Yêu Thần Lục

Chương 107: Lấy Oán Báo Ân!






Có thêm một đại địch như Tô gia Tam Trưởng Lão cũng không sao, cùng lắm là ở lại Trần Phủ không ra, hay là rời đi Chấn Nam Thành này một thời gian, chờ tu vi hắn cao lên, khi đó liền quay lại trả thù cũng là chưa có muộn.


Đây cũng là biện pháp cuối cùng, như không phải vạn bất đắc dĩ mà nói, thú thật hắn cũng không muốn đi con đường này.


“Vân Thanh sư huynh! Huynh an tâm, sau khi trở lại Tô gia, ta biết phải làm như thế nào!” Tô Trục Lưu cung kính lên tiếng đáp.


Trần Vân Thanh đây là muốn hắn tại Tô gia làm nội gián cho y đây mà, những cái này hắn là biết rõ ràng.

Nhưng cũng không thể từ chối yêu cầu của Trần Vân Thanh cho được, vừa rồi tên này nói sơ qua cho hắn biết sự khủng bố của Tam Chỉ Hồng, hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, ba tháng phải dùng thuốc giải một lần, như không độc dược nhập cốt tủy đau thấu tim gan, muốn hóa giải phải có Tam Phẩm Giải Độc Đan trở lên.


Dù không tin cái này Tam Chỉ Hồng lợi hại như Trần Vân Thanh lời nói, nhưng trước mắt nghe lời tên này đi cái đã, chờ hồi lại gia tộc sẽ nghĩ cách đem nó loại trừ rồi tính toán sổ sách với lại Trần Vân Thanh này sau vậy.



...!
“Trước tiên dung nhập Yêu Kỹ, sau đó tu luyện thôi, thời gian dành cho ta không còn nhiều lắm!” Đuổi đi đám người Tô Trục Lưu cùng sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa nơi này cho mấy người Trần Hành sau, Trần Vân Thanh là tại chủ viện nắm lấy khối Thần Bí Ngọc Bài cùng hơn hai mươi bộ Yêu Kỹ, có chút gấp gáp nói nhỏ.


Hắn là chưa bao giờ quên Nguyệt Ảnh Lâu uy hiếp đang hiện hữu hiện tại, cũng là thế lực bên ngoài sáng lợi hại nhất sẽ uy hiếp đến tính mạng của hắn, trong lòng nửa tháng, như hắn không có đại đột phá trên phương diện Yêu Kỹ lẫn tu vi, chờ đợi hắn chỉ có thể là xuống bên dưới địa ngục đầu thai một lần nửa mà thôi, thời gian hiện tại đối với hắn đúng là không có nhiều lắm.


***
Chấn Nam Đạo! Tô gia! Nội Viện! Tô Hồng biệt viện!
Tô Hồng! Hai mươi hai tuổi! Tô gia Nội Viện đệ tử! Hoàng giai lục phẩm Yêu Hồn! Tu vi Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cảnh giới, Tô gia nội Viện đệ nhất cường giả, là người dẫn đầu thế hệ trẻ tuổi của Tô gia hiện tại, tuy so với lại thiên tài chân chính bên Trần gia là Trần Tuyết Tùng mấy người chỉ mới mười bảy mười tám tuổi Yêu Sĩ tứ trọng, nhưng tính ra tại Chấn Nam Thành này hai mươi hai tuổi Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cảnh giới, Tô Hồng cũng xem như là thiên tài số một số hai.


Không có gì bất ngờ mà nói, đời này Tô Hồng đột phá Yêu Sĩ bát trọng hay cửu trọng là không có khó khăn, như cơ duyên đến, Yêu Sư cường giả cũng là không phải không thể.


Tô Hồng còn có một cái thân phận khác, đó là con trai lớn của Nhị Trưởng Lão Tô gia Tô Phụng Thiên, cũng là người được các Trưởng Lão trong Tô gia chọn lựa để kế thừa đời tiếp theo Tô gia gia chủ.


Giờ phút này bên trong biệt viện của mình, Tô Hồng gương mặt âm trầm, nhìn vào bên trong bức ảnh của một tên thiếu niên tuấn tú chỉ mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt như muốn đem tên trong ảnh này chém ra làm mười tám khúc một dạng.


Như Trần Vân Thanh có mặt tại nơi đây, chắc chắn là sẽ vô cùng kinh ngạc, đây là vì bức họa kia chân dung bên trong chính là hắn, từ gương mặt đến thần thái, là giống hệt như hắn ngoài đời như hai giọt nước một dạng, không hề có một chút khác biệt nào cả.


“Lâm Quang Tự! Người trong bức hình này chính là người đã cùng đệ đệ của ta xảy ra xung đột?” Để bức họa chân dung qua một bên trên bàn, Tô Hồng ánh mắt nhìn xuống bên dưới đại sảnh cách mình không xa, năm cổ thi thể của Tô Đào đệ đệ hắn cùng Bàng Thống hắn là không nhìn, mà là chăm chú vào Lâm Quang Tự.


Tên đã đến nơi này nói cho hắn biết chuyện xảy ra tại Thiên Binh Lâu đêm hôm qua, cũng như họa ra bức chân dung tên tiểu tử cùng đệ đệ của hắn xảy ra xích mích đến độ đệ đệ của hắn đuổi theo phải gặp độc thủ của người khác.


“Hồi bẩm Tô thiếu gia! Người cùng Tô Đào thiếu gia xảy ra tranh chấp chính là y, không thể nào sai được!” Lâm Quang Tự cung kính lên tiếng hồi đáp câu hỏi của Tô Hồng.



Tô Đào đã chết, là đêm hôm qua bị sát tại Lạc Hoàng Miếu, sáng nay hắn mới dùng trà tại một cái trà lâu liền là nghe mọi người bàn tán xôn xao đến chuyện này.

Ngay sau đó hắn là không hiểu nguyên nhân bị người của Tô gia đưa đến nơi này, đến nơi đây hắn mới biết, là do Tô Hồng muốn biết người đã cùng Tô Đào xảy ra xung đột hình dáng như thế nào.


Sở dĩ chọn Lâm Quang Tự hắn là vì hắn chính là một trong số những người có mặt tại hiện trường khi ấy, còn là vì hắn có tài họa chân dung xuất chúng có tiếng tại Chấn Nam Thành nơi này.

Cái này thì dễ làm rồi, chỉ cần không có bắt hắn liên lụy đến Tô Đào bị sát một chuyện, mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết, chỉ là vẽ tranh thôi, cái này với hắn là không hề có chút khó khăn cái gì.


“Được rồi! Ngươi lui ra đi!” Tô Hồng phất tay một cái, đuổi tên đã không còn giá trị lợi dụng như Lâm Quang Tự rời khỏi nơi này, nhắm mắt lại trầm tư.


Tô Đào đã chết, tuy thường ngày hắn là không có mấy thích tên đệ đệ không có chí tiến thủ suốt ngày tìm hoa ghẹo nguyệt như Tô Đào, nhưng dù sao, nó cũng là đệ đệ ruột thịt của hắn, nó bị người ta diệt, hắn không thể nào làm như không biết.


Còn vị phụ thân của hắn bên kia nữa, ông ta xưa nay vốn rất là thương yêu Tô Đào, một khi ông ta xuất quan biết được Tô Đào bị diệt, không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra ông ta sẽ nỗi giận đến cái trình độ nào, nghĩ đến những cái chuyện này, đầu của hắn không khỏi lớn ra một chút.


“Vâng! Tô thiếu gia!” Nghe Tô Hồng lời nói, Lâm Quang Tự không dám ở lại đây lâu, cũng là không dám nhận lấy tiền công, một đường nhanh chóng rời khỏi nơi đây chạy thẳng.


Tô Hồng này không có giận cá chém thớt đưa hắn ra làm dê thế tội, hắn đây liền là đã cảm tạ trời phật lắm rồi, nào có dám ở lại nơi này lâu.


‘Kỳ quái! Người giết Tô Đào là Bàng Thống tên kia, như thế nào Tô Hồng vẫn mãi không buông tha cho tên thiếu niên kia?’ Đi ra khỏi Tô Phủ, Lâm Quang Tự quay đầu nhìn lại Tô gia một cái, trong lòng hết sức là không hiểu nghĩ.


Trước cùng sau khi đi đến Tô Hồng biệt viện, hắn là nghe không ít Tô gia đệ tử bàn về chuyện Tô Đào bị sát tại Lạc Hoàng Miếu một chuyện.

Nghe nói sau khi phát hiện ra Tô Đào chết tại Lạc Hoàng Miếu, Tô gia đã cho chuyên gia đến nơi đó điều tra, kết luận mà những vị chuyên gia kia điều tra được điều có chung nhận định, Tô Đào bốn người tử vong là do Đao khí gây ra, cụ thể tại đây là do Bàng Thống làm ra, trên mặt đất người diệt đi Bàng Thống cũng là đã để lại tin tức nói rõ thân phận của Bàng Thống cũng như ân oán hai nhà rồi.



Như hắn đoán không sai, người giết đi Bàng Thống để lại tin tức chính là tên thiếu niên mua Tuyết Ảnh Kiếm cùng Tô Đào có xích mích tại Thiên Binh Lâu.

Vết thương chí mạng mà Bàng Thống trúng phải trước khi chết cũng là vết kiếm.


Mọi chuyện tại Lạc Hoàng Miếu trong đêm qua như sau, Tô Đào bốn người theo đuôi tên thiếu niên kia đến Lạc Hoàng Miếu, ý định ra tay đem tên thiếu niên đó diệt đi lấy lại Tuyết Ảnh Kiếm, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã gặp phải kẻ thù của Tô gia là Bàng Thống, Bàng Thống tu vi cao hơn, liền là đem Tô Đào bốn người chém tận giết tuyệt.


Sau đó Bàng Thống muốn diệt luôn tên thanh niên kia để diệt khẩu, nhưng thực lực không bằng, trái lại bị chết dưới kiếm của tên thiếu niên kia, đầu đuôi câu chuyện chính là như thế, tất cả mọi người đều là nhìn thấy rõ ràng như vậy.


Theo như Lâm Quang Tự hắn thấy, tên thiếu niên kia không những không phải là hung thủ sát hại Tô Đào bốn người, mà còn là giúp Tô Đào bốn người sát đi Bàng Thống trả thù nữa.

Đúng lý mà nói, Tô Hồng cùng Tô gia nên là cảm tạ tên thiếu niên kia mới đúng, nhưng mà hắn nhìn thần sắc lăng liệt của Tô Hồng khi nhìn chân dung của tên thiếu niên kia, dường như sẽ không có chuyện Tô Hồng cảm kích hay tạ ân gì tại đây, mà là Tô Hồng muốn đem tên thiếu niên kia diệt đi thì phải.

Cách làm lấy oán báo ân này của Tô Hồng, Lâm Quang Tự hắn đúng là có chút không hiểu được a.


“Rầm!”
“Không ra tay cứu giúp đệ đệ của ta, ngươi đáng chết!”
Sau khi đuổi Lâm Quang Tự rời đi, Tô Hồng nhìn chân dung của Trần Vân Thanh, càng nhìn hắn càng là cảm thấy đáng ghét, khí giận nỗi lên, đem chiếc bàn trước mắt mình chấn toái chia năm sẽ bảy, gằn giọng lên tiếng nói.