Yêu Thần Ký

Chương 35: Hoạ thuỷ đông dẫn




Nhiếp Ly bắn tên rất chính xác, Thương Tí cự viên bị bắn trúng phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết.

Độc tố cảu tử vân thảo chúng nó không thể ngăn được, Trần Lâm Kiếm cùng những Bạch Ngân cấp khác giơ kiếm lên, huy kiếm chém xuống.

Phốc phốc phốc!

Máu tươi bắn ra, từng dòng máu đem bọn Trần Lâm Kiếm nhuộm đỏ cả người.

Nhiếp Ly hiểu được, đây chỉ là con Linh cấp Thương Tí cự viên kia thử bon họ mà thôi. Linh cấp Thương Tí cự viên có trí tuệ kinh người, sức chiên đấu cúng phi thường khủng bố.

Trong lòng có chút bất an, bọn Diệp Tử Vân kiếp trước thăm dò cổ lan di tích không có gặp Linh cấp yêu thú. Nhiếp Ly điên cuồng luyện hoá linh hồn lực trong đan điền đoạt được từ chỗ Sở Nguyên, nếu có thể đạt tới thanh đồng nhị tinh liền an tâm hơn rất nhiều.

“Chúng ta đem nó dụ tới chỗ thành luỹ kia!” Nhiếp Ly hét lên, phòng ngự của thành luỹ kia tương đối kiên cố, bọn hắn có thể dựa vào đó đối kháng cùng con Linh cấp Thương Tí cự viên này.

Rống!

Con Linh cấp Thương Tí cự viên kia chạy tới như điên, vung cánh tay tráng kiện, hướng thủ hạ của Trần Lâm Kiếm đánh xuống.

Oành!

Thương Tí cự viên vỗ vào bụng người kia, kẻ đó kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau, nặng nề nện lên cây đại thụ, máu tươi cuồng phun, mắt thấy không sống được.

Thủ hạ kia của Trần Lâm Kiếm là Bạch Ngân nhị tinh, con Thương Tí cự viên kia lại có thể một đấm chết ngay, những người còn lại đều thần sắc kinh hãi.

Con Thương Tí cự viên kia sau khi sử lý một người cũng không vội công kích tiếp, chỉ đi vòng quanh bên ngoài, như hổ rình mồi, tuỳ thời chuẩn bị tập kích.

“Không được, nó qua cường đại, lại là lãnh đạo tộc quần Thương Tí cự viên, tiếng rống của nó sẽ ngày càng đưa tới nhiều Thương Tí cự viên hơn!” Nhiếp Ly nhíu mày: “Chúng ta là mục tiêu quá lớn, phải chia nhỏ ra!”

Trần Lâm Kiếm nhíu mày, trầm giọng nói: “Tốt, chúng ta phân thành sáu tổ, gặp lại tại khu thành luỹ kia!”

Mọi người nhanh chóng tản ra.

Hô Diên Nhược Lan và Diệp Tử Vân đều ở cùng Nhiếp Ly, mặt khác còn có hai nữ hài mà Diệp Tử Vân quen biêt.

Sưu sưu sưu, sáu đội nhân mã chia nhau mà chạy.

Con Thương Tí cự viên kia đang chuẩn bị đem đám người Nhiếp Ly liệp sát, không nghĩ tới đám người Nhiếp Ly lại phân tán ra, hương tới những hướng khác nhau chạy như điên, nó hơi dừng lại, liền chọn đám người Nhiếp Ly đuổi tới.

Nhiếp Ly cười khổ, vận khí thật kém, nhiều người như vậy, con thương ti cự viên này lại chọn bọn hắn đuổi theo!

“Các ngươi mau đi!” Nhiếp Ly hét lên, lấy mấy bình dược liệu điều chế từ Tử Lam Thảo từ trong nhẫn không gian ra.

Cước bộ Diệp Tử Vân hơi dừng lại, nhìn bóng dáng Nhiếp Ly đang chặn con Thương Tí cự viên, trong lòng cảm thấy nao nao.

Hốc mắt Hô Diên Nhược Lan cũng đỏ ửng, trước thời khắc nguy hiểm này, Nhiếp Ly lại không tìm cách chạy trốn, mà lại giúp bọn họ bọc hậu, trong lòng nàng cảm thấy xúc động.

“Mau, đừng chần chừ! Không cần lo cho ta, ta tự có biện pháp!” Nhiếp Ly giận dữ hét: “Các ngươi chia ra chay, nếu không không ai sống được!”

Diệp Tử Vân cùng Hô Diên Nhược Lan cắn răng, trong mắt ánh lên lệ quang, thoáng chần chừ, liền tiến vào trong rừng.

Rống!

Con Thương Tí cự viên kia cung chưởng hướng Nhiếp Ly.

Mắt thấy con Linh cấp Thương Tí cự viên sắp vồ trúng mình, Nhiếp Ly đột nhiên ngã lăn xuống đất.

Oành!

Cự chưởng của con Thương Tí cự viên kia vỗ trúng vị trí lúc nãy của Nhiếp Ly, mặt đất lan ra vô số vết nứt, đất đá bay loạn, hai mảnh đá vụn quét qua tay Nhiếp Ly, máu tươi bắn ra.

Oành oành oành!

Con Linh cấp Thương Tí cự viên kia đấm ngực dậm chân, vung tay hướng Nhiếp Ly vỗ xuống.

Lông mi Nhiếp Ly hơi nhướng, hắn biết rõ nhược điểm của Thương Tí cự viên ở đâu, linh hồn lực quán chú, nháy mắt liền cảm giác được Yêu Linh trong đầu Thương Tí cự viên, linh hồn lực Thương Tí cự viên hình bán cầu dạng bảo hộ bao phủ đầu của nó.

“Phá cho ta!” Nhiếp Ly gầm lên một tiếng, linh hồn lực ngưng tụ thành điểm, hướng đầu con Thương Tí cự viên này hung hăng đâm tới.

Oành!

Trong đầu con Thương Tí cự viên này không ngừng chấn động, động tác hơp dừng lại.

Nhiếp Ly hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của nó, hắn chung quy mới chỉ là thanh đồng nhị tinh mà thôi, dù lấy kiếm ra chém cũng không cắt được da thịt của nó, chỉ có dùng linh hồn công kích, thừa lúc con Thương Tí cự viên dừng lại, hắn bật người giậy, hướng rừng rậm chạy như điên.

Con Thương Tí cự viên kia bất ngờ không kịp phòng bị linh hồn công kích của Nhiếp Ly, ý thức hơi hỗn loạn, không ngừng lắc đầu, dần tỉnh táo như nhai singum coolair.

Đợi đến lúc nó hoàn toà tỉnh táo, Nhiếp Ly đã chạy được rất xa rồi.

Thương Tí cự viên nhất thời phẫn nộ rít gào, nhằm hướng Nhiếp Ly chạy như điên, như lôi đình vạn quân, từng gốc cây cản trước người nó bị va gãy.

Nhiếp Ly một đường chạy như điên, mắt thấy con Thương Tí cự viên ngày càng gần, trong lòng nôn nóng, tận lực hướng rừng cây rậm rạp chạy tới.

Thời điểm Nhiếp Ly muốn lao vào rừng rậm, phía trước tầm mắt hắn xuất hiện một đội nhân mã.

Đây là một đám hắc y nhân, khuân mặt hoàn toàn bị hắc y che lại,chỉ lộ ra cằm, phía sau hắc y có đồ án hắc yêu to lớn dữ tợn đáng sợ.

Ánh mắt bọn hắn dừng trên người Nhiếp Ly, có chút kinh ngạc. Một tiểu hài tử làm gì ở đây? Bọn hắn bị tiếng rống của con Thương Tí cự viên kia hấp dẫn tới đây, ven đường còn tim kiếm tung tích bọn Trần Lâm Kiếm, không nghĩ tới lại gặp Nhiếp Ly.

Nhìn trang phục bọn này, trong mắt Nhiếp Ly loé lên hàn quang, hắn tự nhiên nhận ra trang phục của mấy hắc y nhân này. Đây chính là đám người tối xấu xa của Quang Huy Thành, Hắc Ám công hội!

“Tiểu tử này có khả năng là quý tộc đệ tử trong đám kia, mau bắt lấy!” Đầu lĩnh Hoả Vân chấp sự quát to, hai hắc y nhân hương Nhiếp Ly chạy đến.

Thấy một màn này, Nhiếp Ly đột nhiên cười quỷ dị.

Oanh long long!

Mặt đất chấn động kịch liệt, thân hình to lớn của Linh cấp Thương Tí cự viên xông ra khỏi rừng, lập tức rít gào hướng Nhiếp Ly vọt tới.

Nhiếp Ly tiếp tục chạy như điên, phóng tới mấy hắc y nhân kia.

Nhìn Linh cấp Thương Tí cự viên to lớn vọt tới, chúng hắc y nhân biến sắc, lập tức bày trận, chuẩn bị chống lại công kích của Linh cấp Thương Tí cự viên.

Con Linh cấp Thương Tí cự viên phát hiện ra mấy người này, còn tưởng là một nhóm với Nhiếp Ly, nhất thời nổi giận rít gào, phóng người bay tới, hướng Nhiếp Ly lao tới.

Mắt thấy Linh cấp Thương Tí cự viên sắp nhào lên người Nhiếp Ly, hắn lền thả người ngã ra ngoài.

Cự chưởng của Linh cấp Thương Tí cự viên cơ hồ dán sát qua sau lưng Nhiếp Ly, kình khí gào thét làm sau lưng hắn bỏng rát.

May mà Nhiếp Ly phản ứng đủ nhanh, không có bị vồ trúng, nếu không đã bị trọng thương.

Con Linh cấp Thương Tí cự viên kia quay cuồng hương mấy hắc y nhân phóng tới.

“Giết nó!” Vân Hoa chấp sự quát lạnh, một đám huy kiếm hướng con Linh cấp Thương Tí cự viên chém tới.

Oành oành oành! một trận kịch liệt.

Nhìn Linh cấp Thương Tí cự viên cùng mấy hắc y nhân đánh nhau, Nhiếp Ly thở phào một cái, khoé miệng lộ ra nụ cười mỉm: “Con Linh cấp Thương Tí cự viên này giao cho các ngươi, ta đi trước đây!” Nhiếp Ly không để ý tới thương thế trên người, phóng người lao đi, hướng rừng cây chạy như điên.

Thực lực con Thương Tí cự viên này phi thường mạnh, mấy người Hắc Ám công hội không mà xử lý được trong thời gian ngắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Ly chạy đi.

Vân hoa chấp sự xanh mặt, cư nhiên bị một tiểu tử đùa giỡn, nhất định không thể bỏ qua.

Nhiếp Ly ở trong rừng rậm tìm kiếm tung tích Diệp Tử Vân, trong lòng nôn nóng, hy vọng Diệp Tử Vân không gặp chuyện gì.

Đúng lúc này, Nhiếp Ly nhìn thấy một thân ảnh chui ra từ trong bụi cây, không phải Diệp Tử Vân thì là ai?

“Ngươi sao còn ở đây?” Nhiếp Ly nhíu mày nói, Diệp Tử Vân không nghe lời hắn rời đi!

“Ta lo lắng cho ngươi, nên vẫn ở một bên muốn giúp đỡ!” Diệp Tử Vân nhìn mấy chỗ vết thương chảy máu đầm đìa trên người Nhiếp Ly, trên mặt toát ra vẻ quan tâm.

Nhiếp Ly biết Diệp Tử Vân đối với hắn vẫn chưa có tình cảm nam nữ, nhưng khi hắn gặp nguy hiểm nàng vẫn ở lại không đi. Điều này làm Nhiếp Ly nhớ lại kiếp trước, sau khi Quang Huy Thành bị phá, bọn họ phải theo đại đội dời đi, Nhiếp Ly khi đó rất yếu, tụt lại phía sau, là Diệp Tử Vân quay lại đem hắn cứu về.

Nhân cách cao quý của Diệp Tử Vân, tại một khắc đó đã chân chính đả động Nhiếp Ly.

Sau này hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, tuy thực lực chênh lệch rất lớn, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn yêu nhau.

Trong lòng Nhiếp Ly cảm động, không nói gì nữa, mổ miệng nói: “Chúng ta mau đi, nếu không những người đó sẽ đuổi đến!”

“Những người nào?” Diệp Tử Vân sửng sốt hỏi.

“Hắc Ám công hội, bọn chúng đang ngăn con Thương Tí cự viên kia!” Nhiếp Ly nói, kéo ngọc thủ Diệp Tử Vân chạy như điên.

Hai người hướng rừng rậm chạy vội.

Bị Nhiếp Ly nắm tay, Diệp Tử Vân đỏ mặt đấu tranh một lúc, thế nhưng không thể tránh được, chỉ có thể mặc Nhiếp Ly nắm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ly, không biết Nhiếp Ly vô tình hay cố ý. Từ nhỏ đến lớn, nàng lần đầu tiên bị nam hài tử kéo tay!

Lòng bàn tay Nhiếp Ly rất ấm, cho nàng cảm giác phi thường an toàn.

Hai người một đường chạy như điên, hướng địa điểm ước định lao tới.

Sắc trời dần tối đi, sâu trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền tới từng trận thú rống, làm nơi này có thêm vài phần lạnh lẽo.

Lúc này, xa xa trong rừng rậm.

Hô Diên Nhược Lan nước mắt tuôn rơi, nàng quay lại tìm Nhiếp Ly, tìm vài canh giờ, thế nhưng không thấy tung tích Nhiếp Ly. Sắc trời dần đen lại, nàng chỉ có thể cùng những người khác hướng tới địa điểm ước định.

Lúc trước nàng tuyên bố muốn theo với Nhiếp Ly, bất quá chỉ là trong lòng không phục mà thôi, nàng còn muốn đuổi tới sau Nhiếp Ly sau đó hung hăng quảng Nhiếp Ly lại, khiến Nhiếp Ly khóc lóc cầu nàng. Nhưng Nhiếp Ly xả thân vì nàng bọc hậu, nàng mới nhận ra, nàng không hề có tâm tư kia, nàng thầm nghĩ Nhiếp Ly thật tốt. ( dàn harem lại thêm một bé ^^)

Nhiếp Ly xả thân ngăn cản con Linh cấp Thương Tí cự viên, không phải chỉ vì nàng, mà còn vì Diệp Tử Vân, bất qus trong lòng Hô Diên Nhược Lan tự động bỏ qua Diệp Tử Vân.