Yêu Thần Ký

Chương 172: Không có gì báo đáp




“Diệp Duyên thuỷ tổ có phát hiện được gì không?” Nhiếp Ly hỏi.

“Lần này phát hiện được một sự kiện trọng đại, nguyên lai địa phương Hắc Ám công hội ẩn nấp là một chỗ địa huyệt vô cùng sâu thẳm, bên trong vô cùng rộng lớn, ta cũng chỉ dò xét một ít bộ phận, phát hiện một ít tung tích huyệt cư nhân cùng Hắc Ám Tinh Linh, không dám thâm nhập quá sâu liền trở lại.” Diệp Duyên thuỷ tổ ánh mắt thâm thúy nói, hắn hoàn toàn không nghĩ đến bên trong thánh tổ sơn mạch còn có một địa phương rộng lớn như vậy.

“Địa huyệt? Huyệt cư nhân cùng Hắc Ám Tinh Linh?” Nhiếp Ly hơi hơi nhíu mày một chút, huyệt cư nhân có hình dáng như nhân loại, bọn họ thường sinh sống ở địa huyệt, ánh mắt đã hoàn toàn mù loà, có ngôn ngữ trao đổi riêng, Nhiếp Ly cũng thông hiểu một ít ngôn ngữ của họ. Về phần Hắc Ám Tinh Linh cũng là loại sinh vật giống người, am hiểu hắc ám ma pháp, vĩnh viễn mai phục ở trong bóng tối là thích khách trời sinh.

Nhiếp Ly vốn tưởng rằng Hắc Ám công hội chỉ ẩn núp trong sơn cốc nào đó mà thôi, không ngờ chúng lại tiềm tàng trong địa để thế giới rộng lớn. Nhiếp Ly đối với phiến địa để thế giới kia tràn ngập hiếu kì.

“Trước tiên giải quyết Thần Thánh thế gia cùng phân bộ Hắc Ám công hội, sau sẽ đi tới địa phương đó nhìn một cái!” Nhiếp Ly âm thầm nghĩ.

Không biết yêu chủ chấp chưởng Hắc Ám công hội đến tột cùng là người thế nào, Nhiếp Ly minh bạch mình cùng vị yêu chủ thần bí kia sớm hay muộn cũng sẽ có một trận chiến. Chỉ có đem yêu chủ diệt sát mới tính là chân chính hủy diệt Hắc Ám công hội!

Trở lại bên trong biệt viện Diệp Tử Vân, Nhiếp Ly cùng Diệp Tử Vân đều bắt đầu tiềm tu, lẳng lặng chờ đợi đại chiến chín ngày sau, bọn họ thỉnh thoáng lại đi thăm Diệp Tông. Sau khi phục dụng các loại đan dược, Diệp Tông đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhưng Diệp Tông vẫn không lộ diện. Phủ thành chủ đối ngoại tuyên bố Diệp Tông bị bệnh đang tĩnh dưỡng, tạm thời không tiếp khách.

Thần Thánh thế gia.

“Ca ca, chỗ Diệp Hàn truyền đến tin tức, Diệp Tông trúng độc Long Thiệt thảo hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Thẩm Tú ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồng, trong mắt có một loại hưng phấn không che dấu được.

“Ngươi xác định tin tức chính xác chứ? Tiểu tử Diệp Hàn kia có phải gian tế Diệp Tông phái đến?” Thẩm Hồng đi qua đi lại cau mày, Diệp Tông trúng độc thân tử? Hắn cảm giác Diệp Tông không dễ dàng chết như vậy!

“Hẳn là không sai đâu, tiểu tử Diệp Hàn kia bị chúng ta nắm giữ rất nhiều nhược điểm, hắn không dám gạt chúng ta. Đêm đó phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, Diệp Tu mang theo cao thủ tìm Diệp Hàn mấy canh giờ, thời điểm Diệp Hàn chạy trốn còn giết vài thị vệ, hắn không thể là gian tế được!” Thẩm Tú mỉm cười.

“Tốt. Nếu đã giết thị vệ thì tin tức tám chín phần là thật.” Thẩm Hồng gật gật đầu, Diệp Tông này giả nhân giả nghĩa, lòng dạ đàn bà, sẽ không lấy tính mạng thị vệ để diễn trò, Diệp Hàn nói hẳn là thật,“Phủ thành chủ bên kia truyền đến tin tức, Diệp Tông ôm bệnh tĩnh dưỡng. Rất có khả năng tạm thời che dấu tin tức Diệp Tông chết bất đắc kỳ tử, miễn cho nhân tâm đại loạn. Nhưng phủ thành chủ lúc trước nói buổi tối chín ngày sau muốn triệu tập cường giả các thế gia, đến lúc đó tin tức Diệp Tông chết không thể giấu kín được nữa!”

“Diệp Tông, ngươi và ta đấu nhiều năm cuối cùng ta mới là người chân chính chiến thắng!” Thẩm Hồng cười ha ha cực kỳ càn rỡ.

“Chúc mừng đại ca.” Thẩm Tú cũng toát ra một nụ cười quyến rũ, hỏi:“Tụ hội chín ngày sau chúng ta có cần tham gia hay không?”

“Tham gia! Đương nhiên phải tham gia, thời khắc tuyệt vời như vậy làm sao chúng ta vắng mặt được?” Thẩm Hồng cười lạnh.

“Còn tiểu tử Diệp Hàn thì tính sao?”.

“An bài hắn rời thành, để người Hắc Ám công hội tiếp ứng hắn!”. Thật ra Diệp Hàn sống hay chết cũng không quan trọng, thế nhưng Diệp Hàn tu vi thiên phú cũng không tệ lắm, giờ lại trở thành tử địch Phong Tuyết thế gia, lưu lại cũng có một chút tác dụng!

“Được, ta lập tức đi an bài.” Thẩm Tú lập tức gật đầu.

Biệt viện Diệp Tử Vân, Nhiếp Ly bình tĩnh khoanh chân ngồi trên một tảng đá ngưng luyện linh hồn lực. Hắn không ngừng suy nghĩ nhân sinh kiếp trước kiếp này. Kiếp trước hắn sợ này sợ nọ, trốn đông trốn tây, tuy rằng cuối cùng tu luyện đến cảnh giới cực cao, thế nhưng nhân sinh của hắn là thất bại.

Thân nhân bằng hữu bị giết, thời điểm công lực đại thành lại không tìm được cừu nhân. Khi hắn muốn bình tĩnh sinh hoạt lại phát hiện chỉ còn lẻ loi một mình. Trận chiến cuối cùng với Thánh Đế, Nhiếp Ly trơ mắt nhìn vô số người bị giết mà không thể ra tay giúp đỡ.

Cuối cùng chết không cam tâm nhưng hắn cũng được giải thoát.

Mãi cho đến lúc chết Nhiếp Ly vẫn chưa biết mục tiêu sống của hắn là gì. Khi tỉnh lại mới phát hiện mình được Thời Không yêu linh chi thư đưa về quá khứ. Một kiếp này, Nhiếp Ly sẽ không như trước, hắn tu luyện Thiên Đạo Thần Quyết muốn một đường dũng mãnh đạt tới võ đạo đỉnh phong.

Nhiếp Ly không ngừng hấp thu tinh hoa Xích Huyết chi tinh, rất nhanh đạt tới Hoàng Kim nhị tinh đỉnh phong, chuẩn bị trùng kích Hoàng Kim tam tinh.

Xích Huyết chi tinh đối với Truyền Kỳ cường giả cũng là thứ tốt, Hoàng Kim cấp cường giả dùng được quá nhiều, bởi vì luyện hóa không được, nhưng Nhiếp Ly lại không cố kỵ gì, đại lượng linh hồn lực xông vào trong linh hồn hải, không ngừng tẩm bổ hình thể mạn đằng thêm tráng kiện, đồng thời tẩm bổ Ảnh Yêu yêu linh cùng Hổ Nha gấu trúc, Ảnh Yêu yêu linh cùng Hổ Nha gấu trúc phát sinh lột xác kịch liệt.

Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trong người Nhiếp Ly tràn ra vây quanh người hắn, hình thành một lốc xoáy kịch liệt.

Lúc này, Đoạn Kiếm đang tiềm tu tại một chỗ cạnh hoa viên bỗng nhiên mở mắt, hắn từ chỗ Nhiếp Ly có được rất nhiều tài nguyên tu luyện và một ít công pháp khẩu quyết, mấy ngày này hắn tu vi tăng mạnh, đã đạt tới Hắc Kim nhị tinh đỉnh phong, lấy cường độ nhục thân của hắn, đoán chừng ngay cả Truyền Kỳ cường giả đụng tới hắn, cũng phải vô cùng đau đầu.

Đoạn Kiếm cảm giác được từng tia áp bách trên người Nhiếp Ly. Trước giờ hắn vẫn cảm thấy Nhiếp Ly vô cùng thần bí, tuy rằng tuổi nhỏ hơn so với hắn, thế nhưng kiến thức vô cùng rộng lớn. Trong cơ thể hắn chảy xuôi Long Huyết, cảm giác phi thường sâu sắc, Long Huyết sôi trào như nói cho hắn biết Nhiếp Ly cường đại vượt quá tưởng tượng của hắn. Ngoài việc tri ơn, Đoạn Kiếm vui lòng nguyện ý phục tùng đi theo Nhiếp Ly bởi vì Nhiếp Ly giống như vầng Thái Dương vậy, chiếu sáng chỉ dẫn hắn, khiến hắn không có cảm giác sợ hãi.

Vài ngày sau sẽ phát sinh một hồi đại chiến, Nhiếp Ly trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng. Mặc dù có rất nhiều bảo vật bảo mệnh nhưng Nhiếp Ly không dám khinh thường thực lực Thần Thánh thế gia, chung quy bọn chúng cũng là đại gia tộc truyền thừa hơn một ngàn năm, khẳng định sẽ có rất nhiều con bài chưa lật.

Nhiếp Ly phải chuẩn bị thật tốt, sẵn sàng nghênh đón trận đại chiến này.

Thời điểm Nhiếp Ly dốc lòng tu luyện bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, là Tử Vân, khóe môi hắn mỉm cười, mở mắt.

Diệp Tử Vân còn đang đứng cách mấy mét do dự không tiến đến.

Nhiếp Ly mỉm cười:“Tìm ta có chuyện gì sao?”

Diệp Tử Vân áy náy nhìn Nhiếp Ly nói:“Nhiếp Ly, lúc trước ta nói rất nhiều lời làm tổn thương ngươi, ngươi vẫn không để bụng ra tay cứu phụ thân, ta......”

“Không sao.” Nhiếp Ly khoát tay, không lưu tâm cười cười,“Tuy rằng không biết ngươi vì sao lại nói những lời kia, nhưng ta biết rõ con người của ngươi thế nào, vậy là đủ rồi.”

Diệp Tử Vân mắt rưng rưng, nàng còn tưởng rằng Nhiếp Ly sẽ không tha thứ cho nàng. Lúc phụ thân sắp lìa xa, nàng rất bối rối, ân tình này chỉ sợ cả đời cũng không trả hết.

“Nhiếp Ly, cám ơn.” Diệp Tử Vân khẽ cắn môi nói, vừa dứt lời hai má đã đỏ hồng.

“Được rồi mà.” Nhiếp Ly gật gật đầu, hắn cảm giác hôm nay Diệp Tử Vân có chút không thích hợp, nhưng cụ thể là tình huống gì, Nhiếp Ly cũng không nói lên được.

Diệp Tử Vân cúi đầu vội vàng chạy vào phòng mình.

Nhiếp Ly nhìn bóng dáng Diệp Tử Vân, trong lòng mờ mịt gãi đầu “ Không nghĩ nữa! “. Nhiếp Ly về phòng đóng cửa tiếp tục tu luyện Thiên Đạo Thần Quyết, đoán chừng rất nhanh sẽ có thể trùng kích đến Hoàng Kim tam tinh.

Đêm dần khuya, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào người Nhiếp Ly, lúc này hắn đang lẳng lặng tu luyện.

Két!! cửa phòng đột nhiên mở ra.

Nhiếp Ly mở to mắt, nhìn thấy Diệp Tử Vân đến, nàng mặc một áo lụa mỏng, dáng người trắng nõn ẩn hiện dưới ánh trăng mang theo vẻ động lòng.

Thấy một màn như vậy, Nhiếp Ly trợn tròn mắt.

Giờ phút này hai gò má Diệp Tử Vân ửng hồng, dáng vẻ ngượng ngùng vạn phần. Lụa mỏng chậm rãi rơi xuống, thân hình mĩ ngọc, khuôn mặt tinh xảo, hai mi như họa, tựa tiên tử cao quý thánh khiết. Hai tay thon dài che trước cặp đùi trắng muốn làm Nhiếp Ly chảy máu cam rồi.

“Tử Vân, ngươi......” Nhiếp Ly miệng đắng lưỡi khô, trước mặt chính là người hắn yêu thương nhất, tuy rằng hiện tại nàng vẫn chưa có phong vận động người như kiếp trước, thế vẫn vô cùng tú mỹ xinh đẹp.

“Nhiếp Ly, Ngưng Nhi là một hảo nữ hài, ngươi không thể cô phụ nàng. Ân tình của ngươi ta không có gì báo đáp, chỉ có đem chính mình tặng cho ngươi.” Diệp Tử Vân cắn chặt môi, chăm chú nói,“Ta nghe Tiết di nói, nam nhân các ngươi khi chiếm được thân xác con gái, sẽ không quý trọng nữa. Sau hôm nay, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu!”

Diệp Tử Vân cúi đầu, đi về trước vài bước, chui vào trong chăn Nhiếp Ly, nàng thập phần khẩn trương, thân thể run nhè nhẹ.

Lúc này Nhiếp Ly không khỏi bật cười lắc đầu, nha đầu ngốc này, loại cảm tình này sao có thể đẩy đến đẩy đi, hơn nữa lại có luận điệu chiếm được là không còn quý trong, khó trách Tiết di thích Diệp Tông nhưng vẫn thủy chung không thể tiến gần thêm.

Diệp Tử Vân cuộn mình trong chăn, còn tưởng rằng Nhiếp Ly sẽ chui vào, trái tim lúc này đập loạn xạ, tuy rằng thân là thế gia đệ tử, đối với chuyện tình nam nữ đã sớm nghe được, thế nhưng giờ tự mình trải qua lại không giống, nguyên bản nàng đã hạ quyết tâm nhưng trong suy nghĩ cũng không khỏi loạn lên.

Nhiếp Ly đối Diệp Tử Vân tràn ngập nhu tình, nghĩ nghĩ, hắn nằm xuống cạnh Diệp Tử Vân,hai tay gối đầu, không chui vào trong chăn, cười nói:“Người ta thích là ngươi, đây là sự tình không thể thay đổi, tựa như Ngưng Nhi, ta cũng không có cách nào thay đổi tâm ý của nàng! Nhưng vì ngươi ta có thể trả giá tất cả cũng không hối tiếc.” Nhiếp Ly hồi tưởng lại sự tình đau xót kiếp trước.

Diệp Tử Vân nằm hồi lâu phát hiện Nhiếp Ly vẫn cách nàng một lớp chăn, cuối cùng cũng thả lỏng.

Ánh mắt Diệp Tử Vân từ hoảng loạn khẩn trương cũng chậm rãi bình tình lại, từng giọt nước mắt theo hai má trắng nõn trượt xuống, nàng hoàn toàn không hiểu vì sao Nhiếp Ly lại có cảm tình thâm hậu cố chấp với mình.

Hai người im lặng, trong đêm tối có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Khí tức trên người Nhiếp Ly làm Diệp Tử Vân có cảm giác an tâm kiên định.

Diệp Tử Vân lặng lẽ thiếp đi.

Nhiếp Ly quay đầu nhìn Diệp Tử Vân yên tĩnh nhu hoà, nếu có thể mãi lẳng lặng ngắm nhìn nàng, cùng nhau lớn lên, cùng nhau sinh nhi tử, cùng nhau già đi, thật là tốt biết bao. Hiện tại Diệp Tử Vân vẫn còn quá nhỏ.