Yêu Thần Ký

Chương 168: Không biết đặt tên




Nhiếp Ly nhẹ gật đầu, đây chính là ức cấp Thú triều, bọn hắn từ giờ trở đi nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.

Dương Hân lúc này cũng rùng mình: "Biết rồi, chuyện này ta sẽ an bài thoả đáng."

"Vậy ta đi trước."

"Nhiếp Ly tiểu đệ đệ còn có chuyện gì gấp sao? Nhanh như vậy đã muốn đi?" Dương Hân mị hoặc nhìn Nhiếp Ly, cười nói.

"Việc gấp quả thật không có." Nhiếp Ly lắc đầu.

"Nếu vây ngươi lưu lại, cùng tỷ tỷ uống một chén được không?" Dương Hân thấy bộ dạng do dự của Nhiếp Ly hé miệng cười cười, "Chẳng lẽ Nhiếp Ly tiểu đệ đệ lo lắng tỷ tỷ đem ngươi ăn hay sao?"

Từ chỗ Diệp Tử Vân chỗ đó trở về, tâm tình Nhiếp Ly vẫn một mực không tốt, không phải hắn lo lắng bị Dương Hân ăn mất, hắn biết thật ra nàng cũng chỉ đùa giỡn mà thôi. Dương Hân có thể ngồi lên vị trí chấp sự tại Luyện Đan Sư hiệp hội không phải bởi vì dung mạo của nàng, mà nàng quả thật có năng lực làm việc, đem trọn Luyện Đan Sư hiệp hội quản lý ngay ngắn rõ ràng, tương lai nói không chừng hắn còn có rất nhiều chuyện cần Dương Hân hỗ trợ.

"Được, ta theo Dương tỷ tỷ uống một chén." Nhiếp Ly suy nghĩ một chút nói.

Sắc trời bắt đầu tối, Nhiếp Ly cùng Dương Hân ngồi cạnh bàn đá trong sân.

"Tiểu đệ đệ, ngươi nói thế giới bên ngoài Quang Huy Chi Thành rút cuộc có dạng gì? Ta từ lúc sinh ra ở Quang Huy Chi Thành, địa phương đi xa nhất cũng chỉ là một ít phế tích trong vòng mười dặm quanh thành, cảm thấy chính mình như chim lồng cá chậu, cuộc sống thực sự không thú vị a!" Dương Hân uống say cảm khái nói ra.

Ánh mắt Nhiếp Ly lúc này nhìn về chân trời xa xăm nói: "Bên ngoài Quang Huy Chi Thành là Thánh Tổ sơn mạch, Thánh Tổ sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm, có một hai bộ lạc Nhân tộc còn may mắn sống sót, xa hơn Thánh Tổ sơn mạch, phía Đông là Vô Tận Hoang Mạc, phía Tây là hoang trạch mênh mông bát ngát, còn có bình nguyên, Kịch Độc Chi Sâm.... Những địa phương đó đều còn một ít nhân loại may mắn sống sót, toàn bộ Thánh Linh Đại Lục khắp nơi đều là Yêu thú, bên ngoài Thánh Linh Đại Lục còn có mười mấy Đại Lục khác. Những Đại Lục này là chủ thế giới, ngoài ra còn có rất nhiều Thứ Nguyên thế giới phụ thuộc chủ thế giới, xa hơn còn có những biên giới khác mà ta không biết."

Dương Hân càng nghe càng không hiểu, cái gì gọi là Chủ thế giới, cái gì gọi là Thứ Nguyên thế giới, cái gì gọi biên giới khác, theo lời của Nhiếp Ly thì những thế giới xa xa kia, cả đời này nàng cũng không thể biết hết được.

Dương Hân không khỏi cảm khái nhân loại nhỏ bé tại thế giới mênh mông, chính mình cũng còn bị vây trong Quang Huy Chi Thành bé nhỏ.

"Vì thế giới bao la cạn một chén..." Dương Hân ngẩng đầu, cầm ly rượu trong tay một hơi uống cạn."Ta Dương Hân là một cô nhi, từ nhỏ nhận đủ các loại đối xử lạnh nhạt trào phúng, từng bước một leo đến vị trí hiện tại, bà mẹ nó, chính là nhờ vào cái gì? Là tướng mạo? Sai, lão nương dựa vào thực lực! Đến bây giờ, những nam nhân từng theo đuổi lão nương hiện tại có ai không phục?"

Dương Hân say, Nhiếp Ly nghĩ tới Diệp Tử Vân, tinh thần không khỏi chán nản, cũng một hơi uống cạn.

"Vì thực lực Dương tỷ tỷ, cạn chén!"

"Lão nương làm đến vị trí chấp sự Luyện Đan Sư hiệp,khiến bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, nhưng lão nương vẫn ngồi vững vàng, nhưng vị trí cao thì sao? Quen biết khắp thiên hạ, tri tâm không có một người!" Dương Hân cười khổ, lại uống một ly, "Lão nương phấn đấu nửa đời, lại phát hiện hết thảy đều không có chút ý nghĩa nào."

"Dương tỷ tỷ không phải còn có ta sao?" Nhiếp Ly hặc hặc cười, hắn cảm nhận được sự cô đơn của Dương Hân, kiếp trước hắn cũng như thế, tuy rằng đi khắp thiên hạ, quen biết nhiều không kể xiết, thế nhưng thân nhân, bằng hữu, người yêu đều âm dương cách biệt.

"Hặc hặc, Nhiếp Ly đệ đệ, có những lời này, Dương tỷ tỷ ta đã thỏa mãn..." Dương Hân vũ mị cười cười, "Dương tỷ tỷ chỉ cầu ngươi một việc, nếu như Yêu Thú thật sự công phá Quang Huy Chi Thành, tiểu đệ đệ ngươi liền cho Dương tỷ tỷ một cái thống khoái, sau đó đem thi thể Dương tỷ tỷ đốt đi, đừng để Yêu thú ăn là được.”

"Chỉ cần ta ở đây, Quang Huy Chi Thành vĩnh viễn sẽ không diệt!" Nhiếp Ly thần sắc trịnh trọng nói.

"Được, tỷ tỷ tin ngươi!" Dương Hân gật đầu nói.

Hai người uống đến tối khuya, Nhiếp Ly đem tất cả mục tiêu của mình nói cho Dương Hân. Hắn muốn trở thành chí cường giả trong thế giới này, bảo vệ tốt thân nhân, bằng hữu, người yêu của mình.

Nhiếp Ly uống đến say mèm, Dương Hân đem hắn mang vào giường, quan sát bộ dạng ngủ say của Nhiếp Ly, trong lúc nhất thời có chút ngây dại. Nhiếp Ly uống nhiều rượu hơn nàng, thể chất nàng thiên phú dị bẩm, rất nhanh đã thanh tỉnh, trong bóng đêm, ánh mắt trong trẻo ngắm nhìn Nhiếp Ly.

Dương Hân cúi người xuống cách mặ Nhiếp Ly một chút, cổ áo hiện ra một khe rãnh sâu, ẩn hiện lập lờ, động lòng người đến cực điểm.

Nhìn chằm chằm Nhiếp Ly hồi lâu, đôi má Dương Hân ửng đỏ, nàng cũng không ngờ mình lại động trần tâm với thiếu niên này, khẽ thở dài.

"Ta sống quân chưa sống, quân sống ta đã lão, nếu Dương tỷ tỷ ta trẻ lại mười tuổi, có lẽ sẽ như tiểu nha đầu Tiếu Ngưng Nhi, phấn đấu quên mình mà truy cầu ngươi rồi. Nhiếp Ly tiểu đệ đệ đối xử mọi người nhiệt tình chân thành tha thiết, nhất định sẽ là một hảo nam nhân. Chỉ tiếc, chúng ta hữu duyên vô phận. Nhiếp Ly tiểu đệ đệ cuối cùng là Thần Long ngao du cửu thiên, mà Dương tỷ tỷ cũng chỉ biết lưu lại đây, nhai sắc rồi cũng phai tàn. Có thể nhận thức Nhiếp Ly tiểu đệ đệ, đã không có gì tiếc nuối." Dương Hân chậm rãi cúi người hôn một cái lên má Nhiếp Ly, thoáng cười chua xót, nàng chậm rãi đứng lên, thân mình lảo đảo đi ra.

Nữ nhân cả đời quyền hành to lớn thì sao, nửa đêm tỉnh lại, bên gối không có một nam nhân nào để dựa vào, loại cô đơn này ai có thể lý giải.

Dưới ánh trăng, dáng người nàng uyển chuyển như đoá sen tinh khiết động lòng người.

Tuy uống rất nhiều rượu nhưng Nhiếp Ly vẫn miễn cưỡng bảo trì thần trí, nếu không thực cùng Dương Hân làm ra sự tình gì, thật sự hối tiếc không kịp. Nếu Dương Hân hành động gì, Nhiếp Ly nhất định sẽ cự tuyệt. Thấy Dương Hân rời đi, Nhiếp Ly lúc này mới thở dài một hơi, Dương Hân tuy rằng luôn mị hoặc khiêu khích Nhiếp Ly, nhưng làm việc vẫn vô cùng có chừng mực, Nhiếp Ly có thể hiểu được nội tâm bi ai của Duong Hân. Nữ nhân này nhìn như một người phụ nữ mạnh mẽ, kì thực là ngoài cứng trong mềm.

Nhiếp Ly bàn ngồi dậy, luyện hóa hết tửu lực trong cơ thể, sau đó tiếp tục tu luyện Linh hồn lực.

Màn đêm đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Trong phủ thành chủ cũng chỉ có một số nơi có ánh đèn.

Trong thư phòng của Diệp Tông.

Diệp Tông đang đọc các loại văn quyển, hắn mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều tin tức, tình huống hoạt đông của yêu thú bên ngoài, hoạt động của Hắc Ám Công Hội....

Thoáng có chút mỏi mệt. Diệp Tông đứng lên, cô đọng Linh hồn lực, thân thể mỏi mệt lập tức giảm bớt rất nhiều, hắn nhìn biệt viện Diệp Tử Vân hồi tưởng lại tình cảnh hành hung Nhiếp Ly lúc trước khẽ cười mỉm.

Trước đây khi Diệp Tông vừa nghĩ tới Nhiếp Ly liền tức giận tới mức cắn răng, nhưng hiện tại tâm tình đối với Nhiếp Ly dần dần thay đổi.

Lúc Diệp Tông đang chuẩn bị tiếp tục đọc văn án thì tiếng gõ cửa vang lên

"Vào đi." Diệp Tông nhìn về phía cửa cảm nhận được khí tức của Diệp Hàn.

"Phụ thân đại nhân!" Diệp Hàn đi vào thư phòng, chắp tay nói với Diệp Tông.

"Hàn nhi, sao ngươi lại tới đây?" Diệp Tông cười cười nói.

"Ta có chút chuyện cần thỉnh giáo phụ thân đại nhân." Diệp Hàn im lặng chốc lát nói.

"Nói đi." Diệp Tông nhẹ gật đầu.

"Mấy ngày nay. Ta phát hiện có rất nhiều người không có phận sự trong biệt viện Tử Vân, ta có chút ít nghi hoặc, không biết có nên nói hay không?" Diệp Hàn cúi đầu, tròng mắt lảo đảo, không dám nhìn thẳng Diệp Tông.

"Là bọn Nhiếp Ly a. Bọn họ đều là đồng học của Tử Vân, tạm thời ở lại trong biệt viện mà thôi." Diệp Tông nhìn ra Diệp Hàn đối với Diệp Tử Vân vẫn còn vương vấn, chẳng qua hai người niên kỷ chênh lệch quá lớn, lại có quan hệ huynh muội, hoàn toàn không thích hợp.

Hiện tại nếu đem Diệp Hàn cùng Nhiếp Ly so sánh, Diệp Tông nguyện ý đem Vân nhi gả cho Nhiếp Ly. Diệp Hàn tâm cơ quá sâu làm Diệp Tông luôn có cảm giác bất an.

"Phụ thân đại nhân, ta biết phụ thân đại nhân dưỡng dục ta, dạy bảo ta, muốn đem chức thành chủ nhường cho ta, mà ta thực lực không đủ, phụ kỳ vọng của người. Trước kia ta lưu lạc đầu đường xó chợ, được phụ thân đại nhân mang về Phủ thành chủ, ta chỉ muốn báo đáp ân đức của người, chưa từng có kỳ vọng với chức Thành chủ này..." Diệp Hàn đột nhiên quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.

Diệp Tông thấy thế, vội vàng đỡ lấy Diệp Hàn nói: "Hàn nhi, vi phụ hiểu ngươi. Ngươi thiên phú trác tuyệt, sinh thời tu vi sẽ vượt qua vi phụ. Nhưng mà rất nhiều chuyện, ta không thể quyết định. Ta hy vọng ngươi có thể từ bỏ ý nghĩ..."

"Ta hiểu. Tử Vân thời gian gần đây tu vi đột nhiên tăng mạnh, thiên phú bày ra cũng đã xa xa vượt qua ta." Diệp Hàn ngắt lời Diệp Tông, thanh âm run rẩy khàn giọng, "Tử Vân nàng có thể làm thành chủ là sự tình đương nhiên. Chỉ là ngươi vẫn luôn nói với ta, muốn làm Thành chủ phải khắc khổ tu luyện, vì vậy ta nghe lời ngươi, một mực chăm chỉ cố gắng, không dám có chút lười biếng, cố gắng đạt tới yêu cầu của ngươi. Nhưng mà hiện tại ngươi lại nói với ta hết thảy ngươi không thể quyết định. Ngươi có suy nghĩ qua cảm giác mất mát của ta không?"

"Hàn nhi, thật xin lỗi!" Diệp Tông áy náy.

"Từ khi thấy Tử Vân ta luôn dặn chính mình sẽ cưới nàng làm vợ, thế nhưng ngươi cho tới bây giờ vẫn không chấp nhận ta, kỳ thật trong lòng ngươi xem thường ta đúng hay không? Ngươi cảm thấy ta chỉ là một hài tử lang thang, căn bản không xứng với Phong Tuyết thế gia các ngươi! Ta khát vọng có một ngày leo lên chức thành chủ, có thể xứng đôi Tử Vân, nhưng mà hiện tại, ngươi lại nói ta không thích hợp làm Thành chủ!"

"Là ngươi tước đoạt giấc mộng của ta, bây giờ ta chỉ là một cái xác không hồn!" Diệp Hàn căm tức.

"Hàn nhi!" Diệp Tông áy náy muôn phần, từ khi cùng Nhiếp Ly tiếp xúc hắn mới hiểu được, tín niệm trước đây của hắn là sai lầm, cái hắn cần làm là quan tâm đến hài tử chứ không phải bức bách để cho bọn chúng đạt kỳ vọng của mình, hắn tiến lên một bước, ôm lấy Diệp Hàn nói, "Hàn nhi, ta biết trong lòng ngươi ủy khuất, là vi phụ sai rồi, nếu ta không nên đem những gánh nặng kia đặt ở trên vai của ngươi,hẳn là ngươi đã có được cuộc sống tốt hơn rồi!"

Thời điểm Diệp Tông ôm lấy Diệp Hàn, trong đôi mắt Diệp Hàn bỗng hiện lên một đạo hàn quang, thần sắc trở nên dữ tợn....