Yêu Thần Ký

Chương 166: Ngoài ý muốn




"Ngươi yên tâm, ta đã an bài thỏa đáng rồi." Diệp Tông cũng ý thức được tầm quan trọng của việc này.

"Tốt." Nhiếp Ly gật đầu.

"Đúng rồi, còn có một chuyện!" Diệp Tông nhớ tới nói: "Thời điểm ta giao đấu với Phong Tuyết Cự Viên được một vị đỉnh cấp cường giả thi triển Truyền kỳ cấm thuật cứu giúp, vị kia có phải là sư phụ của ngươi không?"

"Sư phụ của ta?"

Nhiếp Ly giật mình sửng sốt, hắn thiếu chút nữa quên mất việc này.

"Ta cũng không chắc chắn, có chuyện gì sao?"

Nhiếp Ly cũng không định ôm công lao này, coi như tiện nghi cho vị sư phụ ảo kia.

"Thay ta đa tạ sư phụ của ngươi, còn nữa, ta lấy được Yêu Linh trên người Phong Tuyết Cự Viên. Đây là Yêu linh của yêu thú đã mở ra linh trí, ngươi giúp ta giao lại cho người." Diệp Tông xuất ra Phong Tuyết Cự Viên Yêu Linh nói ra.

"Sư phụ ta nói Yêu Linh này đối với hắn không có tác dụng gì, vừa lúc hắn cũng không biết nên đưa vật gì cho nhạc phụ đại nhân, Yêu Linh này, xem như làm sính lễ a!"

"Sính lễ?" Diệp Tông mắt choáng váng, Nhiếp Ly cùng Diệp Tử Vân vẫn chưa có nghi thức đính hôn đã đưa sính lễ? Mặt hắn tối sầm, "Nhiếp Ly đây không phải là chủ ý của ngươi chứ?"

Nhiếp Ly làm mặt nghiêm trịnh trọng nói: "Một ngày vi sư, suốt đời vi phụ. Ta đối sư phó thật lòng tôn kính, trời đất có thể làm chứng, không được cho phép ta sao dám thay mặt lão nhân gia đưa tặng món đồ trân quý như vậy?"

Diệp Tông bị biểu tình của Nhiếp Ly hù doạ,sững người một lát, “Chẳng lẽ thật sự là sính lễ của vị siêu cấp cường giả kia? Món đồ này nên thu hay không? Không thu chỉ sợ không cho vị cường giả kia chút mạt mũi,còn thu phải gả nữ nhi a!”

Nhưng Diệp Tông cũng đã thu rất nhiều đồ của Nhiếp Ly rồi? Vạn Ma Yêu Linh trận, Xích Huyết Chi Tinh, giờ đây lại muốn thu thêm Phong Tuyết Cự Viên Yêu Linh, đâm lao phải theo lao thôi. Những vật này thu vào thì dễ muốn trả lại rất khó. Diệp Tông nội tâm rơi lệ, giờ đây hắn cũng không mặt dày phản đối hôn ước nữa.

Nếu dung hợp Yêu Linh Phong Tuyết Cự Viên, nói không chừng Diệp Tông có thể bước vào Truyền kỳ cảnh giới, đây quả thật là hấp dẫn không thể từ chối. Nếu Diệp Tông đạt đến Truyền kỳ cảnh giới, thời điểm đối mặt trăm vạn cấp Thú triều cũng sẽ không rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.

"Khục khục. Nhiếp Ly, Yêu Linh Phong Tuyết Cự Viên này ta thu, về phần Vân nhi chỉ cần chính nó nguyện ý, ta cũng không có ý kiến. Nhưng mà Vân nhi nếu không nguyện ý..." Diệp Tông khẽ ho hai tiếng nói.

"Người không phản đối là được." Nhiếp Ly mỉm cười, "Về phía Tử Vân ta sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất."

Diệp Tông mặt mo nóng bỏng, lấy người trong tay hắn, hắn lại không làm được gì.

"Nhạc phụ đại nhân, ta quay về trước." Nhiếp Ly cáo từ ly khai.

Nhìn Nhiếp Ly quay lưng rời đi, Diệp Tông cười cười, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu dung hợp Yêu Linh. Tuy rằng Hắc Lân Địa Long Yêu Linh của hắn có một chút huyết thống Long tộc trân quý, nhưng vẫn không thể so với Phong Tuyết Cự Viên Yêu Linh. Truyền Kỳ cấp Yêu Linh mở ra linh trí vô cùng hiếm hoi. Yêu thú chỉ cần mở ra linh trí hầu như chắc chắn có thể tấn cấp Truyền kỳ. Diệp Tông không chút do dự quyết định từ bỏ Hắc Lân Địa Long, lựa chọn dung hợp Phong Tuyết Cự Viên.

Thần Thánh thế gia.

Sau khi trở về Thẩm Hồng rất tức giận, đập vỡ gần hết đồ đạc trong nhà.

Nhiều năm nay tu vi của hắn vẫn một mực kém hơn Diệp Tông. Tuy rằng hai người đều đạt đến Hắc kim cấp đỉnh phong, nhưng hắn vẫn luôn không phải đối thủ của Diệp Tông. Thẩm Hồng luôn không phục, lần này trơ mắt nhìn Diệp Tông đã nhận được Yêu Linh Phong Tuyết Cự Viên vô cùng quý trọng, trong lòng của hắn càng thêm phiền muộn đến cực điểm.

Một khi Diệp Tông dung hợp Phong Tuyết Cự Viên Yêu Linh, không chừng có thể bước vào Truyền kỳ cảnh!

"Vì sao ta không có cơ duyên tốt như vậy!" Thẩm Hồng phẫn nộ, "Diệp Tông, hai người chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tu vi của ngươi vẫn luôn mạnh hơn so với ta, mọi thứ đều áp chế ta, một đường bước lên chức thành chủ, cũng cưới được nữ nhân đẹp nhất Quang Huy Chi Thành. Ta với ngươi chênh lệch chỗ nào? Tu vi của ta sở dĩ kém hơn ngươi bởi ngươi là trưởng tử Phong Tuyết thế gia mà thôi! Dựa vào cái gì tất cả chỗ tốt đều bị một mình ngươi chiếm được!"

Thẩm Hồng oán giận, sắc mặt méo mó.

"Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi giống như lúc ta đã độc chết nữ nhân của ngươi, ta muốn cướp hết tất cả những gì ngươi có!" Thẩm Hồng siết chặt tay thét lên.

Qua hồi lâu, phẫn nộ của Thẩm Hồng mới lắng xuống, trong mắt hung quang chậm rãi biến mất.

Ngoài Diệp Tông, Thẩm Hồng hận nhất còn có Nhiếp Ly! Từ khi Nhiếp Ly xuất hiện Thần Thánh thế gia không còn thuận buồn xuôi gió, để Phong Tuyết thế gia chú ý mới rơi xuống tình cảnh như hôm nay, quyền lực tại Quang Huy Chi Thành chậm rãi mất dần.

Theo tính toán nếu đợi thêm một hai năm nữa, các loại bố trí của Thần Thánh thế gia đều hoàn thành, một lần hành động sẽ đẩy Phong Tuyết thế gia vào thế khó. Nhưng hiện tại, Thần Thánh thế gia bị theo dõi gắt gao, rất nhiều hành động đều không thể thực hiện.

"Diệp Tông, ngươi cho rằng Thần Thánh thế gia ta sẽ dễ dàng bó tay chịu trói sao, vậy ngươi cũng quá xem thường Thần Thánh thế gia ta rồi, không bao lâu nữa ngươi sẽ được nếm quả đắng!" Thẩm Hồng hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một đạo hung mang.

Một thị vệ vội vàng đi tới, quỳ gối trước người Thẩm Hồng nói: "Tộc trưởng đại nhân, chúng ta vừa mới nhận được tin tức, Thành chủ Diệp Tông đại nhân mười ngày sau triệu tập các thế gia cao thủ, thương thảo sự tình đối phó thú triều!"

"Thương thảo sự tình đối phó Thú triều?" Thẩm Hồng lâm vào trầm tư, Thú triều vừa mới chấm dứt, triệu tập thế gia cao thủ thảo luận một chút về việc phòng ngự Thú triều lần sau, đó cũng là sự tình hợp tình lý. Nhưng tình cảnh Thần Thánh thế gia hiện tại vô cùng vi diệu, Thẩm Hồng lo lắng Diệp Tông sẽ có hành động, nhưng lần tụ hội này, nếu không phải tham gia sợ sẽ bị nói ra nói vào.

"Xem ra nhất định phải đi một chuyến rồi." Thẩm Hồng âm thầm nghĩ, tuy nhiên tốt nhất sớm có bố cục một chút a.

Khuê phòng Diệp Tử Vân.

Diệp Tử Vân giúp Tiếu Ngưng Nhi băng bó vết thương, cầm khăn mặt chậm rãi lau chùi thân thể.

Hai người đều im lặng, không nói gì. Khi còn bé từng là bạn tốt, về sau dần dần xa lánh, lần này vì quan hệ với Nhiếp Ly lại nảy thêm khúc mắc.

"Ngưng Nhi, chúng ta rất lâu cũng không nói chuyện rồi." Diệp Tử Vân chán nản nói ra.

"Đúng vậy a." Tiếu Ngưng Nhi cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

Diệp Tử Vân suy nghĩ, trước đây các nàng đều vô tư trong sáng, trong phủ thành chủ khắp nơi đều có tiếng cười của cả hai. Sau này Ngưng Nhi rời đi, nàng nơi này chỉ còn bốn bức tường cao, cô đơn lạnh lẽo.

Nàng còn nhớ rõ, một lần nàng đùa bỡn quá trớn, Tiếu Ngưng Nhi đứng một bên khóc mà nói: "Diệp Tử Vân, ta hận ngươi. Ngươi là nữ nhi Thành chủ, ta chỉ là cô gái bình dân, ngươi vĩnh viễn cao cao tại thượng làm sao hiểu được cảm giác của ta."

Từ đó về sau Tiếu Ngưng Nhi không còn tới Phủ thành chủ, Diệp Tử Vân rất hối hận, hận chính mình đã đem bằng hữu tốt nhất bên cạnh đuổi đi. Nhập học một năm, Diệp Tử Vân không vào lớp thiên tài, mà lại học ở lớp sơ cấp cũng bởi vì Tiếu Ngưng Nhi.

Nhưng khi nàng gặp lại Tiếu Ngưng Nhi, chỉ thây một bộ lạnh như băng, nàng ý đồ tới gần Tiếu Ngưng Nhi, lại bị Tiếu Ngưng Nhi lạnh lùng bỏ qua.

"Chúng ta không phải người cùng một thế giới." Đây là câu Tiếu Ngưng Nhi nói với nàng.

Diệp Tử Vân lúc đó khóc rất lớn, nàng hy vọng mình chỉ là một nữ nhi bình thường, làm nữ nhi Thành chủ một chút cũng cảm giác vui vẻ cũng không có.

Mãi đến sau này Diệp Tử Vân mới thấy trên mặt Tiếu Ngưng Nhi có bộ dáng tươi cười lần nữa. Đó là thời điểm Tiếu Ngưng Nhi nhìn Nhiếp Ly,ôn nhu, điềm tĩnh mà mỉm cười. Kể từ đó Diệp Tử Vân mới sinh ra một chút hiếu kỳ với Nhiếp Ly, tự hỏi hắn có chỗ nào hấp dẫn Tiếu Ngưng Nhi.

Về sau bị Nhiếp Ly quấn chặt, Diệp Tử Vân cũng không chán ghét Nhiếp Ly, ngược lại còn có chút hảo cảm, nhưng nàng cũng không hành động mãnh liệt như Tiếu Ngưng Nhi- trực tiếp thể hiện tình cảm của mình.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không cùng ngươi tranh giành. Ta sẽ không thích gia hỏa Nhiếp Ly!" Diệp Tử Vân nhìn Tiếu Ngưng Nhi cười cười nói

Thời điểm nói ra những lời này trong nội tâm Diệp Tử Vân không khỏi chua xót. Nhiếp Ly, Ngưng Nhi thích ngươi như vậy, ngươi vì sao lại đến trêu chọc ta đây.

"Diệp Tử Vân, ta..." Tiếu Ngưng Nhi đang muốn nói thì Diệp Tử Vân mỉm cười lắc đầu:

"Chúng ta vẫn không nên thảo luận những điều này." Diệp Tử Vân tiếp tục giúp đỡ Tiếu Ngưng Nhi lau đi vết máu trên người.

Bởi vì bị thương, khắp người Tiếu Ngưng Nhi đều là vết máu, sau khi lau chùi lại hiện lên da thịt bóng loáng, trên ngực chỉ có mảnh vải mỏng che đậy hình dáng lối lõm.

Diệp Tử Vân cũng chỉ khoác một tấm áo mỏng, da thịt ẩn hiện, nàng ngồi ở mép giường, ưu nhã cao quý, cùng Tiếu Ngưng Nhi so sánh là hai vẻ đẹp bất đồng.

Nếu có người ở chỗ này, tất nhiên sẽ kinh ngạc vẻ đẹp của các nàng mà cảm thán tạo hóa thần kỳ.

Trong lúc Diệp Tử Vân lẳng lặng giúp Tiếu Ngưng Nhi lau chùi thân thể, bỗng vang lên tiếng mở cửa, một thân ảnh xông thẳng vào phòng, thân ảnh này chính là Nhiếp Ly.

"Tử Vân, Ngưng Nhi, các ngươi thế nào rồi..." Ánh mắt Nhiếp Ly nhìn thẳng vào hai nàng.

Thấy Nhiếp Ly đột nhiên xông tới, Tiếu Ngưng Nhi lẫn Diệp Tử Vân đều ngây dại, các nàng tuyệt đối không ngờ Nhiếp Ly lại có thể xông đến nơi đây, hơn nữa Nhiếp Ly tiến vào quá nhanh, các nàng không kịp mặc quần áo!

Nhiếp Ly từ chỗ Diệp Tông chạy đến, đang lo lắng tình huống của Tử Vân cùng Ngưng Nhi cũng không nghĩ lại có tình huống này? Trực tiếp liền xông vào, ai biết hai nàng rõ ràng không mặc y phục a?