Yêu Thầm

Chương 2: Vị Bạc Hà (2)




Edit: BowChow

Beta: Behind

Lục Miên Tinh còn chưa làm xong thủ tục, tin tức có học sinh chuyển trường đã lan rộng khắp khoa Địa Hình Học. Bạc Trinh Ngôn luôn luôn ở một mình, không thích giao lưu, ít nói, chỉ là lâu lâu trò chuyện với Lâm Dật mấy câu, cho nên Chiêm giáo sư thường xuyên bảo Lâm Dật truyền lại lời với Bạc Trinh Ngôn.

Lâm Dật xử lý xong mọi việc, đi tìm Bạc Trinh Ngôn.

Thời gian ăn cơm trưa, trong phòng tự học không có người, Lâm Dật đi vào chỉ thấy Bạc Trinh Ngôn ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, tự nhiên tạo thành cảnh đẹp. Lâm Dật đi tới ngồi kế bên Bạc Trinh Ngôn, thấy Bạc Trinh Ngôn không có phản ứng, nghiêng người qua nói chuyện với anh.

"Bài tập của lớp đo đạc cậu làm xong rồi à?"

"Ừ." Bạc Trinh Ngôn không ngẩng đầu.

Bạc Trinh Ngôn nghỉ học nửa năm, có vài môn không lên lớp, lý do nhà trường đưa ra là tham gia cuộc thi quốc gia, cần phải bổ sung những lớp chuyên ngành.

"Cậu nghe tin có một nữ sinh mới chuyển tới khoa Địa Hình Học chưa?"

"Biết." Hình ảnh Lục Miên Tinh ôm sách chuyên ngành môn đo đạc hiện lên trong kí ức Bạc Trinh Ngôn, tay anh lật qua một trang sách, giọng không chút gợn sóng như đã đoán trước được.

"Làm sao cậu biết?"

Bạc Trinh Ngôn giương mắt, liếc Lâm Dật một cái, trong ánh mắt ý muốn Lâm Dật đừng hỏi nữa, "Biết chính là biết."

Lâm Dật riết cũng quen rồi, mỗi lần anh muốn hỏi tới cùng, Bạc Trinh Ngôn giống như cảm giác được nguy hiểm, đầu tiên bỏ ngoài tai những tin tức có "hại", từ chối mọi đề tài liên quan đến cuộc sống của mình, Lâm Dật khẽ thanh cổ họng, lược bớt vài câu trước, bắt đầu vào chủ đề chính, "Ừm, Chiêm giáo sư muốn cậu hướng dẫn nữ sinh mới về nước đó. Ý của giáo sư là muốn cho cô ấy tham gia cuộc thi quốc gia."

Ngón tay đang đè trên sách của Bạc Trinh Ngôn khẽ dừng một chút, sau đó anh bình tĩnh mở miệng, "Không."

"Bớt đi, cậu dạy tớ cũng hiểu mà." Lâm Dật nói đùa. "Tớ đã gặp qua cô ấy rồi, đẹp 360 độ không góc chết, nhan sắc gấp một nghìn lần Hứa Lâm đấy. Cậu tay trong tay đi với người ta sẽ không cảm thấy thua thiệt đâu."

Bạc Trinh Ngôn nghe xong mang theo ý cười, mắt đào hoa híp lại, nhàn nhạt mở miệng, "Tay trong tay?"

Phòng học lâm vào tĩnh lặng, Lâm Dật có thể cảm nhận được tâm tình Bạc Trinh Ngôn xấu đi. Không khí có chút không đúng, Lâm Dật vội chuyển đề tài qua cốc trà sữa trên bàn, "Từ khi nào cậu bắt đầu uống trà sữa thế? Tớ nghe nói mùi vị của tiệm này cũng không tệ."

Giọng điệu của Bạc Trinh Ngôn bình tĩnh, "Không có. Cho cậu."

"Ồ, vậy tớ không khách sáo đâu đấy." Lâm Dật không chần chừ cầm ly trà sữa lên.

"Sao lại là 100% đường? Hơn nữa còn là nguyên vị mà mình không thích."

100% đường? Con ngươi không cảm xúc khẽ động, Bạch Ngôn Trinh nghiêng người, nhìn lướt qua nhãn trên ly trà sữa mà Lâm Dật đang chỉ, giấy trắng mực đen, viết hai chữ 100% đường.

Bạc Trinh Ngôn nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười rất nhẹ cũng rất lạnh, sau đó lại cảm thấy không thú vị, thu lại tiếng cười.

Đứng dậy, đem ly trà sữa trong tay Lâm Dật ném vào thùng rác.

"Này, đừng có ném." Lâm Dật nhìn Bạc Trinh Ngôn hành động một cách nhanh nhẹn, không kịp ngăn cản, tiếc nuối một phen.

Bạc Trinh Ngôn nhàn nhạt liếc qua ly trà sữa trong thùng rác, tay chậm rãi đút vào túi, trong lời nói không nhận ra cảm xúc gì.

"Chẳng phải không thích sao, giữ lại làm gì?"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Xong xuôi thủ tục chuyển trường, Lục Miên Tinh tới khu ký túc xá cho tân sinh viên, bởi vì Lục Miên Tinh yêu cầu, Đại học S căn cứ vào nguyên tắc quản lý, do vấn đề tâm lý nên đã đồng ý cho Lục Miên Tinh một mình ở một phòng trong ký túc xá.

Lục Miên Tinh xếp đồ xong, nhẹ nhàng thở ra, nhìn cái giá đỡ điện thoại và những dụng cụ phát sóng trực tiếp đã lâu không được cô lấy ra xài, phía dưới đè lên một quyển sổ phác hoạ, bên ngoài được giữ gìn rất tốt, Lục Miên Tinh nhớ rõ bản thân không đem theo sổ phác hoạ về, mở ra nhìn vài tờ.

Nhìn kỹ sẽ nhận ra đây là một quyển sổ chỉ vẽ duy nhất một người, một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi. Một thiếu niên lúc thì đứng dưới tán cây đọc sách, lúc thì nhẹ nhàng viết bài, lúc thì gục đầu trên bàn trong phòng học mà ngủ...

Hình như anh ấy vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng, cô độc...

Lòng bàn tay dừng lại trên mặt thiếu niên, Lục Miên Tinh thất thần, cái này đều là những ký ức thật lâu trước kia.

Bảy năm trước đột nhiên xuất hiện biến cố, cô không từ mà biệt, bây giờ trở về, trong lòng Bạc Trinh Ngôn có lẽ xem cô giống như một thứ phiền phức. Bởi vì thích Bạc Trinh Ngôn, Lục Miên Tinh không có gì là không làm được. Bảy năm trước là thế, hiện giờ cũng là vậy. Cô nhất định có thể đối mặt.

Lục Miên Tinh ngước mắt, bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn sắp buông xuống, trên trời, những đám mây ngả dần sang màu hồng nhạt, khiến tâm tình người ta không khỏi nhẹ nhàng hơn.

Cứ như vậy, tháng chín ở đại học S thời tiết rất tốt, Lục Miên Tinh nhớ ra đã lâu không phát sóng trực tiếp liền ấn mật mã tài khoản, đăng nhập.

Tài khoản phát sóng trực tiếp tên là [Star] lấy tên tiếng Anh cùng nghĩa với tên của mình, ba năm qua đã tích lũy được năm chục nghìn fans, Lục Miên Tinh cũng không nghĩ tới, khi mình vừa bắt đầu phát sóng, năm chục nghìn fans này hành động nhanh chóng, như là theo một đường chạy đến đây.

Không lâu sau, phòng phát sóng trực tiếp liền có thật nhiều bình luận, gần như spam.

[A a... Star phát sóng trực tiếp!]

[Tới rồi đại thần! Đã lâu không thấy đại thần phát sóng trực tiếp]

[Tuy rằng tôi rất muốn gặp tiểu tiên nữ nhưng Star, muội có phải bị bệnh nghiêm trọng không?]

[Lúc phát sóng trực tiếp vẽ truyện tranh hình như bệnh tình có chút nghiêm trọng, Star không sao chứ?]

[Tiểu thái dương Star lại làm sao vậy?]

[Không muốn không muốn, Star, muội vui lên đi, không cần lo cho chúng ta. Chúng ta có thể sống tốt mà.]

[A... Tôi là người mới, tôi còn thấy kỳ quái, không hiểu vì sao Star lâu như vậy không tiếp tục, tôi sai rồi. Star, rất yêu cô, phải sống thật tốt.]

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Những người chú ý đến Star từ lâu đều biết, ba năm trước đây là lúc star bắt đầu phát sóng vẽ truyện tranh, bởi vì muốn điều tiết cảm xúc nên mới nghĩ tới việc phát sóng trực tiếp, ngoài thời gian đầu liên tục phát sóng thì về sau chỉ khi nào tâm trạng không tốt mới phát sóng.

Từ lúc bắt đầu, Lục Miên Tinh chỉ yên lặng phát sóng trực tiếp, không hề nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà ngồi vẽ tranh, tuy rằng Lục Miên Tinh không lộ mặt nhưng kỹ thuật vẽ tranh của Lục Miên Tinh rất tốt nên cũng thu hoạch được kha khá fans.

Thỉnh thoảng, khi tâm tình tốt lên một chút, Lục Miên Tinh sẽ xem bình luận và sẽ trả lời một vài vấn đề, giải thích vì sao mình lại tạo tài khoản này, tại sao lại thích vẽ tranh...

Kỹ thuật vẽ tranh của Lục Miên Tinh tốt, giọng nói ôn nhu ngọt ngào, mỗi lần phát sóng đều thu được không ít fans, không khí tốt không có gì để nói, không hề tồn tại chút xấu nào. Điều đó ngược lại khiến người ta tò mò, cô gái tốt đẹp như vậy làm sao lại có nhiều chướng ngại như thế.

Hôm nay Lục Miên Tinh phát sóng trực tiếp, sợ hãi một hồi mới chú ý đến fans rồi phấn chấn lên. Sau một khoảng thời gian dài không phát sóng trực tiếp.

Lục Miên Tinh phát hiện có rất nhiều ID xa lạ, trong đó cũng có mấy cái ID quen thuộc, nhẹ nhàng giải thích, "Mọi người không cần quá lo lắng, hôm nay không phải vì tâm tình không tốt, bệnh cũng không có gì nghiêm trọng, tôi hiện tại không sao hết, có thể tự kiềm chế bản thân, sợ mọi người quá lo lắng cho tôi, nói khoa trương một chút thì tôi bây giờ có thể khôi phục cuộc sống bình thường, tôi rất tốt."

Càng ngày càng nhiều người vào phòng phát sóng trực tiếp, Lục Miên Tinh không thích bị truy vấn, ho nhẹ một tiếng, làm việc giống như mọi khi, bắt đầu phát sóng, không lộ mặt, nghiêm túc vẽ tranh.

Người hôm nay Lục Miên Tinh vẽ chính là chàng trai ở tiệm trà sữa, lúc này anh không cười, gương mặt vô cùng lạnh lùng, không phù hợp với ly trà sữa chút nào, tầm mắt nhàn nhạt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo.

[A!!! Hôm nay Star vẽ nam chính sau khi lớn lên. A!!! Có phải Star đã thấy chàng trai ấy không?]

[Aaa... Cho nên Star vì có mẫu nam chính trong truyện tranh nên nhớ tới việc chia sẻ điều tốt đẹp cho chúng ta.]

[Star là nữ chính, aaaaa..., ngọt quá đi à, tiếp tục đi, đừng có ngừng.]

[Chi bằng về sau mỗi ngày Star đều chia sẻ cho chúng tôi đi. Muốn xem.]

[Tán thành, thật muốn xem.]

Bọn họ đều biết, Lục Miên Tinh thường vẽ một thiếu niên hơn mười tuổi, mỗi lần phát sóng trực tiếp đều sẽ vẽ những hành động thường ngày của cậu thiếu niên đó. Hôm nay Lục Miên Tinh rõ ràng là đang vẽ thiếu niên sau khi lớn, biểu tình lạnh nhạt, các đốt ngón tay cầm ly trà sữa đều tinh tế tỉ mỉ, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được Lục Miên Tinh vẽ thật cẩn thận và vui vẻ.

Lục Miên Tinh hoàn thành vài nét bút cuối cùng, ngẩng đầu xem phần bình luận, phát hiện bên trong một đám người nhắc tới việc vẽ nam chính.

Nam chính dù giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn nhận ly trà sữa.

Lục Miên Tinh có chút hoảng hốt, lời nói có phần lộn xộn nhưng ngữ điệu lại mang theo vài phần vui sướng.

"Ừm, chính là muốn gặp lại một lần nữa, rất muốn rất muốn nhìn thấy người ấy, chỉ cần nhìn thấy người ấy sẽ vui vẻ."

"Cái này chỉ là chia sẽ những việc thường ngày, có lẽ không thể chắc chắn được, tôi chỉ là tạm thời rời khỏi một thời gian. Cảm ơn mọi người quan tâm, vì sao tôi... về nước? Đó là lý do cá nhân nên tôi sẽ không nói."

Lục Miên Tinh trả lời vài vấn đề của fans, nhìn thoáng qua nhân vật trong tay cầm ly trà sữa nguyên vị nửa đường đã được vẽ xong, chụp ảnh xong, đăng lên mạng xã hội.

[Star]: Thật may mắn vì anh ấy vẫn còn thích nửa đường.

Tác giả có lời muốn nói: Thật sự không ngược, cứ yên tâm lọt hố.