Yêu Thầm

Chương 1: Vị Bạc Hà (1)




Edit: Aimée

Beta: Behind

Tháng 9 tại thành phố S, trời xanh không một gợn mây, không khí thoáng đãng, không vướng chút bụi, tâm tình con người cũng vì thế mà tốt lên.

Lục Miên Tinh vừa về nước, theo chủ nhiệm khoa đo vẽ bản đồ, đi về phía cuối hành lang.

Chủ nhiệm họ Chiêm là giáo sư nổi tiếng trong lĩnh vực đo vẽ bản đồ.

"Còn chưa thành thạo tiếng mẹ đẻ sao?"

Lục Miên Tinh gật đầu.

Chiêm giáo sư thấy vậy cũng không nói gì nữa, tiếp tục đi lên phía trước, một lát sau đã đứng trước cửa phòng làm việc. Giáo sư mở khóa, đẩy cửa đi vào, đem tài liệu trong tay để lên bàn, ngồi xuống sofa ra hiệu cho Lục Miên Tinh ngồi xuống.

"Trường hợp của em tôi đã hiểu, bác sĩ phụ trách của em cũng đã nói với tôi, đối với tình hình này, đại học S chúng tôi sẽ cố hết sức bảo mật thông tin cá nhân của em, để em cũng như các bạn học khác không bị ảnh hưởng đến học tập. Không cần lo lắng, có gì bất tiện cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý".

Lục Miên Tinh ngồi trên sofa cạnh cửa, nhẹ nhàng đáp lại, "Cảm ơn".

Chiêm giáo sư đưa mắt lên, có ý dò xét Lục Miên Tinh. Suốt dọc đường đi cùng giáo sư, Lục Miên Tinh đều im lặng, thật không nghĩ tới giọng nói phát ra lại mềm mại, dịu dàng như vậy, khiến cho Chiêm giáo sư - người tiếc tài như mạng không khỏi cảm thấy đáng tiếc, một cô bé ngoan như vậy tại sao lại có vấn đề về tâm lý được.

Cảm thấy bản thân đang đi lệch trọng điểm, Chiêm giáo sư ho một tiếng, rót cốc nước ấm cho Lục Miên Tinh. "Tuy năm nhất em ở nước ngoài cũng học Địa Hình Học nhưng để không ảnh hưởng đến cuộc thi cấp quốc gia cũng như việc học tập năm hai, chương trình giảng dạy trong nước và nước ngoài có chỗ khác nhau, em có muốn học lại năm nhất không, dù sao năm nhất bài chuyên ngành không nhiều lắm, em không cần lo sẽ không học được, tôi sẽ cho người giúp đỡ em."

Lâm Dật gõ cửa, âm thanh mang ý thăm dò từ ngoài cửa vang lên, "Giáo sư?"

Chiêm giáo sư trầm giọng nói một tiếng vào đi, Lâm Dật bước vào, nhìn Lục Miên Tinh vài cái.

Áo vét màu vàng nghệ hơi phanh ra, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong phối với chiếc chân váy cùng màu, đôi chân trắng dường như trong suốt lộ ra ngoài, Lục Miên Tinh có đôi mắt quả hạnh màu hơi nhạt, an tĩnh đến thần kỳ, nhìn không ra tâm tư.

Lâm Dật mở lời: "Giáo sư tìm em có chuyện gì ạ?"

Chiêm giáo sư đưa tay ra dấu muốn Lâm Dật chờ một chút, lại quay ra nói với Lục Miên Tinh, "Em vừa tới đây chưa quen thuộc, tôi để sinh viên ưu tú của khoa dẫn em đi."

Lâm Dật chần chừ: "Giáo sư, thầy có phải tìm nhầm người rồi không? Em đi tìm Bạc Trinh Ngôn tới."

Rất rõ ràng, đến chính Lâm Dật cũng không tin được, muốn nói đến sinh viên ưu tú khoa Địa Hình Học thì trước tiên phải nói đến Bạc Trinh Ngôn. Bạc Trinh Ngôn là người được tuyển thẳng vào đại học S khoa Địa Hình Học, năm nhất đã làm được luận văn chuyên nghiệp SCI, chưa kể đến các giải thưởng lớn nhỏ khác.

Lục Miên Tinh ở bên cạnh, nghe đến cái tên đã lâu rồi chưa xuất hiện, sững sờ một chút, các đốt ngón tay siết chặt cốc nước ấm, khẽ khép lại đôi mắt quả hạnh, giương mắt nhìn về phía Lâm Dật.

Lâm Dật chú ý tới ánh mắt của Lục Miên Tinh đang nhìn vào mình, lịch sự mở miệng, "Xin chào".

Chiêm giáo sư chuyển ánh mắt qua Lâm Dật, "Tìm em không phải là vì chuyện này. Những việc này đích thực là để cho cậu ta làm, Bạc Trinh Ngôn chắc cũng biết rồi, em đi tìm rồi báo với cậu ta một tiếng."

Lâm Dật đồng ý, thấy ánh mắt Lục Miên Tinh còn dõi theo mình, lại lễ phép cười cười.

Chiêm giáo sư lại nói với Lục Miên Tinh vài câu, "Em ở đây đợi một chút, tôi cùng Lâm Duật bàn chuyện xong sẽ bảo em ấy đưa em đi làm quen khoa đo vẽ bản đồ một chút. Buổi chiều tôi còn có chuyện, có gì cứ gọi điện cho tôi."

Lục Miên Tinh gật đầu, nhìn theo Chiêm giáo sư và Lâm Dật vào trong phòng nói thêm vài phút. Lâm Dật đi ra nhìn thấy Lục Miên Tinh đứng đến ngây người, liền lại gần đem tài liệu giảng dạy thuận tay đưa cho Lục Miên Tinh, "Bạn học mới, đây là tài liệu về các bài giảng chuyên ngành, về sau mong chỉ giáo nhiều hơn."

Không quen, không tiếp xúc quá gần, Lục Miên Tinh tự động lùi về sau một bước nhận lấy tài liệu, "Ừ."

Lâm Dật không để trong lòng, còn cảm thấy mình đã đùa hơi quá, trong lời nói với cô gái có điểm không đúng mực.

Trên đường đi Lâm Dật giới thiệu như bắn liên thanh, Lục Miên Tinh đều không nói gì cả, rất yên tĩnh, rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì.

"Đây là văn phòng của giáo sư chuyên ngành, có vấn đề gì cứ qua đây hỏi thầy ấy. Đây là phòng đồ dùng, những đồ dùng phục vụ cho việc học ở đây đều là từ nước ngoài, đây là phòng máy, cái này là phòng sách, bao gồm sách chuyên ngành, mô hình nhỏ... Đây cũng chính là nơi lão đại hay đến."

Lục Miên Tinh không nói, giương đôi mắt lên, đôi mắt trong trẻo hình quả hạnh hướng nhìn đến phòng sách xem, giọng nói mềm mại, tràn đầy sự cẩn thận từng li từng tí, "Anh ấy... thường xuyên ở đây?"

Phòng sách để mô hình nhỏ ánh sáng vô cùng tốt, ở cuối giá sách được sắp xếp chỉnh tề, gió thổi động bức màn, ánh mặt trời xuyên qua chiếu vào một chiếc bàn dài đọc sách, yên tĩnh đến lạ thường.

Lâm Dật đương nhiên biết "anh ấy" trong câu hỏi của Lục Manh Tinh là Bạc Trinh Ngôn, trả lời, "Ừ, cậu ấy thường đến đây học, vì phòng tự học ồn quá, cho nên, sau này có chuyện gì, cậu cứ trực tiếp đến đây tìm, chắc đến tám, chín phần hoặc là đến khu rừng nhỏ góc đông bắc hoặc là.."

Lục Miên Tinh lại hỏi, "Cậu với Bạc Trinh Ngôn thường xuyên ở cùng một chỗ sao?"

"Cậu ta rất quái gở, chỉ thích ở một mình thôi." Lâm Dật thấy Lục Miên Tinh có vẻ chăm chú, đột nhiên nở nụ cười, "Tôi và cậu ấy chỉ ngẫu nhiên ở một chỗ thôi."

Lục Miên Tinh trầm mặc, cảm thấy mình vừa lỡ lời, vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi hỏi nhiều rồi."

Dường như bạn học mới đối với Bạc Trinh Ngôn rất hiếu kỳ, Lâm Dật lại giải thích, "Tôi cũng biết những chuyện đó, cậu ấy hiện tại đối với cuộc sống của mình đều là ngậm miệng, gì cũng không nói."

Lúc đầu Lâm Dật cũng là người hướng nội, không thích nói chuyện, lại cùng Bạc Trinh Ngôn ở chung một kí túc xá, nhưng Bạc Trinh Ngôn xin nghỉ cả một học kỳ, hai người chẳng nói được mấy câu. Về sau, thời gian ở chung lâu dần, Bạc Trinh Ngôn cũng không lạnh lùng như người ta nói, tuy nhiên Bạc Trinh Ngôn cũng không muốn nói về mình quá nhiều.

"Chắc là thấy phiền, cậu cũng đừng hiếu kỳ nữa."

Lâm Dật nhận điện thoại rồi lại giới thiệu tình hình cơ bản của đại học S, Lục Miên Tinh thấy Lâm Dật hình như đang có việc, "Cậu nếu có việc bận thì cứ đi trước, tớ cũng đã quen dần rồi."

Lâm Dật gật đầu, dặn dò vài câu liền quay người đi, Lục Miên Tinh chần chừ, gọi Lâm Dật lại, "Bạn học Lâm Dật, cậu có biết ở gần đây có quán trà sữa nào ngon không?"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Nghe Lâm Dật đề cử, Lục Miên Tinh đi theo bản đồ tìm quán trà sữa mở gần biển ở bên ngoài đại học S.

Quán trà sữa trang trí rất tươi mát, màu xanh trắng xen kẽ, phảng phất hương vị của muối biển, bước vào cửa sẽ ngửi thấy hương trà sữa ngọt ngào, vô cùng dễ chịu.

Thời gian chờ đợi có chút vất vả, phải xếp một hàng dài. Lục Miên Tinh thấy sắp đến lượt mình, không biết tại sao lại quay qua cửa sổ, hướng nhìn biển đến thất thần. Bầu trời giao với mặt biển tại đường chân trời, tầm mắt của cô không kịp chuẩn bị mà vội vàng phóng đến một thân ảnh cao gầy, mạnh mẽ, rắn rỏi. Người ấy đứng quay lưng về phía cô, đang cùng người bên cạnh bàn luận gì đó, hai tay tùy ý xuôi theo lan can mà đặt lên, trong trẻo nhưng khí chất lạnh lùng, mang đến cho Lục Miên Tinh một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Lục Miên Tinh lắc đầu, khoảng cách quá xa, có lẽ đã nhìn lầm rồi.

Người xếp hàng ở sau nhẹ nhàng nhắc nhở Lục Miên Tinh tiến lên phía trước. Lục Miên Tinh nói xin lỗi rồi bước vài bước lên trước, không chú ý đến nhân viên phục vụ ở ngay trước mặt đang đi đến.

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên thanh thúy làm khung cảnh ồn ào bỗng dưng yên tĩnh lại, mọi ánh mắt tập trung trên người Lục Miên Tinh.

Nhân viên phục vụ bối rối thoáng nhìn qua Lục Miên Tinh, cảm giác mình gây ra đại họa, "Thật xin lỗi, tôi..."

Lục Miên Tinh khôi phục lại tinh thần, nhìn đống thủy tinh dưới đất, cảm thấy ngại mà an ủi nhân viên phục vụ, "Không sao, không có việc gì. Vừa rồi là tôi không cẩn thận.."

Lục Miên Tinh cúi người xuống, giúp phục vụ nhặt lại những mảnh thủy tinh vỡ, như bị ai thúc đẩy mà ngoái đầu nhìn ra phía ngoài lần nữa.

Bạc Trinh Ngôn xoay người lại, gương mặt thanh thoát, sắc sảo bị một mảnh màu sắc thanh nhã của biển đằng sau làm cho choáng váng đến phát lạnh, đôi mắt đào hoa, hẹp, hơi dài, nhếch lên, màu mắt đen như xoáy nước, sâu đến không nhìn thấy đáy, như thể đang trông thấy người không nên xuất hiện ở đây rồi nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Lục Miên Tinh không biết đã nhìn Bạc Trinh Ngôn bao lâu, ánh mắt cứ vậy trùng hợp mà đụng vào mắt của Bạc Trinh Ngôn, không biết phải làm sao.

Không biết có chuyện gì mà đột nhiên có một đám người đi tới, cản trở tầm nhìn của Lục Miên Tinh.

Đang thất thần, không cẩn thận làm miếng thủy tinh vỡ kia đâm vào đầu ngón tay, vết thương tuy không sâu nhưng máu đỏ tươi cứ ào ạt chảy ra, chảy xuống mặt đất. Đám người thấy máu dưới đất, náo loạn một hồi, vây quanh Lục Miên Tinh.

Đè nén lại vết thương, Lục Miên Tinh cố nhịn đau, đứng lên, muốn đẩy đám người vây quanh đi ra ngoài, muốn kiểm tra xem vừa rồi bản thân có bị ảo giác hay không. Đám người thấy cử động của cô nên bị dọa, rẽ ra một góc để nhường lối.

Chỗ Bạch Trinh Ngôn đứng, sớm đã không còn một bóng người. Vì phát hiện thấy Bạch Trinh Ngôn mà đôi mắt quả hạnh sáng lên trong chớp mắt rồi lại vụt tắt.

Lục Miên Tinh thu hồi ánh mắt, buồn vô cớ.

Bên này, nhân viên phục vụ chưa từng xử lý qua tình huống như thế, nhìn Lục Miên Tinh nhíu mày, "Cô bị thương rồi, không sao chứ?"

Lục Miên Tinh cố rặn ra nụ cười, vết thương đột nhiên đau lại khiến cô không khỏi nhíu mày, "Không sao."

Đám người tản ra hết, phục vụ đưa Lục Miên Tinh đi xử lý vết thương rồi gọi đồ lại lần nữa.

Cô chọn một vị trí trống ngồi xuống, tiện tay mở tài liệu giảng dạy Lâm Dật đưa cho. Sống tại nước ngoài 7 năm khiến việc đọc có chút trở ngại, một lượng lớn chữ tiếng Trung khiến cô không khỏi đau đầu.

Lục Miên Tinh bất đắc dĩ, day day mi mắt, gấp sách lại, mở điện thoại ra.

Viện trưởng viện điều dưỡng biết cô về nước, nhắn tin tới: [Tinh Tinh, tôi là viện trưởng, mẹ của cô có để lại vài di vật ở chỗ tôi, có tiện qua lấy không?]

Lục Miên Tinh thiếu chút nữa quên mất, cô vội vàng xuất ngoại, việc của mẹ đều không thể xử lý ổn thỏa.

Một lúc lâu sau, nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, đáy mắt hỗn độn của Lục Miên Tinh một lần nữa trấn tĩnh, cô hít một hơi thật sâu: [Được.]

Quán trà sữa kinh doanh rất tốt, Lục Miên Tinh đợi khá lâu mới nghe thấy tiếng phục vụ gọi mình.

Lục Tinh Miên đến quầy nhận đồ mới phát hiện, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mua một ly nguyên vị nửa đường mà Bạc Trinh Ngôn ưa thích, chần chừ ôm 2 cốc trà sữa cùng sách, xoay người theo hướng đám người kia mà đi ra ngoài.

"Bạn ơi."

Lục Miên Tinh dừng chân lại, quay đầu, người phía sau không chú ý mà xô đẩy khiến thân thể cô mất khống chế mà đâm và ngực của một người, hương bạc hà mát lạnh, đắng chát bao vây lấy cô.

Ý thức được hoàn cảnh, cô lùi lại vài bước.

Lục Miên Tinh xoay người sang chỗ khác, đem trà sữa ôm vào trong ngực, quần áo mỏng khiến hơi lạnh thấm vào cơ thể, lạnh đến phát run.

Rõ ràng trông thấy Bạc Trinh Ngôn là có thể chạy ngay nhưng bước chân của cô lại không thể di chuyển. Tiếng chuông gió nhẹ vang lên, suy nghĩ bỗng nhiên bay đi rất xa, hình ảnh dường như quen thuộc.

Sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, tâm tư không rõ, nhìn không thấu thái độ khiến cho người ta không phân rõ cảm xúc.

"Trông thấy tôi rồi không định chào hỏi sao?"

Rõ ràng là muốn chào muốn hỏi đến phát điên.

Cô muốn biết bảy năm qua anh sống như thế nào.

Lục Miên Tinh vẫn quay lưng về phía Bạc Trinh Ngôn, không quay lại, cúi đầu im lặng, ánh mắt rơi trên túi trà sữa, khó khăn mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại nghe cũng khiến tâm tình chua xót, "Quá lâu rồi không gặp, sợ nhận nhầm người."

Sự im lặng hồi lâu khiến Lục Miên Tinh như bị ép đến không thở nổi, thời gian bảy năm, có phải là quá lâu rồi không.

"Nhận nhầm?" Bạc Trinh Ngôn dùng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng lặp lại câu nói, bước lên phía trước, đứng trước mặt Lục Miên Tinh, đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô, con ngươi đen như mực, lãnh đạm, tràn đầy cảm giác xa cách khiến người ta nhìn không rõ đáy mắt.

Anh khom người, cúi đầu xuống ghé vào tai Lục Miên Tinh thì thầm.

"Ngược lại với cô."

Động tác bên tai Lục Miên Tinh của Bạc Trinh Ngôn dừng vài giây, vài giây đó đối với Lục Miên Tinh còn dài hơn bảy năm, còn khó quen thuộc hơn.

Ánh mắt Lục Miên Tinh không dám đưa lên nhìn vào Bạc Trinh Ngôn, mà cứ nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu in trên trà sữa - đó là khẩu vị anh ưa thích, không biết anh còn thích nữa hay không.

Các đốt ngón tay giữ chặt ly trà sữa trong ngực, có mấy lời muốn nói nhưng như thế nào cũng không mở miệng được, đành im lặng.

Bạc Trinh Ngôn đứng thẳng người lên, thấy Lục Miên Tinh không nói gì, giống như cô đang không biết nói sao cho tốt, liền lưu loát quay người muốn đi.

"Anh có muốn uống trà sữa không?" Lục Miên Tinh thấy Bạc Trinh Ngôn muốn đi liền quýnh lên cản trước mặt Bạc Trinh Ngôn, nhìn hai ly trà sữa trong tay, đem một ly nhét vào ngực Bạc Trinh Ngôn.

Bạc Trinh Ngôn không nhúc nhích, mặt mũi lạnh băng, nhìn Lục Miên Tinh rồi nhìn ly trà sữa được nhét vào vào trong lòng mình.

"Không phải anh thích nhất nguyên vị, nửa đường sao..." Lời của Lục Miên Tinh nói chưa xong đã mím môi lại, như lường trước được sự cự tuyệt, đầu ngón tay véo nhẹ vào thân dưới, bàn tay quật cường vẫn nằm trong tầm mắt của Bạc Trinh Ngôn, không hề thu tay lại.

Lục Miên Tinh nhếch môi lên, ngước mắt lên nhìn Bạc Trinh Ngôn, đôi mắt quả hạnh trong trẻo như làn nước có chút cố chấp, kiên quyết muốn Bạc Trinh Ngôn nhận ly trà sữa này.

Bạc Trinh Ngôn lười biếng thu hồi lại ánh mắt, cảm xúc rất nhạt, đem trà sữa đẩy trở lại lòng của Lục Miên Tinh, "Nói xong rồi à?"

Lục Miên Tinh cúi đầu, sững sờ nhìn trà sữa bị đẩy lại, không nói tiếp nữa.

Bạc Trinh Ngôn thái độ không mặn không nhạt, đưa con mắt nhìn về phía Lục Miên Tinh, hờ hững nói.

"Cản đường của tôi rồi."