Thế nhưng Lương Trinh lại lạnh lùng cười một tiếng:
- Bất kể có công bằng hay không thì sau giấc mơ đó tôi đã không còn yêu anh nữa. Mà hôm nay tôi lại biết Tạ An Hoài có thể vì tôi mà làm tất cả mọi thứ nên tôi đã động tâm với anh ấy. Giờ đây tôi đã trở thành người yêu chính thức của anh ấy, tôi hy vọng anh có thể dứt doát, đừng cố tình dây dưa làm phiền tôi nữa. Anh dù gì cũng vẫn là cháu đích tôn của Tạ gia, là một Thiếu tá tuổi trẻ tài cao, là một anh hùng có công bảo vệ Tổ quốc. Trên người anh có nhiều hào quang như vậy anh không nên đặt hết tâm trí vào chuyện tình yêu trai gái, vì anh còn có trách nhiệm gánh vác những sứ mệnh to lớn, tất cả những bất hòa trong tình cảm này đáng lẽ chỉ nên là chuyện cỏn con đối với anh. Còn rất nhiều việc quan trọng cần anh thực hiện, chứ anh nên phí hoài quá nhiều thời gian vào chuyện tình yêu trai gái. Có lẽ bây giờ anh thấy không cam lòng như sau này, qua một thời gian nữa anh sẽ thấy hóa ra mọi chuyện đều có thể phai nhạt, đều có thể tốt hơn.
Tạ Quân Hiến cũng lạnh lùng đáp trả:
- Hừ. Em cũng chẳng phải là anh, em dựa vào đâu mà dám nói rằng với anh chuyện tình yêu không nên là chuyện quan trọng. Anh yêu em nhiều năm như vậy, anh không thể phũ phàng như em nói buông tay là buông tay ngay được. – Nói đến đây trong mắt hắn đã đỏ ửng, ngân ngấn nước mắt. Hắn ta hít thở một hơi thật sâu giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc để có thể bình tĩnh lại:
- Và anh càng không thể như em vừa quay đầu đã có thể bắt đầu ngay một cuộc tình mới.
Giọng nói của hắn ta đã nhuốm màu lửa giận, đến cuối cùng hắn không thể kiềm chế được nữa nên đã hét lên:
- Chẳng qua chỉ là một giấc mộng vô căn cứ, chỉ vì một giấc mộng mà em thằng tay chối bỏ bốn năm yêu nhau của chúng ta, em thật sự đã quá tàn nhẫn với anh. Lương Trinh em thật sự quá tàn nhẫn. Hắn – người đàn ông luôn mạnh mẽ, kiên cường dù bị đạn xuyên đầu vai cũng không hé răng kêu nửa tiếng. Ai cũng cho rằng có lẽ hắn chính là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế gian nhưng giờ hai mắt hắn đỏ ửng, hắn đang run rầy giống như khắp người hắn đều là những vết thương chí mạng. Giờ hắn đang phải chịu nỗi đau sâu sắc, nỗi đau ấy không được diễn tả bằng lời mà được thể hiện qua ánh mắt của hắn.
Hắn ta cứ im lặng như thế rồi nhìn Lương Trinh chằm chằm, trong lòng hắn hiện giờ chắc chắn đang tràn ngập lửa giận, sự thống khổ và nỗi đau của việc không cam lòng. Nhưng dù hắn có có như vậy đi chăng nữa cũng chẳng khiến cô xao động một chút nào. Hiện giờ cô cũng chẳng còn gì để nói với hắn nên cô thở dài rồi nói:
- Tạ Quân Hiến, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Anh đi về đi thôi.
Dứt lời cô liền xoay người tỏ ý muốn đi khỏi đó nhưng đột nhiên hắn ta túm lấy tay cô. Trong mắt hắn lửa giận tràn lan, lực nắm tay của hắn cũng rất mạnh, dường như hắn muốn bóp nát tay cô.
Cô quay đầu nhìn hắn ta, thấy trong mắt ngập tràn lệ khí, lửa giận trong đó như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi:
- Lời chia tay phải là do tôi nói, nếu không chuyện của chúng ta đừng hòng kết thúc được.
Tạ Quân Hiến vừa dứt đã thấy cách đó không xa có một luồng sáng lạnh lẽo hướng về phía hắn. Một tiếng "vút" đã thấy luồng sáng ấy đang lao thẳng tới cánh tay hắn dùng để túm tay Lương Trinh. Tạ Quân Hiến phản ứng khá nhanh nên đã kịp rụt tay về.
Mà luồng sáng lạnh lẽo kia lướt qua tay hắn rồi rơi xuống hồ nước. Khó khăn lắm Tạ Quân Hiến mới ổn định được thân thể, vừa lúc cũng có hai người đàn ông mặc vest đen đi tới chỗ cô và hắn đang đứng. Hai người vừa tới ngay lập tức đứng chen vào giữa cô và hắn ta. Tạ An Hoài cũng bước về phía này, anh đưa tay kéo Lương Trinh về phía mình. Nếu cô không nhìn lầm thì luồng sáng lạnh lẽo vừa tập kích Tạ Quân Hiến chính là do ánh sáng chiếu lên cây chủy thủ tạo thành. Mà cũng đến tám chính phần cây chủy thủ đó là do chính tay Tạ An Hoài ném về phía Tạ Quân Hiến. Cô không ngờ Tạ An Hoài có thể phi chuẩn như thế, nhìn phong thái của anh cô tin chắc trước khi anh bị tàn phế thân thủ của anh rất tốt.
- Đủ rồi Quân Hiến, cháu mau đi về nhà của mình đi. – Tạ An Hoài trầm giọng nói với Tạ Quân Hiến.
Tạ Quân Hiến bật cười một tiếng:
- Tôi đã nói rồi, nếu hôm nay cô ấy không đi cùng tôi thì tôi sẽ không đi khỏi đây.
- Chú đã gọi điện cho bác cả, giờ này chắc hẳn bác ấy đang trên đường tới đây. Cháu muố tự đi về hay là để ông ấy tới rồi mang cháu về, cháu hãy tự chọn một con đường cho mình đi.
Nhưng không ngờ Tạ Quân Hiến không hề để tâm tới việc này. Hắn ta cởi áo choàng ra rồi vứt thẳng xuống đất, sau đó xoay xoay cổ của mình, lạnh lùng trả lời:
- Dù ông nội tôi tới thì cũng sẽ chẳng thay đổi được điều gì đâu, tôi vẫn sẽ mang cô ấy đi khỏi đây.
Nói xong hắn bắt đầu vung tay đánh hai người đàn ông vừa chen vào giữa hắn và Lương Trinh. Thân thủ của hai người đó cũng rất tốt, họ nhanh nhẹ tránh được cú đấm, còn hắn ta lại muốn tranh thủ khoảnh khắc này túm lấy tay Lương Trinh để kéo cô đi khỏi đây. Hai người kia vội vàng phi vào ngăn cản hành động của hắn.
Thật sự Lương Trinh thấy phiền chết đi được, lời cần nói cô đã nói hết rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều nghe không lọt tai, vào tai này ra tai kia. Cuối cùng người bị thiệt thòi chính là Tạ An Hoài.
- Được rồi chúng ta đi vào thôi em.
Đại khái Tạ An Hoài cũng không còn gì để nói với Tạ Quân Hiến, anh nắm lấy tay Lương Trinh rồi cùng cô đi vào trong nhà. Hai người mới chỉ ăn được nửa bữa cơm, Tạ An Hoài kêu người làm hâm nóng đồ ăn, rồi anh cùng Lương Trinh tiếp tục ăn cơm. Qua ô cửa sổ hai người có thể quan sát tình hình ở hậu viện, trong lúc anh và cô ăn cơm thì Tạ Quân Hiến cũng đang vùng vẫy để khoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông mặc đồ đen. Đại khái là Tạ Quân Hiến muốn chạy vào trong nhà nhưng hai người đàn ông đó ra sức ngăn cản. Sau đó Tạ Quân Hiến bắt đầu động thủ đánh hai người đó. Tất nhiên hai người đó sẽ phản kháng cho nên tất cả bọn họ đều bị thương.
Ăn cơm xong, Tạ An Hoài ngồi trước bàn đọc sách còn Lương Trinh ngồi trên ghế salon thiết kế bản vẽ. Tạ Quân Hiến vẫn chưa chịu ngừng vật lộn với hai người kia, cứ nhìn bọn họ là cô lại thấy thật phiền. Do đó cô cố ý bỏ qua sự tồn tại của bọn họ.
Không được bao lâu thì bác Thành đã đi vào phòng, mặt bác ấy thể hiện rõ sự lo lắng:
- Tiên sinh, Tạ lão tiên sinh tới.
Ngược với thái độ lo lắng bất an của bác Thành, Tạ An Hoài lại rất bình tĩnh, anh tiện tay ném quyển sách mình đang đọc lên mặt bàn, rồi nói:
- Cho ông ta vào đây đi.
Trong chốc lát đã thấy bác Thành dẫn theo Tạ Gia Thắng đi vào phòng, ông ta dẫn theo ba vệ sĩ mặc đồ đen. Dù sao ông ta cũng đương gia chủ của Tạ gia nên nếu có dẫn theo vệ sĩ thì cũng là chuyện bình thường.
Thấy ông ta đi vào Tạ An Hoài lập tức đứng lên, cung kính chào hỏi:
- Bác cả.
Lương Trinh cũng đứng dậy chào hỏi lão ta:
- Tạ lão tiên sinh.
Sắc mặt Tạ Gia Thắng không tốt lắm, nhất là khi ông ta nhìn Lương Trinh. Nhưng ông vẫn cố giữ vẻ khách sáo, khách khí đáp lời chào hỏi. Sau đó ông ta nhìn về phía cửa sổ, nơi mấy người đang đứng giằng co nhau.
Lúc này sắc mặt lão ta càng tệ hơn, lão đi tới sát cửa ra vào, lạnh lùng quát lên:
- Tất cả dừng tay.
Ba người đang đánh nhau nhanh chóng dừng động tác của mình. Hai người áo đen đó chắc chắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nên dù Tạ Quân Hiến xuất thân là quân nhân chuyên nghiệp, hắn ta vẫn phải cố gắng hết mình mới tạm đủ chống đỡ hai người đó.
Bởi vì đánh nhau mà bộ quân trang trên người hắn đã bị rơi mất hai nút cài, quần áo cũng trở nên nhăn nhúm, thảm hại. Trên tay hắn còn dính bùn đất, cỏ dại, trên người hắn chẳng còn chút phóng thái uy vũ thường ngày, giờ nhìn hắn chỉ thấy rõ sự chật vật, nhếch nhác.
Hắn thực sự ra sức đánh hai người áo đen nên trên mặt họ cũng có vết thương. Còn hai người mặc áo đen lại không dám xuống tay quá nặng với vị đích tôn của Tạ gia, nhưng vẫn không tránh khỏi việc khiến Tạ Quân Hiến bị thương. Khóe miệng củahắ bị rách, sưng vù, đến giờ vẫn còn chút chút máu tươi chảy dọc theo khóe miệng xuống cằm.
Tạ Gia Thắng nhìn bộ dạng của cháu trai mình chỉ thấy nghẹn một bụng tức. Lão ta thét lên:
- Cháu hãy tự nhìn lại mình lúc này đi, thật là không còn chút thể thống nào cả. Lúc này cháu còn chút dáng vẻ nên có nào của trưởng tôn Tạ gia hay không?
Tạ Quân Hiến đưa tay lau vết máu tươi trên khóe miệng, hắn cười hồn nhiên:
- Ông nội, ông đừng vội tức giận, cháu làm như vậy chỉ vì muốn dẫn cháu dâu của ông đi khỏi đây.
- Hồ nháo. – Tạ lão tiên sinh quát lên:
- Nơi này nào có cháu dâu của ta.
Tạ Quân Hiến bước về phía Lương Trinh đang đứng, nhưng có thể vì vừa trải qua một trận đánh nhau kịch liệt hoặc vì bị thương nên hắn bước không vững, dáng đi nghiên ngả giống như hắn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Hắn đành dùng tay chỉ chỉ Lương Trinh, cười nói:
- Ông thấy không, đó chính là cháu dâu của ông.
- Cô ta không phải cháu dâu của ta. – Tạ Gia Thắng trợn mắt nhìn thằng cháu bất trị:
- Cháu đừng có quậy phá nữa, mau theo ta về nhà.
- Không! Không có cô ấy đi cùng cháu sẽ không về.
Hắn vừa nói vừa tiếp tục đi về phía Lương Trinh, nhưng hắn mới bước được hai bước thì không biết vết thương ở đâu phát đau, thân người hắn lệch về một phía. Hắn không chịu nổi nữa nên ngã lăn ra đất, vì không muốn mình trở nên quá thảm hại, hắn đành quỳ một chân để trụ, một tay hắn ôm bụng, tay còn còn lại hắn chống trên gối. Hắn ho khan liên tiếp, mãi không dứt cơn ho.
Dù gì đó cũng là cháu ruột của mình nên Tạ Gia Thắng nhìn bộ dạng của thằng cháu mà vừa tức giận vừa đau lòng. Lão ta quay đầu ra hiệu cho vệ sĩ đứng sau lưng mình, mấy tên vệ sĩ vội ra đỡ Tạ Quân Hiến đứng lên. Không ngờ rằng bọn họ còn chưa kịp tới gần hắn ta thì hắn đã cáu giận trợn mắt quát bọn họ:
- Cút ngay.
Mấy tên vệ sĩ không dám làm thêm hành động gì, bọn họ nhìn về phía Tạ Gia Thắng ý đợi lão ra chỉ thị mới. Lão ta nhắm mắt cố nén đau lòng gật đầu với mấy người vệ sĩ. Bọn họ hiểu ý lão ta nên tiếp tục đi về Tạ Quân Hiến, khi tới sát người hắn ta bọn họ nói rằng:
- Đắc tội Đại thiếu gia.
Dứt lời một người vệ sĩ vung tay đánh thẳng vào gáy Tạ Quân Hiến.
Tạ Quân Hiến – kẻ vốn bị thương khá nặng giờ lại không chút phòng bị gì nên sau cú đánh này hắn đã bị ngất ngay lập tức. Tên vệ sĩ gọi thêm người rồi bọn họ củng nhau khiêng Tạ Quân Hiến ra ngoài.
Đợi đến khi đám người khiêng Tạ Quân Hiến đi khuất bóng, Tạ Gia Thắng mới nghiêm nghị quan sát nét mặt Tạ An Hoài:
- Bất kể Quân Hiến có quấy phá thế nào thì nó vẫn là cháu họ của cháu, còn cháu cũng là chú họ của nó, sao cháu có thể để bọn họ ra tay đánh nó bị thành thương nặng như thế.
- Quân Hiến cứ cương quyết đòi dẫn Lương Trinh đi khỏi đây, thái độ của nó quá mạnh mẽ, cháu đã hết lời khuyên can nhưng thằng bé vẫn không chịu thỏa hiệp. Căn bản nó cũng chẳng để người chú họ là cháu ở trong mắt, cháu đành phải cho người ngăn nó lại, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, cháu không còn cách khác.
Tạ Gia Thắng nhìn Lương Trinh bằng ánh mắt ẩn ý, ông ta thở dài:
- Qủa thực Quân Hiến đã làm loạn một chút, cháu với tư cách là trưởng bối dạy dỗ nó cũng là chuyện nên làm. Chẳng qua hai người kia đã ra tay quá mạnh, ta là người thấu tình hiểu lý nên ta tự biết rằng chuyện đến mức này cũng không phải do cháu ra lệnh như vậy. Nhưng hai kẻ đó quả thực đã quá vô pháp vô thiên, bọn chúng dám không để Quân Hiến vào trong mắt. Cháu cũng nên dạy cho bọn họ một bài học, không nên quá cưng chiều thuộc hạ. Hôm nay bọn chúng dám đánh Quân Hiến thành như vậy thì ngày mai bọn chúng sẽ có gan ra tay ác độ với cháu. – Nói đến đây lão ta ngừng một chút, ra vẻ có điều cân nhắc tính toán:
- Hay vậy đi, hôm nay ta đã cất công tới đây, ta cũng không ngại giúp cháu dạy bảo lại hai kẻ đó.
Khoảng cách giữa Lương Trinh và Tạ An Hoài rất ngắn nên cô thấy rõ thời điểm Tạ lão gia dứt lời, An Hoài xiết chặt nắm đấm nhưng nét mặt anh hầu như không hề biến đổi, vẫn ôn hòa lễ độ như cũ.
- Cháu biết bác cả quan tâm cháu, nhưng dù sao bọn họ cũng là người dưới của cháu, để cháu tự mình dạy dỗ bọn họ sẽ tốt hơn.
Thế nhưng lão cáo già vẫn trơ tráo cười nói:
- Cha mẹ cháu đã sớm qua đời, ta dù gì cũng là trưởng bối duy nhất của cháu, nên ta yêu thương quan tâm cháu cũng là chuyện đương nhiên. Hay ý cháu bây giờ là cháu đã đủ lông đủ cánh nên ta không có tư cách thay cháu quản mấy người bên cạnh cháu sao?
Tạ An Hoài nở nụ cười lễ độ:
- Cháu không có ý này.
- Như vậy thì tốt. – Tạ lão gia cũng cười đáp lại, ngay sau đó săc mặt lão ta trầm xuống, lão ra lệnh:
- Dẫn hai kẻ kia đi dạy dỗ cho tốt để bọn chúng nhớ lâu một chút, để chúng biết sau này có ra tay đánh người thì phải biết tính toán nặng nhẹ, xem đối phương là ai.
Quả nhiên Lương Trinh đoán đúng, chỉ cần Tạ Quân Hiến gây ồn ào ở đây người bị thiệt thòi sẽ luôn là Tạ An Hoài. Lão Tạ cáo già vốn đã không ưa gì anh, cho nên hắn sẽ dùng mọi lý lẽ để chèn ép anh, bắt anh phải đồng ý với lão.
- Bác cả bọn họ phụng lệnh cháu ngăn cản Quân Hiến, là do Quân Hiến ra tay trước nên bọn họ đành phải phản kháng để tự bảo vệ mình. Giờ bác cả bảo là bọn họ đã đánh quá mạnh tay nhưng nếu bọn họ thực sự mạnh tay thì có lẽ giờ đây bác cả đã không gặp được Quân Hiến nữa rồi.
Thái độ của Tạ An Hoài vừa cung kính lại vừa đúng mực, tuy giọng anh nghe có vẻ ôn hòa nhưng lại không kém phần cương quyết. Tạ Gia Thắng nhướn mi nhìn Tạ An Hoài. Lão ta là kẻ nắm giữ quyền lực trong một thời gian dài nên khi lão nhìn chằm chằm người khác tức khắc đối phương sẽ cảm nhận được cái sự đè nén, chèn ép từ lão.
- Lời này của cháu ý là hôm nay Quân Hiến bị đánh vẫn còn nhẹ sao?
Tạ An Hoài hiểu rõ, nếu hôm nay anh nín nhịn để lão dạy dỗ thuộc hạ của anh thì tương lai Tạ Quân Hiến ra tay cướp Lương Trinh, mỗi lần hắn ta phản kháng sẽ thêm một lần Tạ Gia Thắng chèn ép anh.
Anh tuyệt đối không thể để Tạ Quân Hiến nghĩ rằng hắn có thể tùy ý đánh chủ ý lên Lương Trinh. Những chuyện khác anh có thể cắn răng nín nhịn nhưng riêng chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.
Lão Tạ cáo già giữ cái thái độ uy nghiêm để bức áp Tạ An Hoài, nhưng Tạ An Hoài lại chỉ nhẹ nhàng cười nói:
- Nếu như hôm nay cháu không cho người ngăn cản Quân Hiến, thì có lẽ nó sẽ đánh luôn cả cháu rồi. Cháu dù sao cũng là chú của nó, là trưởng bối danh chính ngôn thuận của nó, nếu như chuyện nó đánh cháu truyền ra ngoài, người ngoài sẽ bàn tán chuyện này thành thế nào? Quân Hiến là niềm kiêu ngạo của bác cả, nên chắc bác cũng không thấy nó phải gánh trên lưng cái danh xấu là không tôn trọng trưởng bối. Nó xông tới nhà của cháu, kêu gào dẫn người của cháu đi, đây đã là hành vi phạm thượng rồi giờ nó còn vung tay đánh cháu, theo bác cả nếu dựa theo gia pháp của Tạ gia thì xử phạt nó như thế nào? Bác cả ý là cần cháu thay bác triệu tập toàn bộ Tạ gia, dựa theo gia quy xử trí hành động đại nghịch bất đạo bất kính với trưởng bối của nó à?
Tạ lão gia bình tĩnh nhìn người đứng trước mắt mình, từ nhỏ cậu ta đã tỏa sáng vang danh, cho dù là bất kì ai của Tạ gia có xuất sắc cỡ nào thì chỉ cần đứng cạnh cậu ta sẽ trở nên ảm đạm thất sắc. Cậu ta được mệnh danh là thiên tài là niềm kiêu hãnh của toàn bộ Tạ gia. Nhưng thân là đương gia Tạ gia lão ta không cần niềm kiêu hãnh như vậy. Rốt cuộc đợi mãi cũng tới ngày cậu ta bị tàn phế, mọi ánh sáng quanh cậu ta đã vụt tắt, cậu ta không còn sức uy hiếp với các thành viên khác của Tạ gia. Nhưng dù có vậy, dù cậu ta có trở nên trắng tay, nhưng khi đứng trước mặt lão, cậu ta vẫn giữ được cốt khí của mình. Cho dù cậu ta có đứng thấp chìm trong bụi rậm thì cậu ta vẫn có cách khiến lão không thể tùy ý chèn ép hay làm gì cậu ta.