Yêu Thầm Thành Si

Chương 20




Lương Trinh tựa đầu vào ngực anh, quả nhiên cảm giác này khiến cô không hề thất vọng. Ở trong lồng ngực của anh thật sự rất thoải mái, bắp thịt ở đùi anh chắc nhưng vẫn đủ co dãn, ngồi lên đó rất dễ chịu. Được anh ôm trong ngực vừa ấm áp vừa thoải mái, dựa vào anh khiến cô cảm nhận được sự an toàn, yên tâm phó thác.

Dĩ nhiên khiến cho cô say mê thì không thể không nhắc tới mùi hương trên người anh. Đó là mùi thơm nhàn nhạt của bạc hà, khi ngửi nó khiến cả người thoải mái.

- Tạ An Hoài, có phải anh nghĩ mình chỉ còn một chân nên mới quyết tâm cự tuyệt em không? Nếu lý do là thế, bây giờ em có thể nói cho anh biết, em không để tâm chuyện đó, em chưa bao giờ đắn đo chuyện anh có đủ hai chân hay anh chỉ còn một chân. Tạ An Hoài, em động tâm với anh, sao em có thể thờ ơ trước những chuyện anh đã làm? Bất cứ chuyện gì anh làm vì em đều khiến em động tâm. Em chính là kiểu người như vậy, khi đã động tâm với ai em chỉ muốn được ở bên người đó. Anh chính là người khiến em động tâm nên em muốn được ở bên cạnh anh, em không để tâm anh đã bị tàn tật, cũng không để tâm lời đánh giá của người ngoài. Điều em muốn chính là được ở chung một chỗ với anh. – Từ trong ngực anh cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi anh:

- Mình ở bên nhau được không anh? Anh đừng trốn tránh em nữa được không?

Anh cũng cúi đầu nhìn cô, anh nhíu mắt, sắc mặt nghiêm trọng, trên mặt anh không còn vẻ ôn hòa, khách khí, lại hời hợt, dửng dưng. Lúc này, có vẻ anh đang biểu lộ tâm tình thật sự của mình không như khi trước anh luôn đeo mặt nạ che giấu mọi cảm xúc của bản thân. Cuối cùng, anh đã chịu biểu lộ một phần tâm tư của mình trước mặt cô.

Nhưng cũng chỉ được vậy, một lát sau anh đã nở nụ cười khách khí như thường lệ.

- Lương tiểu thư, chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ. Người cứu tiểu thư bốn năm trước không phải là tôi, Lục thúc là ai tôi cũng không rõ. Tại sao Lương tiểu thư cứ hiểu lầm như thế? Và điểm quan trọng nhất đó là tôi không có tình cảm với tiểu thư.

Lương Trinh híp mắt nhìn anh, giọng trầm xuống:

- Anh nói thật? Anh không hề có tình cảm với em?

Anh lại nở nụ cười thản nhiên xa cách:

- Tôi lừa cô để làm gì?

- Cô ngồi trên đùi tôi như vậy không hay lắm. Cô đứng lên đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.

Lương Trinh cảm thấy mọi nhiệt tâm của mình vừa bị tạt một chậu nước lạnh giá. Tất cả nhiệt tình của cô đang lụi tàn dần, không còn gì cả. Cô thấy khó chịu vô cùng. Khi cô còn học Trung học, bị người ta đọc thành tích cô cũng thấy khó chịu như vậy. Giờ ngồi trong ngực anh giây phút nào thì giây phút ấy cô cảm giác mình đang bị kim châm vào người.

Cuối cùng, cô đứng dậy, lùi về phía sau một bước. Cơn giận của cô đang xông thẳng lên não, cô không kìm chế được nữa nên gào lên với anh:

- Tạ An Hoài tại sao anh phải làm như vậy? Em đã nói là em không để ý chuyện đó mà.

Anh bưng ly trà trước mặt mình lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Dường như với anh mọi thứ đều bình thường, ổn định, không giống như cô đang đùng đùng đùng giận dữ. Mọi hành động, cử chỉ của anh đều ưu nhã, anh bình thản giống như không có chuyện gì có thể tác động tới mình.

Anh thong thả uống trà, quay đầu cười nói với cô:

- Cô nghe lời tôi, hãy trở về đi. Sau này cũng đừng tới đây nữa.

Dáng vẻ của anh đã thật sự chọc giận cô. Tại sao anh lại như vậy, tại sao anh không để ý tới bất kì điều gì?

Nhìn phản ứng của anh cô thật muốn hất tay, bỏ mặc tất cả quay lưng ra về. Cô cũng không phải dạng người không biết liêm sỉ, anh đã như vậy sao cô phải cố nén mình níu kéo?

Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn không thật sự nỡ lòng buông tay. Bởi vì cô hiểu rõ, nếu lần này cô rời đi e rằng cả đời này họ sẽ bỏ qua nhau. Anh sẽ chẳng bao giờ chịu chủ động đi tìm cô, anh sẽ giống như kiếp trước, một mình đối diện với cái chân gãy của mình. Sau đó anh cứ ẩn mình trong bóng tối, yêu cô trong lặng im, không bao giờ anh dám đường đường chính chính xuất hiện ở bên cạnh cô. Nếu giờ cô xoay người bỏ đi, người đàn ông này sẽ giống như kiếp trước, đau khổ cả đời.

Cô cúi đầu suy ngẫm hồi lâu, rốt cuộc cô cũng không đi khỏi đây được. Cô hít sâu một hơi, đang muốn đi về phía anh, chân cô mới bước được một bước thì người đàn ông ngồi trên ghế salon đã hét lên:

- Lương Trinh, cô đừng đến gần tôi nữa.

Anh giống như một miếng ngọc trắng thượng hạng bỗng nhiên bị có vết nứt, khí chất của người đàn ông chững chạc trưởng thành dường như đã biến mất hoàn toàn. Lúc này đây, anh đã chịu tháo mặt nạ của mình xuống, hóa ra dưới lớp mặt nạ anh cũng có cảm xúc, cũng biết lo sợ. Hoặc cũng có thể nói rằng nỗi đau mà anh phải chịu đựng không hề ít hơn cô.

Cô cứ bước tới, bỏ qua mọi sự kháng cự của anh. Một lần nữa, cô ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, nhẹ nhẹ tựa đầu mình vào ngực anh:

- Em sẽ không đi đâu Tạ An Hoài. Em sợ rằng nếu giờ em đi thì sau này em sẽ vô cùng hối hận, em cũng sợ anh sẽ thấy hối hận.

Tạ An Hoài nắm thật chặt tay ghế salon, bởi vì dùng quá nhiều sức nên đầu ngón tay của anh trắng bệch. Anh nhắm chặt mắt, cho dù anh có cố đè nén thế nào thì sự thống khổ trong anh cũng đang dần hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt.

Có lẽ giờ anh đang rất căng thẳng, nội tâm đấu tranh gay gắt. Trên trán anh gân xanh hiện rõ, còn đập nhảy không ngừng, tựa như anh phải dùng hết khí lực mới nói hoàn chỉnh được câu này:

- Lương Trinh anh cho em một cơ hội cuối cùng. Em hãy mau rời khỏi đây.

Cô nhất quyết ôm anh không chịu buông tay, kiên định đáp lại:

- Em sẽ không rời khỏi đây.

Anh mở mắt cúi đầu nhìn đầu cô đang dựa trong ngực mình. Giờ phút này nội tâm anh cũng đang rất phức tạp, không biết nên làm mới tốt. Anh thấy tức giận nhưng cũng thấy vui vẻ, hơn nữa cảm giác vui vẻ còn chiếm thế thượng phong. Trên khuôn mặt thống khổ nãy giờ của anh đang dần hiện rõ nét cười nhàn nhạt.

Anh cong cong khóe miệng, nhìn cô hồi lâu rồi anh mới dùng giọng điệu nghiêm túc nhất của mình nói với cô:

- Lương Trinh em không còn cơ hội để rời đi nữa rồi.

Cô kinh ngạc nhìn anh, hỏi lại:

- Anh nói gì? – Thật sự cô cũng không hiểu hàm ý những lời này của anh là gì.

- Chúng ta đã có thể yên ôn sống mà không liên quan tới nhau. Nhưng em lại cố tình tiếp cận anh, cố tình tới gần anh. Mà anh cũng đã cho em cơ hội lựa chọn lại, nhưng em lại bỏ qua nó, không chịu rời khỏi đây. Giờ em không còn đường lui nào cả, em trốn cũng không thoát nữa rồi. Em hiểu chưa?

Anh nói rất nghiêm túc, có lẽ anh nghĩ rằng đây là cảnh cáo anh dành cho cô. Nhưng nghe xong, cô lại cười thật tươi, hơn nữa còn ngả ngớn nhéo cằm anh:

- Em cũng chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn khỏi anh.

Có thể anh cho rằng cô chưa hiểu rõ lời anh nên anh lại xụ mặt giọng nặng nề hơn:

- Sau này, em chỉ có thể ở bên cạnh anh. Dù sau này em có gặp người khiến em yêu thích, em cũng không có cơ hội rời bỏ anh. Em không có cơ hội để hối hận, cũng không có đường lui, em chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc như vậy. Quá khứ, anh luôn khoác trên mình mặt nạ ôn hòa, tao nhã. Hóa ra cũng có lúc anh bá đạo như thế, nhưng thật sự lúc này cô thấy anh vô cùng đẹp trai, đẹp đến mức khiến cô ngây người.

Cô si ngốc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của anh, cười đáp:

- Được.

Có vẻ như anh vừa bất đắc dĩ thở dài, hoặc là anh đã hạ quyết tâm trong lòng nên anh buông lỏng đôi bàn tay đang bám chặt thành ghế của mình. Anh đưa tay ôm siết lấy cô, đưa mặt mình cọ cọ trên đỉnh đầu của cô, anh ôn nhu nói với cô:

- Lương Trinh, anh không đùa giỡn với em đâu.

Lương Trinh không ngờ anh sẽ ôm mình, cô đã rất kinh ngạc khi được nghe lời tuyên bố bá đạo của anh. Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ chủ động ôm cô, bởi vì trước đó anh vẫn một mực giữ khoảng cách với cô. Hôm anh ôm cô ngủ cũng là do cô ép anh phải làm như vậy. Cô có chút kích động, hóa ra đây là vẻ thâm tình của Tạ An Hoài.

Được anh ôm như vậy nên giờ cô chỉ cảm thấy toàn bộ thân nhiệt của anh đang lan tỏa trên người mình, thật sự vô cùng ấm áp. Dường như lúc này toàn thân cô đang được anh nướng. Cô còn có thể nói thêm một câu đó là toàn bộ quá trình này cô giống như một đứa bé ngoan được anh ôm ấp, cưng nựng.

Cũng không rõ hai người ôm nhau được bao lâu thì cô cũng chịu từ trong ngực anh ngẩng lên hỏi anh:

- Cho nên cuối cùng anh đã chịu thừa nhận rằng anh cũng thích em phải không?

Anh im lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, nụ cười này rất ôn hòa nhưng nó không phải nụ cười công thức hóa mà anh vẫn hay dùng cho muôn người như một. Bởi vì anh vừa cười trong mắt anh vừa ẩn nét ôn nhu, dịu dàng:

- Ừ, anh cũng thích em.

Trong lòng cô thấy rất vui nhưng vẫn cố hỏi tiếp:

- Người cứu em bốn năm trước là anh phải không?

- Ừ.

- Anh vì cứu em nên chân mới bị tổn thương phải không? – Khi hỏi anh về vấn đề này giọng cô trùng xuống khá nhiều. Sắc mặt anh cũng trở nên trầm trọng hơn, anh nói với cô:

- Anh cam tâm tình nguyện làm những việc này, nên em không cần phải thấy áy náy.

Cô cúi đầu không nói gì, làm sao cô có thể không áy náy cơ chứ. Nếu như không phải vì cô, anh chắc chắn đã làm được những việc mình muốn làm, cũng không cần phải mất mấy năm để bản thân vượt qua bóng tối sau tai nạn năm đó.

Chủ đề này thật sự quá nặng nề, nên cô không muốn nói tiếp về nó nữa. Cô hỏi vòng vo:

- Lục thúc cũng là anh phải không?

- Ừ.

Cả quá trình anh đều trả lời rất dứt khoát.

Quả nhiên tất cả đều là anh, đều là người đàn ông này vì cô mà bất chấp làm rất nhiều việc. Đột nhiên cô muốn khóc, nếu như cô không được sống lại, sợ rằng cô vĩnh viễn không thể biết được sự thật này. Mà anh chắc chắn sẽ tự chịu đựng một mình, anh sẽ đem tình cảm mình dành cho cô, đem những đau đớn vì cô nên anh mới phải gánh chịu ấy tới quan tài.

Cô lại tựa đầu vào trong ngực anh, cố nén nước mắt hỏi tiếp:

- Tạ An Hoài, anh thích em từ khi nào?

- Từ rất lâu rồi.

- Rất lâu sao? – Cô ngẩng đầu nhìn anh:

- Đó là lúc nào?

- Chắc là lúc em mười hai tuổi.

- Mười hai tuổi? – Câu trả lời này khiến cô giật mình:

- Năm em mười hai tuổi chúng ta đã gặp nhau rồi sao?

Anh nhíu mày hỏi lại cô:

- Em không nhớ?

Lương Trinh lúng túng, cô sờ tóc:

- Em không thông minh như anh. Từ nhỏ em đã hơi ngốc rồi nên có nhiều chuyện em không nhớ rõ.

- Anh gợi ý cho em vài chi tiết đi, biết đâu em sẽ nhớ ra.

- Không sao, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, giờ anh cũng không nhớ rõ ràng nữa.

Anh không nhớ mới là chuyện lạ. Thật ra trí nhớ của anh rất tốt, anh còn nhớ rõ ràng rất nhiều chuyện. Mà cho dù trí nhớ của anh không tốt nhưng nếu chuyện liên quan tới cô thì mặc nhiên sẽ khắc sâu trong đầu anh để thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, cho dù anh muốn quên cũng không quên được.

Ngày hôm đó là ngày giỗ của cha mẹ anh. Nhưng trừ anh ra e rằng cả Tạ gia cũng không ai nhớ cả, bọn họ đều bận rộn chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng Tạ Quân Hiến đỗ Đại học. Hắn ta đã thi đậu trường Quân sự tốt nhất trong nước, toàn bộ Tạ gia đều thấy tự hào về hắn, cũng vì hắn mà bận rộn chuẩn bị mọi thứ.

Anh một mình trở lại căn nhà cũ khi xưa gia đình anh đã ở. Năm anh 15 tuổi, ba mẹ gặp tai nạn gia thông nên hai người đã cùng nhau qua đời, đó còn là cái chết không toàn thây. Hôm ấy, trong khu rừng tập hợp mộ Tạ gia cũng có mộ của cha mẹ anh, nhưng thật ra đó cũng chỉ là hai ngôi mộ chôn cất quần áo của hai người.

Căn nhà đã lâu không có người ở nên rất vắng vẻ. Nhưng như vậy cũng tốt sẽ chẳng có ai phát hiện anh hay tới đây tế bái cha mẹ. Giống như mọi năm, anh ngồi ở góc tường đốt tiền vàng cho cha mẹ. Anh không ngờ rằng mình đã ẩn nấp như vậy mà vẫn bị phát hiện. Anh gặp phải vị khách không mời mà tới, đó là một cô bé tầm 12-13 tuổi. Vị khách không mời này rất biết điều không quấy rầy anh chút nào, ngược lại cô ấy còn giống như người quen của anh cũng lẳng lặng ngồi xuống đốt vàng mã cùng anh.

Khi đó anh không hề biết cô là ai, nếu là người khác vô tình gặp phải cảnh này sẽ là xin lỗi sau đó mau chóng rời đi. Nhưng cô lại không làm như vậy mà lại đi tới cạnh anh, giúp anh đốt tiền vàng.

Nhưng thật sự hai người không hề quen nhau. Nhưng với những giáo dưỡng anh được ràn luyện từ nhỏ anh không thể lên tiếng đuổi cô đi, cho nên anh cũng mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Mặc dù, từ nhỏ anh bị người ta thổi phồng tài năng, tán dương tài năng khắp nơi, ở phương diện đối nhân xử thế anh làm không tệ nhưng cũng không thể tránh khỏi có chút vụng về. Từ nhỏ cũng không thiếu nữ sinh vây quanh anh nhưng anh không chẳng biết làm sao cho tốt với những nữ sinh quá nhiệt tình, cứ chủ động tiếp cận anh. Cho nên anh chỉ có thể nhờ thời gian khiến những cô gái đó hiểu rằng anh không hiểu phong tình.

Nhưng lúc đó bên anh là một cô gái, anh không biết nên chào hỏi thế nào. Hai người im lặng ở cạnh nhau, cùng nhau lẳng lặng đốt giấy vàng.

Cuối cùng, vẫn là cô gái lên tiếng phá vỡ yên lặng. Nhưng không phải là cô nói với anh, hỏi thăm anh cô chỉ lầm bầm làu bàu trong miệng.

- Món cá Lư đường giấm của Tạ gia thật khó ăn.

Tạ An Hoài không biết tiếp lời cô thế nào.

Cô nói xong mới phát giác ra mình không nên chê thẳng thắn như vậy. Lúc này, cô mới nhìn anh, dường như bây giờ cô mới biết anh đang ngồi cạnh mình, cô an ủi anh:

- Anh đừng quá đau buồn nhé.

Anh suy nghĩ chốc lát nhất thời cũng không biết nói gì thêm nên cũng chỉ biết đáp lại cô bằng lời cảm ơn.

Cô đặt khủy tay lên gối, áp má vào lòng bàn tay, thở dài nói với anh:

- Nhắc tới Tạ gia đúng là toàn kẻ vô lương tâm. Bọn họ chỉ lo ăn lo uống không ai nhớ giúp anh tổ chức lễ truy điệu để anh phải ở đây cô đơn một mình, khiến anh thật đáng thương.

Anh ngừng động tác đốt giấy, kinh ngạc nhìn cô. Người Tạ gia vô lương tâm tất nhiên anh biết rõ nhưng đây sự thật không ai dám nói thành lời. Vậy mà cô dám khẳng khái nói như vậy, cô nhóc này cũng lớn gan quá, cái gì cũng dám nói ra miệng.

Anh khẽ cười đáp lại:

- Không sao.

Cô nghiêm mặt thở dài rồi lại giúp anh đốt giấy tiếp.

Thực tế, sự xuất hiện của cô đã khiến anh kinh ngạc vô cùng. Bởi vì, lúc này anh mới trở về từ nước ngoài, nên đây là thời điểm danh tiếng của anh vang dội nhất. Vậy mà cô gái này khi thấy anh lại không hề tỏ vẻ thán phục, hay kích động đến mức không biết nên làm sao. Mặc dù tuổi của cô lúc này chính là giai đoạn thích sùng bái thần tượng người khác, nhưng cả quá trình cô đều bĩnh tĩnh như thế. Chính vì vậy nên anh không thể không thấy kì quái.

Anh ngập ngừng hỏi cô:

- Em biết anh là ai không?

Cô kinh ngạc nhìn anh:

- Không phải anh chính là chú họ của Tạ Quân Hiến sao?

Vậy là cô biết anh thật.

Tựa như cô vừa nghĩ ra gì đó nên cô lại vội vàng nói với anh tiếp:

- A, có thể là anh không biết tôi. Tôi là Lương Trinh, tiểu thư của công ty Lương Thành. Anh trai của tôi là Lương Khiêm.

Quan hệ giữa Tạ gia với Lương gia trước nay đều không tệ. Trước kia anh cũng từng gặp cô mấy lần, chỉ là chưa từng chính thức chào hỏi nhau.

Nhưng biết vậy rồi anh cũng chỉ cười nhẹ rồi nói với cô:

- Chào em.

Đốt vàng mã xong anh định mời cô đi ăn một bữa cá Lư đường giấm thật ngon bởi vì có vẻ chỉ vì ăn phải món cá Lư đường giấm dở mà cô có kha khá oán niệm. Hơn nữa cô cũng vừa giúp anh đốt vàng mã cho cha mẹ nên anh cũng muốn cảm ơn cô. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Tạ Quân Hiến đã tới đây tìm cô. Có vẻ tiểu nha đầu rất nghe lời cậu ta nên khi cậu ta bảo cô đi về trước cô rất ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi đó.

Đợi cô đi khỏi Tạ Quân Hiến áy náy nói với anh:

- Em ấy không hiểu chuyện lắm nên có làm phiền tới chú không?

Anh cười cười:

- Không có.

- Chú họ, chú không cần khách sao như vậy. Cháu biết bình thường cô ấy khá khó bảo nhưng vẫn luôn nghe lời cháu. Tử nhỏ, cô ấy luôn rùm beng đòi lớn lên sẽ gả cho cháu, không ai bảo được cô ấy, chỉ có cháu nói cô ấy mới chịu nghe. Cho nên nếu cô ấy có lỡ làm phiền chú thì để cháu về bảo cô ấy tới nói lời xin lỗi với chú.

- Thật sự cô bé không làm phiền tôi.

- Vâng thế thì tốt. – Hắn ta nhìn chậu lửa bên cạnh chân của anh, ánh mắt sâu thêm mấy phần. Nhưng hắn cũng chẳng hỏi nhiều thêm chỉ nói đơn giản:

- Chú đốt xong thì về sớm để ăn cơm nhé.

Tạ Quân Hiến rời đi, Tạ An Hoài thấy thật nực cười. Anh hiểu rõ ẩn ý trong lời của hắn ta, ý hắn muốn bảo Lương Trinh là người hắn để trong lòng, anh chớ nên động tâm với cô ấy. Nhưng ở thời điểm đó, anh thực sự chưa có ý gì với cô. Khi đó anh chỉ thấy cô là một người thú vị, khá là đặc biệt.

Nếu nói tới việc khiến anh thật sự động tâm với cô thì chính là thời điểm vào hai năm sau. Hôm đó, bọn họ cùng nhau tham sự một bữa tiệc, chẳng qua trong bữa tiệc Lương Trinh bị một tên con trai vì quá ái mộ cô mà cố tình quấy rối.

Gia cảnh là tên đó tuy không bằng Lương gia nhưng cũng thuộc dạng có tiếng nói ở Thủ đô. Nếu như người khác gặp phải cảnh này chắc sẽ âm thầm chịu đựng, trong lòng ghi nhớ thù hận với tên đó. Bởi vì dẫu sao cũng toàn là các đại gia tộc với nhau, cần phải có chút giữ mặt mũi lẫn nhau.

Nhưng Lương Trinh khác biệt với mọi người nên cô trực tiếp đánh cho tên đó một trận nên thân. Chủ nhân của bữa tiệc có quan hệ không tệ với nhà tên đó nên có ý bao che cho cậu ta, chỉ là không ngờ cô lại vạch trần mọi chuyện, còn phá tanh bành bữa tiệc. Cô cùng với người anh sinh đôi của mình mắng tên đó và chủ bữa tiệc đến mức "máu chó đầy đầu".

* Máu chó đầy đầu: Mắng té tát, không nể nang gì hết.

Chung quanh mọi người đều bàn tán về cô, họ nói tiểu thư Lương gia này thật hung dữ và cứng đầu, nhưng cũng rất phóng khoáng, thẳng thắn. Còn anh thì thấy cô thật đáng yêu, do dù cô đứang chống nạnh để mắng chửi người khác anh cũng vẫn thấy cô đáng yêu.

Người khác thì thấy cô hung dữ, phóng khoáng nhưng cũng thật vô lễ nhưng họ lại quên mất rằng là tên kia quấy rối cô trước nên cô mới phải phản kháng tự bảo vệ mình như thế. Tuy nhiên cách phản kháng của cô quá mức đơn giản và thô bạo khiến cho đối phương không thể chống đỡ được.

Từ nhỏ tới lớn anh đều trưởng thành trong môi trường dối trá và khách sáo cho nên lâu ngày anh cũng học được một thân bản lĩnh khách sáo và dối trá đó. Việc đối đãi với người ngoài thật sự muôn hình muôn vẻ, anh bị trói buộc bởi quá nhiều thứ liên quan nên anh chưa từng một lần được trải nghiệm cảm giác vui sướng khi được làm theo ý thích của mình. Bây giờ thấy cô ấy bị ủy khuất thì vùng lên đòi công đạo, khó chịu thì tìm cách hả giận không cần để tâm tới cái nhìn, đánh giá của người khác dành cho mình, thật sự anh rất hâm mộ cô, nên cũng từ đây mà anh bị thu hút bởi cô ấy.

Từ đó, anh bắt đầu chú ý tới cô, dần dần anh biết tính cách cô như thế nào, càng ngày anh càng phát hiện ra những điều hiện diện trên người cô chính là những thứ anh thiếu hụt. Cô chính là một thanh nam châm hấp dẫn anh, mị lực trên người cô khiến anh mê đắm, thật lòng không ít lần anh muốn cướp cô về bên cạnh mình. Nhưng lúc này, bên cạnh cô đã có Tạ Quân Hiến, anh cũng biết mình không đủ bản lĩnh để bất chấp tất cả cướp tình nhân của người khác. Hơn nữa, giờ cô đã chọn Tạ Quân Hiến nếu anh cưỡng ép cô bên cạnh mình chắc chắc cô sẽ không thể vui vẻ, hạnh phúc.

Cả một thời gian dài anh đã rất đau khổ khi nhung nhớ, lưu luyến cô hàng ngày. Anh biết mình yêu cô nhưng lời yêu này không thể cất thành lời nên anh chỉ có thể đè nén nó tận đáy tâm can của mình.

Cho đến bốn năm trước, anh vì cứu cô mà trở thành người tàn tật. Tuy rằng như vậy nhưng anh chưa từng oán hận ai, cũng không biết tại sao anh thấy ung dung hơn. Anh nghĩ rằng vậy là xong rồi, đời này mình sẽ không thể thành đôi với cô ấy, mình đâu còn xứng với cô ấy, mình cũng chẳng nên đến gần hay nhớ cô ấy nữa.

Nhưng bây giờ nhìn cái đầu đang im lặng tựa trong lồng ngực mình, anh chợt có có cảm giác nghi ngờ liệu đây có phải sự thật không? Anh chưa từng nghĩ tới sẽ được ở bên cạnh cô, rồi sẽ được ôm cô trong lòng. Thật sự anh rất yêu cô, vì nhung nhớ cô mà anh từng trắng đêm không ngủ. Anh cũng từng nghĩ rằng đời này hai người nhất định sẽ bỏ lỡ nhau. Thậm chí, anh đã chuẩn bị xong cuộc sống một đời cô độc, nhưng trời cao thương xót đã đưa cô đến với anh.

Lúc này đây, cô đang ngồi trên đùi anh, tựa đầu trong lồng ngực anh.