Tạ An Hoài rất nhanh lấy lại được nhịp thở bình thường, anh cau mày nhìn cô, hỏi bằng giọng có chút hấp tấp:
- Lương tiểu thư, cô đang làm cái gì thế? Nam nữ thụ thụ bất thân, cô không biết đạo lý này sao? Cô còn không mau đứng lên?
Lương Trinh ghì chặt hai tay của anh lên song song với đầu (của anh), cô nhìn anh từ trên xuống dưới, ý cười tràn đầy trong mắt:
- Tạ tiên sinh, buổi tối anh không ngủ mà lại đi vào phòng của cô gái chưa chồng, ai mới là người không biết đạo lý thụ thụ bất thân trước?
- Lương tiểu thư tôi đã nói rồi, tôi tới đây là vì đạo tiếp khách tối thiểu, quan tâm xem khách của mình ngủ có ngon hay không mà thôi.
Cô đưa ngón tay chọc chọc vào mặt anh:
- Anh nghĩ là tôi sẽ tin lý do này à?
Tạ An Hoài có chút nóng nảy, anh muốn đẩy cô xuống khỏi người mình, nhưng đến khi anh đưa tay lên lại không biết làm sao cho phải. Anh đẩy bả vai cô thì không đẩy được nhưng nếu đặt tay ở ngực cô để đẩy thì lại càng không ổn.
Từ trước tới nay cô thấy anh luôn là bộ dáng an tĩnh, thần thái thanh cao, điềm đạm. Chưa bao giờ cô thấy anh lúng túng hay bối rối, nhưng nói thật giờ nhìn anh thật đáng yêu.
Lương Trinh dí mặt mình gần sát mặt anh hơn, cô cảm nhận được cả người anh đang cương cứng, anh nhíu mày, lông mày hai bên gần sát vào nhau. Vì đang trong trạng thái cuống cuồng nên trong mắt đôi mắt tuyệt đẹp của anh có một tầng hơi ẩm, nhìn quyến rũ vô cùng.
Không kìm được lòng, cô đưa tay lên xoa chân mày của anh. Cô cảm nhận anh đang run run, yết hầu cũng theo đó mà trượt lên trượt xuống.
Anh bắt lấy cổ tay của cô để ngăn cản cô quấy phá trên mặt mình. Bởi vì sau khi sờ lông mày của anh, cô men theo sườn mặt vuốt má, rồi sờ cằm của anh.
- Lương tiểu thư, cô.. - Anh gấp gáp nói, âm điệu có sự thay đổi rõ rệt.
Anh cầm cổ tay của cô chặt hơn, nhưng dù anh nắm chặt hơn cô vẫn không chịu từ bỏ hành động của mình. Cuối cùng cô quyết định không tranh hơn thua với anh nữa mà chủ động nắm lấy tay anh, lòng bàn tay anh ấm nóng, còn có một lớp mồ hôi mỏng. Đột nhiên bị cô nắm tay nên anh có phản ứng giống như vừa bị đâm lén. Anh vội vàng muốn nắm tay mình lại, để cô buông tay. Nhưng cô lại cố tình nắm chặt hơn, nhìn bàn anh cô suýt xoa:
- Tay của anh thật to.
Cầm tay anh chán rồi cô mới buông tay ra nhưng cũng đồng thời nghiêng người để dính sát vào anh hơn. Cô đưa tay giữ đầu của anh, chủ động đưa môi mình chạm vào môi anh rồi dần dần đi xuống.
Theo bản năng, tay đặt trên giường của Tạ An Hoài túm chặt lấy tấm ga giường, tay còn lại của anh đặt trên lưng của Lương Trinh. Rõ ràng ý định ban đầu của anh là đẩy cô xuống khỏi người mình nhưng khoảnh khắc cô giữ chặt đầu anh, đưa môi mình chạm môi anh thì dường như anh đã quên mình phải làm gì tiếp theo. Lúc này anh chỉ có thể theo bản năng đưa tay mình đặt lên eo của cô và ôm chặt lấy nó.
Còn Lương Trinh vẫn giữ nguyên tư thế ép sát vào người anh, cô nằm im không cử động. Còn người đàn ông nằm dưới cô, cả người anh cương cứng đến kỳ cục, cánh tay đặt trên lưng cô của anh run run. Anh khẩn trương nhắm mắt, anh nhấp nhấp môi mà có lẽ vì quá căng thẳng nên môi anh có vẻ bị tái nhợt. Thật sự màn này giống như cô đang đi cưỡng hôn thiếu niên. Còn anh vẫn giữ cái dáng vẻ "tích thủy bất lậu", luôn luôn vân đạm phong khinh.
* Tích thủy bất lọt: Một giọt nước cũng không lọt. / Nghĩa bóng: Cẩn thận, chu đáo, kín kẽ, không gì có thể tác động tới mình.
* Vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.
Một lúc lâu sau, Tạ An Hoài vẫn không thấy cô có hành động quá phận gì mới, anh mới chậm rãi mở mắt nhìn người đang đè trên người mình. Đập vào mắt anh là gương mặt xinh đẹp của cô gái, trong mắt cô ấy tràn ngập ý cười, đến lúc này anh mới hiểu cô đang trêu đùa mình.
Anh trầm mặt hỏi cô:
- Trêu đùa tôi vui lắm hả?
Cô lắc đầu cười:
- Tôi đâu có trêu chọc anh đâu.
- Cô..
Lương Trinh nằm trên người anh mà còn không chịu bỏ qua, cô lại tiếp tục đưa tay mình xuyên qua lớp quần áo, chạm vào người Tạ An Hoài. Anh hít một hơi khí lạnh, vội vàng la lên:
- Lương Trinh, đừng càn quấy nữa.
Cô sờ ngực anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh và hỏi:
- Tạ An Hoài anh thừa nhận đi rằng anh thích tôi. Nếu không vì sao tim anh lại đập mạnh như thế?
Anh trả lời với vẻ mặt đương nhiên:
- Lần đầu tiên bị con gái đè ra giường, tim đập chậm mới là không bình thường.
Anh lấy tay cô ra khỏi ngực mình, lạnh lùng ra lệnh:
- Đừng làm rộn nữa, cô mau đứng lên đi.
- Tạ tiên sinh, hơn nửa đêm anh còn vào phòng tôi, làm phiền khiến tôi mất ngủ, chẳng lẽ anh không nên chịu trách nhiệm với tôi sao? – Dù sao cô cũng đang chơi kiểu đùa theo phong cách vô lại cho nên chắc chắn anh sẽ không thể địch lại với cô.
Có vẻ Tạ An Hoài cũng không biết nên làm sao:
- Cô muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?
Cô tìm tư thế thoải mái trên người anh:
- Anh ngủ cùng tôi.
- Lương tiểu thư, như vậy thật sự không hay lắm.
- Đủ rồi. – Lương Trinh giữ tay anh:
- Anh đừng nói với tôi về mấy cái đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, hay không tốt cho danh tiếng. Rõ ràng là anh tới phòng tôi trước, rõ ràng chúng ta có thể bình yên vô sự trải qua đêm nay, tôi có thể ngủ ngon đêm nay rồi mai về nhà, chỉ là anh lại chạy tới đây câu dẫn tôi.
Tạ An Hoài phát hiện mình không biết nói gì cho ổn cả.
Một hồi lâu sau anh thở dài trùng giọng hỏi:
- Chả lẽ cô định nằm trên người tôi ngủ cả đêm nay sao?
Nghe câu này của anh cô biết anh đã thuyết phục bởi lý lẽ của mình, từ trong ngực anh cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Vậy anh phải ở đây ngủ với tôi nhé.
- Tôi còn có lựa chọn khác sao?
- Chính xác, đúng là không có lựa chọn khác.
Lúc này, Lương Trinh mới từ trên người Tạ An Hoài bò xuống giường. Đợi anh cũng nằm an vị trên giường rồi, cô kéo một tay anh làm gối đầu, tay còn lại đặt lên ngang hông của mình.
Có vẻ anh không thoải mái với dáng nằm này lắm, cả người anh vẫn cương cứng như cũ. Cô tựa đầu vào ngực anh, ngửi mùi hương của anh. Đây là một mùi hương đặc biệt, không phải là mùi sữa tắm, nó là mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh, chỉ riêng mình anh có mùi hương này.
- Tạ An Hoài, tại sao anh không chịu thừa nhận là anh thích tôi? – Cô dụi mặt mình vào ngực anh rồi hỏi.
Mãi sau từ trong bóng tối cô mới nghe được câu trả lời của anh:
- Tôi không có tâm tư khác với Lương tiểu thư.
Anh thật không hiểu ý người khác.
Nằm trong ngực Tạ An Hoài thật sự rất thoải mái, ấm áp. Hơn nữa, sau một hồi giằng co lúc nãy, cô cũng mệt mỏi nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy đã không thấy ai ở bên cạnh mình. Sau khi rửa mặt xong cô xuống lầu, đã thấy Tạ An Hoài đang ngồi đọc sách ở chỗ bàn nhỏ. Anh nghe được tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang, thấy người đi xuống là cô, anh khẽ mỉm cười:
- Chào buổi sáng, Lương Trinh tiểu thư. Trước tiên, chúng ta đi ăn điểm tâm sáng đã.
Nụ cười của anh vừa ôn hòa, hào phóng vừa khách khí, giọng điệu cũng hoàn toàn là kiểu chủ nhân với khách của mình. Thái độ của anh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong khi Lương Trinh lại nghĩ rằng sau việc hai người ôm nhau ngủ tối qua, hôm nay anh sẽ có chút lúng túng hay gì đó bất thường. Nhưng hôm nay, anh không hề có thái độ lúng túng, ngược lại còn thản nhiên và khách khí tựa hồ như anh đã quyết định giấu nhẹm đi chuyện hai người từng ôm nhau ngủ một đêm, cũng có vẻ như anh không hề để chuyện đêm qua trong lòng.
Nhìn thái độ của anh, Lương Trinh thấy khó chịu, cô tếu táo trừng mắt nhìn anh rồi bảo:
- Ngủ trong ngực Tạ tiên sinh thật thoải mái, ấm áp. Đêm qua tôi đã ngủ rất ngon, còn Tạ tiên sinh thế nào? Tướng ngủ của tôi không tốt lắm, không biết có quấy rầy giấc ngủ của Tạ tiên sinh hay không?
Anh muốn nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này đã vậy cô sẽ không cho anh vừa ý. Cô sẽ đem sự mập mờ giữa hai người nổi lên mặt nước, cô muốn nhìn xem anh có thể giữ mãi cái vẻ ổn định như bây giờ hay không. Nhưng mọi chuyện lại đúng như cô đã dự dịnh, anh không hề đổi sắc mặt, thái độ cũng không có biến chuyển gì. Anh thản nhiên nhìn cô rồi gật đầu:
- Cũng không tệ lắm.
- Lương tiểu thư ăn điểm tâm đi. Đợi cô ăn xong tôi sẽ cho người đưa cô về.
Thế nhưng Lương Trinh không hề đụng vào điểm tâm, cô nửa cười nửa không nhìn anh:
- Tạ tiên sinh, theo lẽ thường khách muốn về thì chủ nhân phải tỏ ý giữ lại, nhưng anh đây có vẻ ngược lại nhỉ, sáng sớm đã muốn đuổi tôi về.
Tạ An Hoài vẫn giữ nụ cười ôn hòa, đẹp mắt:
- Không phải ngày hôm qua chúng ta đã nói xong vấn đề này hay sao Lương tiểu thư?
Lương Trinh gật đầu:
- Cũng vậy thôi, sau này tôi có thể tới tìm anh nữa không?
Tạ An Hoài cúi đầu đọc sách, ưu nhã lật trang sách, im lặng một lúc rồi anh mới đáp lại:
- Sau này, Lương tiểu thư đừng tới đây nữa.
- Tại sao?
Anh nhẹ nhàng, nhàn nhạt trả lời:
- Tôi không có tình ý gì với Lương tiểu thư.
Lương Trinh híp mắt nhìn anh:
- Anh nói thật? Anh thật lòng hy vọng tôi sẽ không tới tìm anh?
- Dĩ nhiên.
Lương Trinh cho rằng sau khi hai người ôm nhau ngủ một đêm, quan hệ của bọn họ sẽ có tiến triển gì đó. Nhưng cô không ngờ rằng, buổi đêm qua đi và bây giờ thái độ của anh là như thế này.
Cô không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì, mặc dù cô mặt dày nhưng cô cũng biết xấu hổ. Thái độ của Tạ An Hoài thật sự khiến người khác nổi giận, và giờ cô cũng thấy tức giận thật sự. Cô hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói:
- Được rồi, tôi nhất định sẽ không đến đây nữa. Điểm tâm này tôi cũng không cần ăn. Hôm qua, tôi đã quấy rầy tiên sinh, tôi thật lòng xin lỗi.
Nói xong, cô quay người đi thẳng. Thế nhưng, Tạ An Hoài vẫn duy trì tư thế cúi đầu đọc sách, hồi lâu anh cũng không nhúc nhích mãi tới khi có tiếng ho khan vang lên, anh mới như từ trong suy nghĩ mà bừng tỉnh. Anh ngẩng đầu lên và nhận thấy Trương Cảnh Trạch đã ở đây từ bao giờ.
Hai tay Trương Cảnh Trạch khoanh ở trước ngực, anh ta tỏ vẻ sâu xa nói với Tạ An Hoài:
- Vừa rồi tôi đứng ở xa nhìn lại đây nhưng tôi vẫn nhìn rõ người vừa đi khỏi đây là tiểu thư của Lương gia – Lương Trinh. Sáng sớm cô ấy đã từ đây mà rời đi, chứng tỏ cô ấy qua đêm ở đây, có đúng không? – Nói xong câu cuối anh ta nhíu mày nhìn Tạ An Hoài.
Tạ An Hoài ném quyển sách trong tay lên mặt bàn, anh đưa tay lên day day thái dương, rồi nói với Trương Cảnh Trạch:
- Chuyện bốn năm trước tôi cứu cô ấy, sợ rằng cô ấy đã phát hiện ra.
Trương Cảnh Trạch không quá kinh ngạc trước thông tin này, anh ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu hỏi lại:
- Vậy anh nghĩ thế nào?
- Không nghĩ thế nào.
Trương Cảnh Trạch đã quen biết Tạ An Hoài rất nhiều năm, nên anh ta hiểu Tạ An Hoài khá rõ. Anh ta cũng hiểu rõ ý định của bạn mình, nghĩ tới đây anh ta không khỏi thở dài:
- Trước kia anh nói rằng vì cô ấy đang yêu đương với Tạ Quân Hiến nên anh không nên tới quấy rầy, phá rối. Hôm nay cô ấy đã hủy hôn với Tạ Quân Hiến, lại còn biết anh là ân nhân cứu mạng của mình nên muốn lấy thân báo đáp. Nhưng mà giờ anh lại thành như vậy nên không muốn kéo theo cô ấy chịu khổ cùng mình. – Trương Cảnh Trạch lại nặng nề thở dài tiếp:
- Tại sao anh lại có số phận đau khổ như thế?
Tạ An Hoài cười một tiếng:
- Thôi không nói về chuyện này nữa, anh tới tìm tôi là vì bên kia có động tĩnh gì sao?
- Chính xác, lão già kia có hành động mới rồi.
Tạ An Hoài cười lạnh lùng:
- Tôi đã biến thành thế này rồi mà lão ta vẫn không chịu bỏ qua cho tôi.
Lương Trinh về tới nhà, mọi người hỏi cô đêm qua đã ở đâu. Cô chỉ đành bịa chuyện ứng phó qua loa.
Mấy ngày sau, Tạ An Hoài cũng không hề liên lạc với cô, mà lúc cô phát sóng trực tiếp, Lục thúc cũng không xuất hiện.
Lương Trinh vẫn không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì, anh rõ ràng luôn vui vẻ khi thấy cô, mà giờ anh cũng biết cô thích anh, cớ sao hết lần này tới lần khác anh đều không chịu thừa nhận là anh cũng thích cô? Nếu hai người đều có tình cảm với nhau vậy thì nên nói rõ ràng với nhau, sau đó hai người trở thành một đôi uyên ương, nhưng Tạ An Hoài lại sống chết không chịu thừa nhận tình cảm, thật sự là hiện giờ anh đang nghĩ gì.
Lúc phát sóng trực tiếp cô luôn chăm chú nhìn để xem Tạ An Hoài có xuất hiện hay không, cho nên cô không thể tập trung vào công việc. Có một lần trong buổi phát sóng cô liên tiếp mắc sai lầm nên không thể không ngừng phát sóng lúc nửa chừng.
Thực tế, mỗi lần Lương Trinh phát sóng trực tiếp, Tạ An Hoài không hề bỏ lỡ buổi nào. Chỉ là anh mở âm lượng nhỏ, thời khắc đó anh trên giường, để máy tính xách tay trên đùi. Anh nhìn chằm chằm cô gái đang phát sóng trực tiếp, đây đã là lần thứ ba liên tiếp cô mắc lỗi sai khi vẽ mi mắt. Rốt cuộc cô đành ngừng buổi phát sóng còn anh cũng tắt máy tính luôn.
Anh nhắm mắt ngả đầu tựa mình vào đầu giường, vẻ ôn hòa trên mặt anh giờ đang bị thay thế dần bởi nét mặt cố gắng kiềm chế.
Không biết vì sao bỗng nhiên anh nhớ về ngày anh cứu cô khỏi biển lửa vào bốn năm trước. Khoảng thời gian đó anh bị Tạ Quốc Thắng điều về phương Nam để đi khảo sát công trình. Cái gọi là đi khảo sát công trình chính là bắt anh rời khỏi Thủ đô – nơi anh có thể nhận được sự bảo vệ, sau đó ông ta tranh thủ cơ hội này cho người tiêu diệt anh.
Nhưng anh đã nắm trong tay mọi kế hoạch của Tạ Quốc Thắng nên anh dễ dàng tránh khỏi mọi tai ương, không chỉ vậy anh còn ăn miếng trả miếng khiến ông ta bị tổn hại không ít.
Anh lặng lẽ chạy về Thủ đô, khi tới ngoại ô thì anh nhớ ra đợt trước anh nghe được tin là gần đây Lương Trinh không khỏe nên cô đang điều dưỡng thân thể ở đó. Anh muốn nhân tiện dịp này đi tới biệt thự để xem tình hình của cô ra sao. Nhưng anh không ngờ rằng khi anh tới biệt thự thì nơi này đang chìm trong biển lửa. Lúc đó anh rất gấp không kịp suy nghĩ gì đã ngay tức khắc lao vào biển lửa, cũng may anh rất nhanh đã tìm thấy cô.
Cô còn sống, chỉ là bị sặc khói nên mới ngất xỉu. Anh vội vàng bế cô chạy xuống lầu nhưng khi đi gần tới cửa thì đúng lúc thanh xà ngang bị sập, rơi đè lên chân của anh.
Thế nhưng lửa càng lúc càng lớn, nếu anh không nhất quyết cố gắng rời khỏi đây thì hai người chắc chắn sẽ bị thiêu chết. Anh cũng hiểu rõ cái chân bị thanh xà đè lên chắc chắn sẽ khó lòng cứu chữa, nếu đã vậy không cần luyến tiếc mà cố giữ nó lại. Nghĩ sao làm vậy anh nhìn quanh tìm được khối đá, tự mình đập vào chân để cưa đứt nó. Lúc ấy thật sự rất đau, nhưng anh quyết ý bất chấp tất cả bởi vì anh không muốn chết sớm như vậy và càng không muốn cô phải rời bỏ cõi đời khi tuổi còn trẻ như thế này.
Cũng may cuối cùng hai người cũng chạy khỏi biển lửa. Anh cực kì lo lắng bởi vì cô vẫn hôn mê mặc dù anh ra sức ấn nhân trung cô cũng không có dấu hiệu hồi tỉnh, đến khi người của anh chạy tới nơi cô vẫn chưa tỉnh lại.
Bọn họ nhìn thấy cái chân gãy của anh thì đều giật nảy mình. Sau khi biết rõ mọi chuyện đã xảy ra, bọn họ đều tự trách bản thân đã không tới kịp thời, những người đàn ông thô kệch, cao lớn mà giờ lại chảy nước mắt khi nhìn cái chân đầy thương tích của anh.
Bọn họ nhất quyết bắt anh phải đi bệnh viện ngay lập tức mặc kệ anh muốn đợi cô tỉnh rồi mới đi đâu thì đi. Lúc anh bị mang đi cô cũng chưa tỉnh, anh từ xa nhìn cô nằm trên bãi cỏ, trong lòng chỉ có một mong muốn duy nhất đó là cô nhất định phải sống, sống thật khỏe mạnh.
Cuối cùng cô đã sống lại, sống khỏe mạnh nhưng cô lại không hề biết về những điều anh đã làm. Mà bản thân anh cũng không định cho cô biết những chuyện đã xảy ra.
Anh nghĩ rằng giữa hai người không có cơ may nào cả, mà từ quá khứ đã luôn có người ở bên cô, bản thân anh thì biết rằng mình không thể làm được chuyện "đập chậu cướp hoa". Hơn nữa giờ anh đã thành người tàn phế anh càng thấy mình không xứng với cô, hai người càng không thể ở cạnh nhau.
Cô xinh đẹp, quyến rũ như vậy thì nên ở bên một người đàn ông tài giỏi, ưu tú chứ không phải là ở bên kẻ tàn phế để rồi lãng phí cuộc đời mình.
Anh từ mở mắt ra, đưa tay xoa đùi phải của mình. Anh đã tháo chân giả nên từ bắp chân phải trở xuống trơ trụi, trống không. Giờ đây anh để hai chân song song nhau, đây thật sự là khung cảnh khiến người nhìn cảm nhận được sự quái dị. Tại sao đã bao lần anh yên bình vượt qua hiểm trở vậy mà giờ anh lại rơi vào cảnh tàn phế? Tại sao lại như vậy? Trong bóng tối, tay anh nắm chặt, ánh mắt vô định trên môi là nụ cười đau khổ.
Đã mấy ngày liên tiếp trôi qua mà Lương Trinh chưa ra khỏi nhà. Mấy hôm nay cô cảm thấy có chút mất mát trong tâm hồn, cũng chẳng muốn làm gì nên quyết định ở nhà luôn. Mãi cho tới cuối tuần nhận được cuộc gọi từ Vũ Văn Nghiên, cô mới chuẩn bị để ra ngoài.
Hai người hẹn nhau tại quán trà quen thuộc. Lương Trinh phát hiện ra vẻ mặt Vũ Văn Nghiên có phần nghiêm trọng, đây là không phải phong thái tưng tửng thường ngày của cô bạn. Sau khi hai người tán gẫu qua loa về mấy chuyện mới xảy ra gần đây, Lương Trinh mới hỏi cô ấy:
- Hôm nay cậu hẹn tớ ra đây là có chuyện muốn nói với tớ phải không?
Cô ấy đưa tay chống đầu, nhẹ nhàng thở dài, rồi nói:
- Tớ nghĩ thông rồi Lương Trinh ạ, tớ quyết định buông tha anh cậu.
Lương Trinh không ngờ cô ấy sẽ nói chuyện này, cô cảm thấy có chút khó tin:
- Cậu nói thật à?
Vũ Văn Nghiên nghiêm túc gật đầu:
- Tớ không muốn trở thành người đàn bà đáng thương như thế, càng không muốn thành kẻ điên rồi tự tay bóp chết con của mình. Cậu cũng biết rõ tớ thích trẻ con như thế nào mà.
Lương Trinh thấy đau lòng thay cô ấy, cô vội nắm tay bạn mình an ủi:
- Cậu nghĩ thông được chính là chuyện tốt nhất. Cậu là cô gái tốt, là anh cả của tớ không xứng với cậu, cậu xứng đáng gặp được người tốt hơn.
Vũ Văn Nghiên chọc chọc vào trán Lương Trinh:
- Người đó là anh ruột của cậu đấy.
- Dù anh ruột của tớ thì cũng vậy thôi. Nghiên Nghiên, anh ấy không xứng với cậu.
Vũ Văn Nghiên le lưỡi với cô một cái, rồi nói:
- Được rồi, tớ tin cậu mà. – Nói xong, cô ấy ẩn ý nhìn Lương Trinh:
- Nói xong chuyện của tớ giờ tới chuyện của cậu. Chuyện mấy hôm trước cậu nhờ tớ, rốt cuộc là thế nào?
Vì hai người là chị em tốt của nhau nên tất nhiên Lương Trinh sẽ không lừa cô ấy.
- Tớ đi tìm Tạ An Hoài.
Vũ Văn Nghiên đang bưng cà phê để uống, nghe được câu này cô ấy liền bị sặc, ho mãi không ngừng. Lương Trinh cũng đoán trước là cô ấy sẽ bị giật mình bởi thông tin này nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bĩnh tĩnh đưa khăn giấy cho bạn. Một lúc sau, Vũ Văn Nghiên mới ngừng ho, lấy hơi để hỏi lại Lương Trinh:
- Tạ An Hoài? Sao cậu lại liên quan tới anh ta?
- Tạ An Hoài chính là người cứu tớ 4 năm trước. Hôm tớ khiêu vũ cùng anh ta, tớ ngửi thấy mùi hương trên người anh ta giống với mùi hương của người cứu tớ 4 năm trước.
Còn về chuyện 4 năm trước cô đã từng kể chi tiết cho Vũ Văn Nghiên nghe nên giờ cô không cần nói quá nhiều, cô ấy vẫn có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện.
- Bảo sao, mấy hôm hôm trước vẻ mặt của cậu khi nhìn anh ta giống như nhìn thấy quỷ vậy.
- Hơn nữa, anh ta bị tàn phế chắc chắn là do cứu tớ nên mới bị thế.
- Chỉ là anh trước sau đều không chịu thừa nhận là đã cứu tớ, càng không chịu thừa nhận là vì thích thầm tớ nên mới xả thân cứu tớ.
Vũ Văn Nghiên im lặng nghe, cô ấy vừa uống cà phê vừa tự hỏi về những điều Lương Trinh kể. Mãi lúc sau, dường như cô ấy đã nghĩ ra sáng kiến gì đó, cô ấy cười nói với Lương Trinh:
- Nếu tớ là anh ta, tớ cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Lương Trinh ngẩn người hỏi lại:
- Vì sao?
- Năm đó anh ta xả thân cứu cậu chứng tỏ anh ta có ý với cậu, nếu không chẳng ai lại đi lao vào biển lửa cứu một người mình không quen không biết. Anh ta vì cứu cậu mà mất đi một chân, đây tuyệt đối là do thật sự yêu cậu mới có dũng khí làm việc này. Và cũng vì thật lòng yêu cậu nên anh ta không muốn cậu thấy mắc nợ, cả đời đi theo một người tàn tật như anh ta. Rốt cuộc là anh ta không nỡ khiến cậu chịu khổ theo mình.
Nghe Vũ Văn Nghiên nói xong có vẻ như Lương Trinh đã thông suốt được mọi vấn đề. Toàn bộ câu hỏi mà cô chưa có lời đáp giờ đều đã sáng tỏ.
Đúng rồi, tại sao cô lại không nghĩ tới chứ. Trước kia, Tạ An Hoài là thiếu niên tài hoa, danh vang vạn dặm mà hiện giờ anh lại thành người tàn phế, cà đời gắn với chiếc chân giả. Cho dù anh luôn trưng cái vẻ bình tĩnh thản nhiên cho người ngoài nhìn nhưng chắc chắn trong lòng anh vẫn có nỗi đau của sự tự ti, mà những điều này anh chỉ giữ riêng cho bản thân mình, không để cho bất kì ai thấy nó. Cũng chính vì vậy mà anh né tránh cô, không dám đối diện với cô.
- Tớ có việc, tớ đi trước nhé.
Nói xong mấy lời này Lương Trinh vội vàng đứng dậy, đi khỏi quán trà. Vũ Văn Nghiên chưa kịp hỏi cô có chuyện gì gấp thì đã không thấy cô đâu nữa. Vũ Văn Nghiên bĩu môi thầm nghĩ Lương Trinh đúng là trọng sắc khinh bạn.
Lương Trinh lái xe tới biệt thự của Tạ An Hoài. Cô muốn trực tiếp nói cho anh biết dù anh có dáng vẻ thế nào cô cũng đều yêu thương anh, cô không bụng những khiếm khuyết của anh.
Lương Trinh bấm chuông cửa, chốc lát thì thấy bác Thành ra tới nơi. Đã có kinh nghiệm của lần trước nên bác không mở cửa, bác đứng sau cửa sắt nói với Lương Trinh:
- Lương tiểu thư, mời cô trở về cho. Tiên sinh nói rằng ngài ấy không muốn gặp cô.
Lại là tránh mặt không gặp. Tên khốn khiếp Tạ An Hoài này, anh còn định lảng tránh cô tới khi nào. Nhưng cô cũng đã lường trước được tình huống này nên cô có chuẩn bị mới đến.
Cô không thấy tức giận khi bác Thành không cho cô vào biệt thự. Cô lạnh lùng đi mở cốp xe, lấy ra thứ đồ cô vừa mua lại với giá cao từ ông lão bán đồng nát – đó là một cái loa.
Cô nhất định phải gặp được Tạ An Hoài, nhưng anh lại không chịu gặp cô. Giờ có hai phương án cho cô lựa chọn, một là trực tiếp xông thẳng vào biệt thự, hai là quậy phá ầm ĩ để anh không chịu được. Phương án thứ nhất đi vào ngõ cụt vì có bác Thành chặn cửa, do đó chỉ còn phương án thứ hai.
Trước kia Lương Trinh chưa từng sử dụng loa kiểu này nên cô không biết dùng. Cô thấy ở thân loa có một cái nút, cô đẩy nút lên, vặn nút âm lượng về phía max, cô cho rằng như vậy là mình đã khởi động được loa. Cô ho khan vài tiếng để lấy giọng, hướng loa về phía biệt thự của anh rồi nói:
- Tạ An Hoài, anh là đồ vô dụng, anh ra đây gặp tôi mau.
Âm lượng của loa rất lớn nên bác Thành chính là nạn nhân đầu tiên. Bác vội vàng bịt tai, lại vỗ thử một cái để kiểm tra xem tai có ổn không. Bác khổ sở nói với Lương Trinh:
- Lương tiểu thư, cô..
Lương Trinh không để ý tới bác, cô tiếp tục gào:
- Tạ An Hoài anh đừng có núp mãi trong nhà như thế. Anh đừng tưởng..
"Thu mua đồ điện cũ, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa không khí, máy tính cũ đâyyyyy..
Tiếng rao mua đồ quá lớn vọng ra từ cái loa khiến Lương Trinh giật nảy mình. Cô đang khí thế hừng hực giờ thì cả người cứng ngắc. Bác Thành cũng bị giật mình, nhưng Lương Trinh nhìn ra bác cũng đang cố nén cười.
Âm thanh từ loa phát ra lớn như vậy chắc chắn Tạ An Hoài cũng nghe thấy, Lương Trinh thấy mình có chút mất thể diện. Không biết là bác Thành thấy thương cô bị mất mặt hay bác thấy quá khổ sở khi phải nén cười đến mức nội thương nên bác vừa mở cửa vừa thành khẩn nói với Lương Trinh:
- Lương tiểu thư, cô đi vào nhà đi.
Lương Trinh ho khan một tiếng, cố gắng bình tĩnh để làm động tác tắt loa. Cô tỏ vẻ dường như chưa có chuyện gì xảy ra, ngẩng cao đầu, ưỡn bộ ngực cỡ 34C của mình bước nhanh vào nhà.
Lần này Tạ An Hoài không ngồi ở bàn nhỏ đọc sách, anh đang ngồi ở ghế salon, tay cầm ly trà, mắt nhìn về phía cửa sổ đến mức xuất thần.
Nghe được tiếng bước chân, anh chậm rãi quay đầu, thấy người tới là Lương Trinh, anh cũng không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói với cô:
- Lương tiểu thư trước tôi đã nói rõ để cô không tới đây nữa rồi mà. Tại sao hôm nay cô lại tiếp tục tới đây?
Lại là cái thái độ ôn hòa cùng với nụ cười khách khí, mang theo cái cảm giác cố ý xa lánh người đối diện.
Anh vẫn luôn như vậy, khách khí, tao nhã lễ phép, ôn hòa, hào phóng nhìn thì có vẻ thân thiện nhưng thực chất lại là xa cách, tạo khoảng cách để hạn chế người khác tới gần mình. Anh luôn thành thục ổn trọng tựa hồ như anh luôn nắm chắc được mọi thứ trong tay nên anh sẽ chẳng bao giờ thất thố dù trong bất kì hoàn cảnh hay thời điểm nào.
Anh vừa nghiêm túc vừa tao nhã, lịch sự, mọi động tác của anh đều mang theo phong thái, khiến người đối diện nảy sinh lòng kính trọng. Vì thế ai cũng tự nhiên muốn bày tỏ sự kính trọng với anh, khí chất của anh làm cho người ta không dám có suy nghĩ khinh nhờn, coi thường anh.
Nhưng cô lại muốn biết đằng sau vẻ tao nhã, nghiêm túc, thâm tình thì cảm xúc thật, con người thật của anh là như thế nào. Cô vẫn nhớ nhung vòng tay mạnh mẽ, ấm áp của anh, nhớ tới lần được dựa trong ngực của anh, thật sự cảm giác đó vô cùng thoải mái, khiến cho cô nhớ mãi không quên.
Bất cứ động tác nào của người đàn ông này, hay chỉ là ánh mắt vu vơ của anh đều có nét quyến rũ mê người. Anh càng nghiêm trang, càng tao nhã càng khách khí thì cô càng muốn tới gần anh, muốn được ôm anh, muốn được quấn quýt với anh.
Chắc chắn nét quyến rũ của khiến không ít người phụ nữ có suy nghĩ này, nhưng anh là người đàn ông nhìn qua thì ôn hòa nhưng thực chất lại không phải người dễ gần, trên người anh luôn phảng phất luồng khí từ chối người ngoài, người lạ chớ gần cho nên không ai dám lỗ mãng với anh. Đa số chỉ dám thoáng qua cái suy nghĩ muốn thân cận với anh chứ ít người dám biến nó thành hành động cụ thể.
Lương Trinh không muốn hành động của mình khiến anh cảm thấy bị xúc phạm. Cô chỉ muốn đến gần anh, muốn được anh ôm trong ngực. Giờ phút này cô đang đối diện với anh, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, cô có cơ hội thể hiện mong muốn của mình.
- Lương tiểu thư, cô có chuyện muốn nói với tôi sao? – Cô cứ im lặng hồi lâu mà vẫn chưa nói gì, anh không kiềm chế được nữa nên đành chủ động hỏi.
Lương Trinh không trả lời, cô bước đến bên cạnh chỗ anh đang ngồi. Cô sợ rằng anh sẽ đẩy mình ra, nên đưa hai tay mình ôm lấy cổ anh, cô ôm rất chặt, chặt đến mức khẳng định anh không thể đẩy cô ra dễ dàng.
Tạ An Hoài:"..."
Anh không ngờ cô sẽ có động tác này, cô bất ngờ ngồi vào trong lòng anh. Trong nháy mắt thân thể Tạ An Hoài cứng ngắc, anh không biết mình nên đẩy cô ra, hay cứ để cô ngồi như vậy. Nhưng nếu đẩy ra anh cũng chưa biết làm cách nào mới đẩy được cô ra khỏi vị trí bây giờ.
- Lương tiểu thư, cô làm sao vậy?
Cô táo bạo tới mức anh không biết nên làm gì với cô.