Yêu Thầm Nồng Nhiệt

Chương 13






Edit: Lan
Beta: Shino
*********
Thật ra dì Tố Tố rất gầy, nhìn qua cũng không phải là người có sức khỏe tốt, Lâm Vãn được nàng ôm vào lòng cũng có thể cảm nhận được, dì Tố Tố có chút cố gắng, cuối cùng thì bây giờ nàng cũng chỉ có mấy cân thôi.

Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng, cẩn thận từng chút một dẫm lên những viên đá đọng trong nước.

Thời gian dường như trôi chậm lại, Lâm Vãn tận hưởng hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về riêng nàng, loại mùi hương này giống với 65 năm trước, khi lần đầu tiên cô gặp dì Tố Tố, nàng khẽ xoa đầu cô, một làn gió thổi qua, năm tháng không thay đổi.

Thật tốt, việc gì cũng không cần làm nữa, chỉ cần ở trong vòng tay của nàng thế này cô cũng đã thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng mà, Lâm Vãn không đành lòng để dì Tố Tố ôm cô như vậy, càng không muốn nhìn thấy nàng mệt mỏi, vì vậy cô muốn nhanh chóng trưởng thành để có thể che chở cho dì ấy.

Cuối cùng cũng vượt qua được khu vực nước đọng, đi trên con đường sạch sẽ, Liễu Tố Tố buông cô ra, nhẹ giọng hỏi: "Con ngủ rồi sao?"

"Dạ chưa." Lâm Vãn hoàn hồn, cô không phải trẻ con, sao có thể nhanh chóng ngủ say như vậy được.

Liễu Tố Tố cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng cúi người, đặt cô xuống dưới đất, ôn nhu nói: "Con yên lặng quá nên dì tưởng con ngủ rồi."
Lâm Vãn cười nói: "Đó là bởi vì, ở trong lòng dì Tố Tố quá thoải mái nên con không muốn nói chuyện."
"Nha, còn có nguyên nhân này sao?" Liễu Tố Tố cười, không tin nói.

"Có phải con rất nặng không? Lúc nãy con trông dì có vẻ rất mệt." Lâm Vãn bỗng nhiên hỏi.

Liễu Tố Tố ngạc nhiên, không nghĩ tới một đứa bé năm tuổi sẽ nói với nàng chuyện này, vội vàng nói: "Không sao, dì không có mệt, con cũng không nặng đâu."
Nói dối.

Mới vừa rồi lúc nàng ôm lấy cô bước đi, được nửa đường thì cơ thể nàng khẽ run lên, đến mức gần như phải cắn răng để bước tiếp.

Lâm Vãn cảm thấy dì Tố Tố rất mạnh miệng lại thích nói trái lòng mình, đặc biệt là khi nghĩ đến kiếp trước, trước khi cô lâm chung thì nghe được tin tức đó từ bạn bè, trong lòng lại càng đau đớn.

"Được rồi, để dì đưa con về, về muộn ba mẹ sẽ lo lắng lắm đấy." Liễu Tố Tố nói xong, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu, để mặc nàng kéo tay mình đi về phía trước.

Tại thời điểm này, hầu hết các cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa hết, các tòa nhà không quá cao, phù hợp với đặc điểm của thời đại này, con phố này cũng chưa có những tòa nhà cao tầng, sầm uất phồn hoa như hai mươi năm sau.

Lặng lẽ đi trên đường, không biết từ lúc nào đã đến nhà Lâm Vãn.

Liễu Tố Tố dẫn cô đến dưới lầu, nàng ngồi xổm xuống đối diện với cô nói: "Dì chỉ có thể dẫn con đến đây thôi, con mau đi lên nhà đi."
Lâm Vãn có chút bất đắc dĩ, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Ngày mai dì sẽ đến lớp khiêu vũ chứ?"
Liễu Tố Tố suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ, đưa tay lên giúp cô chỉnh lại mái tóc rối: "Được."
Lâm Vãn cúi đầu, không nhịn được cười thật tươi nói: "Dạ, vậy giờ con đi lên đây, tạm biệt dì Tố Tố."
"Tạm biệt con." Liễu Tố Tố đứng dậy vẫy tay với cô, mỉm cười nhìn cô đi lên lầu.

Khi Lâm Vãn về đến nhà, nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ăn ở trên bàn, cô cố ý nói: "Hai người không lo lắng cho con gì hết."

Trịnh Mỹ Khiết ngồi trên bàn, cười nói: "Có người dẫn con về, mẹ còn phải lo lắng cái gì nữa."
Lâm Chiêu Phong nói: "Tới giờ cơm rồi, mau tới đây ăn đi."
Lâm Vãn nhếch miệng cười, nhịn không được vui vẻ nói: "Con ăn với dì Tố Tố rồi ba, giờ con về phòng làm bài tập đây."
Nói xong Lâm Vãn vội vàng chạy vào phòng.

Trên bàn cơm trong phòng khách, Trịnh Mỹ Khiết lắc đầu cười nói với Lâm Chiêu Phong: "Đứa nhỏ này rất thích cô gái Liễu Tố Tố đó."
Lâm Chiêu Phong cười to: "Không phải rất tốt sao em, cô gái Tố Tố này cũng là một học sinh có thành tích cao, có thể giúp Tiểu Vãn của chúng ta học giỏi."
"Đúng là như vậy." Trịnh Mỹ Khiết bĩu môi: "Gần đây con bé cũng trở nên ngoan ngoãn, biết nghe lời không ít."
Lâm Vãn không có thời gian để nghe ba mẹ nói chuyện gì ở bên ngoài, lúc trở về phòng, cô đóng cửa lại, ngồi xuống bàn rồi lập tức lấy quyển nhật ký ra, mở trang mới nhất, bắt đầu ghi lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Bởi vì hôm nay trong sinh hoạt của cô có dì Tố Tố nên không biết từ bao giờ Lâm Vãn đã viết trọn một trang giấy trong quyển nhật ký của mình.

Khi viết xong, cô lật lại những trang nhật ký lúc trước, hầu như chỉ có vài câu làm cô có chút ủ rũ.

Nhớ lại những gì đã trải qua trong ngày hôm nay sau giờ tan học, Lâm Vãn cảm thấy mình sắp chết vì hạnh phúc, nhưng cô không thể chết được, kiếp này cô nhất định phải theo đuổi được dì Tố Tố.

Cô cảm thấy hài lòng, cất quyển nhật ký đi, đặt nó ở một nơi bí mật, xong xuôi Lâm Vãn nhảy xuống từ trên ghế, chuẩn bị quần áo để đi tắm.

Sau khi tiễn Lâm Vãn về, Liễu Tố Tố cũng một mình đi về.

Ngọn đèn đường mờ ảo chiếu sáng lên góc phố thưa thớt người dân, ánh đèn dầu cách đó không xa chiếu lên người khiến cho bóng lưng của nàng càng thêm cô đơn.

Từ đây về đến chỗ ở của nàng còn một quãng đường khá xa, có một chiếc taxi vẫy tay với nàng nhưng Liễu Tố Tố đều lắc đầu từ chối.

Có một vấn đề rất thực tế, hiện tại nàng không còn bao nhiêu tiền, chỉ còn lại một ít đồng bạc lẻ, ban ngày lúc mua vé vào cửa, vì là khu vui chơi lớn của thành phố nên giá vé cũng không hề rẻ, nhưng lúc đó nàng lại không suy nghĩ quá nhiều, nếu có thể làm đứa bé kia vui vẻ thì tốt rồi.

Thật lạ, mỗi khi ở cùng một chỗ với đứa bé kia, nàng đều cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, có một cảm giác rất thân quen, ấm áp như một gia đình vậy.

Gia đình thật sự.


Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt chờ mong của cô bé đối với mình, Liễu Tố Tố liền cảm thấy mình được cần đến, điều này làm cho nàng cảm thấy tin tưởng cùng an lòng.

Nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên càng có sức lực trở về chỗ ở.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng nàng cũng trở về chỗ ở của mình, kéo lê cái thân xác đã héo úa vì mệt mỏi ra mở cửa, bật đèn trong phòng lên, nhìn xung quanh nàng thở nhẹ ra, cuối cùng cũng đã trở về tổ ấm của mình.

Nàng mang dép vào phòng ngủ, chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi tắm rửa thì vô tình nhìn thấy trên bàn, một bông hoa nhài mùa xuân trong lọ thủy tinh trong suốt trên bàn đang nở rộ.

Nàng không kiềm lòng được bước về phía trước vài bước, cúi đầu xuống ngửi lấy bông hoa, đây là việc mà hầu như ngày nào nàng cũng làm, rất thơm.

Nàng đột nhiên nghĩ tới cô bé ấy, giống như tất cả những điều tồi tệ xảy ra trong cuộc sống của nàng đều được cô bé chữa lành bằng nụ cười ngọt ngào ấy.

Nhìn bông hoa trong lọ, môi Liễu Tố Tố nhẹ nhàng cong lên.

"Hắt xì" Lâm Vãn vừa bước ra từ phòng tắm đã hắt hơi một cái rõ to.

Trịnh Mỹ Khiết nghe thấy không khỏi hỏi cô: "Con bị cảm lạnh sao? Có phải ở trường con lén cởi quần áo ra phải không?"
Lâm Vãn xoa xoa mũi, khí phách nói: "Không có đâu mẹ, chắc chắn là có người đang nhớ con."
"Ai sẽ nhớ con chứ, mẹ hay là ba con?" Trịnh Mỹ Khiết cười to nói.

"Có thể là giáo viên ở trường của con, đang sửa bài tập của con đấy." Lâm Triệu Phong cũng lập tức phụ họa theo.

Không hổ danh là vợ chồng, phu xướng phụ tùy, không ngờ ngay từ khi còn nhỏ Lâm Vãn đã phải ăn cẩu lương rồi!.