Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình, lông mi dài khẽ run rẩy, cực kỳ giống như một con mèo nhỏ đang sợ hãi.
Ánh mắt Lục Vũ rơi xuống chiếc ô nhỏ trong lòng cô rồi chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, mấy sợi tóc uốn lượn trong gió, đuôi ngựa buộc dây thun màu hồng nhạt dựa vào vai, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn.
Anh đảo mắt, dời tầm nhìn khỏi người cô gái, bóng rổ hơi ướt bị anh kẹp ở dưới nách. Áo sơ mi của anh lúc chơi bóng đã ướt đẫm, dính vào da thịt, đường cong khỏe khoắn hiện ra vô cùng rõ ràng.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi như cũ, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài tiếng chim kêu, không khí được bao bọc bởi hương ngọt đặc trưng của mùa hè, từng đợt từng đợt tỏa ra giữa hai người.
– “Lục ca, có đi không?”
Trong lúc giằng co, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến một giọng nam, là bạn của Lục Vũ trong đội bóng rổ – Trần Hạo, cửa sau phòng học đã bị khóa lại, Trần Hạo từ cửa sổ thò đầu vào, vẫy cánh tay dài thúc giục Lục Vũ, “Nhanh lên, bọn họ còn đợi ở dưới lầu.”
Cặp sách của hắn và Lục Vũ vẫn còn ở trong phòng học, vốn quyết định trực tiếp đi về nhà, cũng không biết Lục Vũ đột nhiên lại trúng gió, muốn chạy về lớp một chuyến.
Bà mẹ nó.
Trần Hạo oán thầm một câu, không hiểu sao Lục Vũ lấy cặp sách còn có thể lâu đến như vậy, hắn đã đến phòng học hai lần, vậy mà người này còn đang ở trong lớp.
“Biết rồi, cậu xuống trước đi.” Lục Vũ lười biếng đáp một câu, cũng không quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hai gò má đỏ bừng của Tô Tiểu Tiểu.
Anh cao một mét tám, đứng phía trước Tô Tiểu Tiểu, vừa lúc chặn tầm mắt của Trần Hạo.
Lục Vũ làm người từ trước đến nay đều rất tùy ý, Trần Hạo không nghi ngờ gì cả, sau khi nói một câu “Nhanh lên”, liền ra khỏi cửa sổ xoay người xuống lầu.
“…… Cậu, sao cậu không đi?”
Trần Hạo đã đi được một lúc, Lục Vũ vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, ngay cả bước chân cũng không dời nửa phần.
Anh bình tĩnh nhìn cô gái, khóe miệng hơi cong lên, hướng Tô Tiểu Tiểu chống cằm: “Cậu chặn tôi lại. ”
Đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Tô Tiểu Tiểu “A” một tiếng, xấu hổ lùi về phía sau vài bước, lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ mình vẫn đứng trước bàn học của Lục Vũ.
Cô hơi nghiêng người ra, liếc một cái liền nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của anh, vành tai nhỏ nhắn liền ửng hồng.
Đôi môi đỏ mọng giật giật, vẫn không đưa ô trong tay ra ngoài.
Lục Vũ một tay nhấc cặp sách, bờ môi mỏng nhếch lên, vừa mới đi chưa được mấy bước, lại lùi trở về, liếc xéo chiếc ô cô đang gắt gao cầm trên tay: “Tiểu chú lùn,”
Thanh âm khàn khàn của anh vang lên bên tai Tô Tiểu Tiểu: “Mượn một cái ô. ”
“Tiểu Tiểu, cùng tớ xuống căng tin đi.”
Chuông tan học vừa vang lên, bạn tốt Lâm Yên đã khẩn trương kéo tay Tô Tiểu Tiểu, chạy về phía căng tin dưới tầng một.
Trong trường trung học số 1 chỉ có một quầy bán hàng nhỏ, mỗi khi tan học tất nhiên đều là tiếng ồn ào, mùi xúc xích bay lượn trong không khí, quyến rũ vị giác của người khác.
Lâm Yên hít một hơi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn vừa cắn xúc xích vừa suy nghĩ, cô mấy ngày liên tiếp đã không cướp được xúc xích, vất vả lắm mới đến được thì chuông báo vào lớp lại vang lên.
“Nghĩ cái gì thế, để hồn trên mây rồi à?” Lâm Yên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu lơ đễnh, theo tầm mắt của cô nhìn lại, tình cờ thấy Lục Vũ đang trả tiền.
Cô “a” một tiếng, không có ý tốt mà đụng vào cánh tay Tô Tiểu Tiểu, vẻ mặt bát quái: “— Lục Vũ à. ”
Lâm Yên cố ý kéo dài âm thanh, nhướng mày với cô, bộ dáng ta hiểu người mà: “Cậu thích cậu ta?”
Lục Vũ là một giáo thảo*, lớn lên đẹp trai mà thành tích học tập lại tốt, nữ sinh thích anh có thể xếp hàng sang tận đường đối diện, Lâm Yên vốn tưởng rằng đó là một câu nói không thể bình thường hơn nhưng ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu đã khơi dậy hàng vạn con sóng.
*Giáo thảo: chỉ nam sinh nổi tiếng trong trường vừa đẹp trai, vừa học giỏi.
Bí mật mà cô cho rằng sẽ vĩnh viễn chôn vùi trong lòng cứ như vậy lộ ra ngoài một cách trần trụi.
Tô Tiểu Tiểu giật mình, đôi mắt trong veo sáng ngời không còn chỗ nào để che giấu, cô chột dạ cúi đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Mình không có, cậu đừng nói lung tung.”
Từ hôm trước sau khi Lục Vũ mượn ô xong, hai người bọn họ cũng không nói chuyện nữa.
Lục Vũ không trả ô, Tô Tiểu Tiểu cũng không ngượng ngùng mà nói với anh. Thật ra cô vừa hy vọng Lục Vũ có thể trả lại ô cho cô, như vậy cô sẽ có cơ hội nói chuyện với anh, lại không hy vọng anh trả ô cho mình sớm như vậy, phải biết rằng giữa bọn họ thật vất vả lắm mới có giao tiếp, còn trả ô xong bọn họ lại khôi phục trạng thái người xa lạ trước kia.
“Không có cậu đỏ mặt làm gì?” Lâm Yên không chút lưu tình vạch trần cô, thuận tay ném tăm trúc còn sót lại trong tay vào thùng rác, “Lục Vũ chính là nam thần được trường chúng ta công nhận, người thích cậu ta nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có một mình cậu, không có gì đáng xấu hổ cả.”
Phải không?
Tô Tiểu Tiểu mím chặt môi, đáy mắt thoáng hiện lên một tia mất mát, anh là hào quang tỏa sáng như vậy, đứng ở bất cứ nơi nào đều là ánh đèn sân khấu, cùng với loại người bình thường hơn cả bình thường như cô, hoàn toàn bất đồng.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lâm Yên vỗ vỗ bả vai cô, nghiêng đầu hỏi, ”Cậu còn muốn mua cái gì nữa, nếu không chúng ta quay về.”
Cô chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, ý bảo Tô Tiểu Tiểu sắp tới giờ vào lớp.
“Tớ đi mua hộp kẹo.”
Tô Tiểu Tiểu để lại một câu, vội vội vàng vàng chạy tới quầy. Vừa rồi cô nhìn thấy đồ Lục Vũ cầm trên tay, chính là hộp kẹo bầu trời đầy sao mới xuất hiện gần đây, mỗi viên kẹo dẻo đều được gói trong một ngôi sao làm từ giấy, rất được nữ sinh hoan nghênh.
—— Anh là muốn tặng cho người con gái anh yêu sao?
Tô Tiểu Tiểu che đi sự thất vọng trong đáy mắt, cố gắng cười vui vẻ cùng Lâm Yên trở lại phòng học.
Lúc đi ngang qua bàn học của Lục Vũ, Tô Tiểu Tiểu chột dạ giấu chai thủy tinh chứa kẹo trong tay ở sau lưng, đôi mắt rũ xuống đi qua.
Vừa ngồi xuống, người phía trước đột nhiên quay đầu, con ngươi đen nhánh đầy ý cười, giống như những vì sao trên bầu trời đêm rực rỡ.
Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra, không đợi cô kịp phản ứng, lòng bàn tay đột nhiên có thêm một viên kẹo màu trắng, là viên kẹo sao Lục Vũ vừa mua.
“Bọn họ đều nói con gái thích ăn loại này, cậu thích không?”
Tô Tiểu Tiểu hoang mang gật đầu, một lát sau mới phục hồi tinh thần, sững sờ rụt tay lại, nhỏ giọng nghẹn lời nói: “Sao cậu lại cho tôi kẹo?”
Lông mi dài của cô phủ dưới mí mắt, che đi đôi mắt đen láy rõ ràng kia.
Lục Vũ nhún nhún vai, dường như lơ đãng trả lời: “Tôi quên trả lại ô cho cậu, đây là bồi thường.”
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nếu tôi quên một lần nữa, thì lần nào quên sẽ cho cậu một viên kẹo.”
Vậy thì anh sẽ không bao giờ nhớ.
Tô Tiểu Tiểu âm thầm cầu nguyện, không ai biết, vừa rồi khi nhìn thấy kẹo trong lòng bàn tay, nội tâm của cô mừng rỡ đến nhường nào.
Thì ra, người anh muốn tặng kẹo là chính mình.
Nó giống như chồi non đầu tiên của mùa xuân, làm ấm cả thế giới. Trái tim bụi bặm vừa rồi, một lần nữa lại rung động.
Truyện chỉ được đăng tại https://mihortensia.wordpress.com/
Mấy tuần liên tiếp, mỗi ngày Lục Vũ đều cho Tô Tiểu Tiểu một viên kẹo, Tô Tiểu Tiểu đem chỗ kẹo ban đầu mình mua đổ ra, cố ý để trống một cái bình đựng kẹo anh cho.
Viên kẹo lấp lánh đầy hơn một nửa lọ thủy tinh, rải rác như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Tô Tiểu Tiểu không nỡ ăn, đặt lọ thủy tinh ở chỗ mà vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy.
Đây là thứ anh tặng cô.
Thời tiết mùa hè luôn thay đổi thất thường, vừa nãy vẫn còn ánh mặt trời chiếu rọi, một giây sau lập tức biến sắc, tiếng sấm ầm ầm qua đi, mưa to như hạt đậu từ trên trời rơi xuống, toàn bộ thế giới trong nháy mắt bị nước mưa phủ đầy.
Mưa lạnh như băng theo gió đánh vào người, Tô Tiểu Tiểu rụt cổ về phía sau, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đen kịt.
Từng cơn gió dữ dội điên cuồng quật qua, cành cây bạch quả lung lay sắp đổ, phảng phất như vài giây sau sẽ bị bẻ gãy.
Các bạn học xung quanh thấy mưa không có dấu hiệu nhỏ đi, liên tiếp lao vào làn mưa kèm theo gió mạnh, đầu người chen chúc, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, mưa hòa cùng với tiếng người.
Lại một đợt sấm sét nữa ập đến, ngay cả bầu trời cũng tối hơn vài phần, đám đông vốn nhộn nhịp cũng dần dần lui ra, chỉ còn lại tốp ba tốp bốn người nắm tay nhau đi về phía trước, bước từng bước gian nan.
Tô Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng, ngón tay trắng nõn đặt lên tay cầm của ô, hơi suy tư một chút, rốt cục vẫn nhấc chân đi về phía trước.
Nước mưa rơi xuống chiếc ô vải, phát ra tiếng va đập kịch liệt, thật khó chịu.
Tô Tiểu Tiểu giương mắt nhìn cái ô, vừa định tiếp tục đi tiếp, cặp sách đột nhiên bị túm lấy từ phía sau.
“Ôi, lại gặp nhau rồi.”
Tay trái Lục Vũ đặt trên tay lái xe đạp, chân dài đang chống chiếc xe ấy, nhìn cô đầy ẩn ý: “Cùng nhau đi?”
Mưa càng lúc càng lớn, chiếc ô nhỏ nhắn cũng không thể hoàn toàn bao lấy thân thể hai người, Tô Tiểu Tiểu giơ cao ô dựa về phía Lục Vũ, nhưng mặc dù như thế, tóc của cậu vẫn không thể tránh khỏi ướt đẫm.
Tô Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn chằm chằm vào ót cậu, thấy vạt áo trên vai cậu đã ướt, lại đưa ô về phía trước, muốn giúp cậu che mưa.
Xe vừa vặn chạy qua giờ giảm tốc, Tô Tiểu Tiểu không ổn định trọng tâm, nửa người trên lảo đảo về phía trước, trán trơn bóng lập tức đụng vào lưng Lục Vũ.
Cô “a” một tiếng, ngượng ngùng che trán bị đụng, nhưng hướng chiếc ô vẫn như cũ nghiêng về phía trước.
“Không sao chứ?”_Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lục Vũ, ô nghiêng về phía trước cũng bị một lực cản trở.
Lục Vũ dịch ô về sau, giọng nói dịu dàng: “Không cần để ý đến tôi, cậu đừng để dính mưa là được.”
Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, trên đường xe cộ đông đúc, tiếng rao của người bán hàng rong hai bên đường đều bị nước mưa thay thế, chỉ còn lại ánh đèn vàng ấm áp.
Lúc về đến nhà, Lục Vũ và Tô Tiểu Tiểu đều không thể tránh khỏi bị ướt người, bóng đèn cũ lắc lư trên đầu, phát ra vầng sáng yếu ớt.
Tô Tiểu Tiểu linh hoạt nhảy xuống xe, giơ ô đưa tới trước mặt Lục Vũ, vừa định nói lời tạm biệt, lại nhìn thấy đồng phục học sinh đã bị ướt đẫm.
Từng giọt mưa rơi xuống trán anh, theo khóe mắt trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở dưới cằm.
Tô Tiểu Tiểu nghẹn nghẹn, đầu óc nóng lên nói một câu: “Có muốn đến nhà tôi tránh mưa trước không? ”
Đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước, đầu óc Tô Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng, cô ngượng ngùng ôm lấy hai gò má ửng hồng, chỉ để lại một khe nhỏ len lén nhìn về phía phòng tắm.
—— Cô vừa rồi vì sao lại muốn đưa Lục Vũ lên lầu?!!
—— Còn để cho anh dùng phòng tắm của mình.
Tô Tiểu Tiểu xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào, nhiệt độ hai gò má càng lúc càng cao, nóng rực dọa người.
Cô ngã xuống giường, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn chăn thành một cái bánh chưng.
Một lúc lâu sau, Tô Tiểu Tiểu mới thò đầu ra, ngón tay thon dài nắm chặt cái chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt.
Lục Vũ còn chưa đi ra, tiếng nước trong phòng tắm vẫn như cũ. Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, chậm chạp kéo chăn xuống, lê dép đi vào phòng bếp.
Cha mẹ Tô Tiểu Tiểu làm việc ở nơi khác, cô đều ở nhà một mình. Bình thường Tô Tiểu Tiểu đều tùy tiện ăn cơm tối ở đầu đường rồi mới trở về nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt.
Cô khom lưng mở tủ lạnh ra, con ngươi đen láy rõ ràng hiện lên một tia xấu hổ.
Trong nhà dường như… Chỉ có mì ăn liền.
Lúc Lục Vũ đi ra, Tô Tiểu Tiểu vừa tắt lửa, sợi mì mềm dẻo kết hợp với trứng chiên vàng khiến anh cảm thấy thèm.