Vài ngày sau, cô nhận được cuộc gọi của bạn thân Trần Kiêm Gia hẹn cô đi uống trà chiều. Triệu Mộng Điềm không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.
Khoảng hai giờ chiều, cô giao lại tiệm trà sữa cho chị quản lý trông coi còn bản thân lái xe đi đến trung tâm thương mại thành phố. Đã khoảng hai tháng rồi cô không có gặp Trần Kiêm Gia, cô ấy thường xuyên đi tới đi lui các nước Châu Âu.
Trần Kiêm Gia vẫn giống trước đây, không có gì thay đổi. Gương mặt xinh đẹp, tóc quăn quyến rũ, mặc chiếc váy voăn chiết eo mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ câu nhân. Cô ấy nhìn thấy Triệu Mộng Điềm liền chạy tới ôm chặt, miệng nhỏ mấp máy làm nũng, “Nhớ bảo bối muốn chết.”
Thuận tiện còn lén sờ đậu hũ của cô, kế tiếp cô ấy hấp tấp kéo Triệu Mộng Điềm đi dạo khắp trung tâm mua sắm. Sức bền của cô ấy rất tốt, đi trên đôi giày cao gót mười lăm phân không biết mệt mỏi.
Cô cùng Trần Kiêm Gia đi mua sắm hơn hai tiếng, mệt đến không thở nổi, trên tay cầm đầy túi to túi nhỏ. Cuối cùng cô ấy mới từ bi tuyên bố nghỉ ngơi xuống uống trà ở tầng dưới.
Vừa mới ngồi xuống ghế, Trần Gia Kiêm đã hấp tấp không đợi nổi nói với cô: “Điềm Bảo, mình muốn kết hôn! Cậu làm phù dâu cho mình đi!”
“Lần này cậu nghiêm túc thật sao?” Cô nhìn bạn thân sắc mặt tươi sáng, tâm tình vui vẻ thì cũng đoán được đáp án.
“Đương nhiên, mình với anh ấy hẹn hò lâu vậy rồi. Tính ra đã đủ bốn năm để anh ấy một lần nữa tham gia thế vận hội Olympic.”
Người có thể khiến Trần Kiêm Gia muốn kết hôn quả nhiên là không nhiều. Cho tới nay, cô ấy như con bướm bay nhảy khắp nơi không dừng lại quá lâu vì một bông hoa nào cả. Chính bản thân Trần Kiêm Gia cũng từng tuyển bố không vì một cái cây mà bỏ lỡ cả một rừng cây ngoài kia cho tới khi gặp được người bạn trai này.
Bạn trai hiện tại của Trần Kiêm Gia rất ưu tú. Anh ta là người đầu tiên đạt chức vô địch quần vợt đơn nam ở Châu Á và cũng là tay vợt hàng đầu Trung Quốc. Trình độ chuyên môn tuyệt vời tới nỗi tự viết nên một lịch sử riêng cho bản thân. Điều quan trọng hơn hết thảy là ngoại hình anh ta nhìn rất đẹp mắt.
Mỗi khi buổi thi đấu của anh ta được phát sóng trực tiếp, y như rằng rating cao ngất ngưởng. Giới truyền thông nước nhà còn ưu ái gọi anh ta với cái tên Vương Tử Tennis. Ngoài ra anh ta còn là thái tử gia, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tống thị – Tống Sâm Châu. Tổng kết lại có thể dùng từ ngữ đẹp trai, si tình, dựa vào thực lực kiếm sống để hình dung anh ta.
Biết tin Tống Sâm Châu hẹn hò với Trần Kiêm Gia cô không mấy ngạc nhiên. Bạn thân của cô nổi tiếng mê trai đẹp, mà ngoại hình của Tống Sâm Châu ai nấy đều ca ngợi khẳng định thu hút được sự chú ý của Trần Kiêm Gia. Nhưng hai người này có thể ở bên nhau gần năm năm để đi tới kết hôn thì là điều Triệu Mộng Điềm không nghĩ tới.
Trước khi Trần Gia Kiêm đồng ý kết hôn, Tống Sâm Châu mỗi lần thi đấu xong đều nhiều lần cầu hôn nhưng đều bị từ chối. Tuy nhiên năm nay không giống mọi năm, trong lúc thi đấu Tống Sâm Châu bị tổn thương đầu gối nghiêm trọng.
Bác sĩ đã đưa ra kiến nghị yêu cầu anh ta nghỉ ngơi thật tốt. Tống Sâm Châu đồng ý quyết định nghỉ thi đấu không tiếp tục theo con đường tennis nữa. Dù vậy thâm tâm anh ta vẫn khổ sổ khiến Trần Kiêm Gia đau lòng muốn chết. Cô ấy cũng ý thức được tầm quan trọng của mình đối với Tống Sâm Châu nên đã đồng ý kết hôn với anh ta.
Nhìn bạn thân sắp yên bề gia thất, Triệu Mộng Điềm rất vui vẻ đáp ứng lời mời làm phù dâu.
Nói đến ngày trước, sau khi Trần Kiêm Gia theo đuổi Tần Dạ thành công. Chưa đến hai tháng bọn họ liền chia tay, chuyện này gây xôn xao một thời gian dài. Chủ yếu nữ sinh ai cũng sung sướng khi biết họ chia tay. Cô còn nhớ rõ, chia tay được mấy ngày Trần Kiêm Gia đã hưng phấn nói với cô rằng cô ấy có mục tiêu mới. Lúc đó Triệu Mộng Điềm đã mắng cô ấy là tra nữ.
Nhưng cô ấy không thèm để ý vẫn vui vẻ, hồ hởi theo đuổi đối tượng mới. Trần Kiêm Gia không hợp với Tần Dạ. Anh ưu tú, đẹp đẽ không sai nhưng hai người đều như con khổng tước kiêu ngạo không ai nhường ai.
Khi biết nam thần cùng bạn thân yêu đương cô có chút thương tâm dù vậy vẫn thật lòng chúc phúc bọn họ. Tuy nhiên họ chia tay, cô lại âu sầu, bạn thân của cô ưu tú như vậy mà anh vẫn chia tay thì còn ai có thể xứng đôi với anh? Đương nhiên cô biết rõ chính mình không hề phù hợp, cô không dám tỏ tình, cô sợ bị cự tuyệt sợ bị tâm tư yêu thầm của mình bị phát hiện, sợ bị nói không biết lượng sức mình. Hơn nữa, cô là bạn thân của Trần Kiêm Gia, về tình về lý đều không nên yêu lại người yêu cũ bạn thân.
Về sau, vẫn rất nhiều người tỏ tình với anh nhưng anh đều từ chối. Cho tới năm cuối cấp ba ai nấy đều vùi đầu vào cuộc chiến thi đại học thì nhà trường thông báo anh được đặt cách vào thẳng trường Đại Học hàng đầu toàn quốc. Toàn thể học sinh khi ấy đều nói anh không hổ danh là đại thần chuyện gì cũng có thể làm được.
Từ đó, thời gian cấp ba còn lại của cô đều u ám cả ngày lẫn đêm lao vào liều mạng học tập với một ước nguyện học chung trường Đại Học với anh. Cuối cùng ước nguyện thành công, Triệu Mộng Điềm nhớ rõ ngày mình nhận thư trúng tuyển bản thân đã nở nụ cười thoải mái hiếm thấy.
Dù thế bốn năm Đại Học của cô vẫn âu sầu yêu thầm, cùng anh ở chung một trường thật tốt. Có thể thường xuyên tháy anh, cùng anh tham gia hoạt động, tự an ủi tâm tư hèn mọn của mình.
Tần Dạ tới trường Đại Học vẫn là nhân vật nổi tiếng, thành tích học tập tốt còn đảm đương chức danh Hội trưởng Hội Học Sinh. Nhờ anh, trường học có thể dùng chiêu trò quảng cáo thu hút sinh viên đến ghi danh nhiều hơn.
Đương nhiên về phía cô vĩnh viễn không dám thổ lộ, mỗi lần nghe tin tức về anh tâm trạng cô tựa như giữa bầu trời tối đen để lọt một tia sáng nhàn nhạt.
Yêu thầm vừa ngọt ngào vừa chua xót, chua xót cũng nhiều mà ngọt ngào không thiếu. Nếu có ai yêu thầm ngốc nghếch giống như cô, Triệu Mộng Điềm sẽ tới khuyên can. Bởi cái gọi là yêu thầm rất đáng sợ, nó biến luyến ai trở thành chấp niệm khó mà phai mờ.
Trong lúc Triệu Mộng Điềm chìm vào hồi ức của bản thân, Trần Kiêm Gia đang ai oán bên cạnh: “Ngẫm lại bản thân mình phải vĩnh viễn cắm trên bãi phân trâu Tống Sâm Châu này thì thật buồn nha.”
Nghe vậy cô tỏ ra tức giận, véo nhẹ má cô ấy một cái: “Cậu còn muốn cắm lên bao nhiêu bãi phân nữa hả? Không sợ bản thân bốc mùi sao?”
“Chị đây còn chưa chơi đủ …” Trần Kiêm Gia bày ra vẻ mặt hoa si, “Đều do lúc đấy ma quỷ ám mình bằng không sao mình có thể đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy? Ngẫm lại thế gian này còn bao nhiêu người chờ mình sủng hạnh hơn nữa còn trẻ trung tràn ngập hơi thở thanh xuân.”
Bạn thân cô luôn cho rằng đàn ông qua 24 tuổi thì không còn mới mẻ nữa. Tống Sâm Châu khi mới hẹn hò với cô ấy đã 26 tuổi giờ cũng đã đầu 30. Triệu Kiêm Gia thường xuyên lấy chuyện này chê bai anh ta còn nói anh ta là thịt khô già.
“Cậu không tỉnh lại mau, nếu không Tống Sâm Châu khiêng đao tới xử cậu.”
“Cậu để mình mơ mộng một chút, ngày trước mình đã vuột mất mấy miếng thịt thơm ngon rồi.” Trần Kiêm Gia bày ra bộ mặt háo sắc, “Bảng xếp hạng thịt tươi ngon nhất chính là Tần Dạ, người đàn ông này quá cực phẩm. Lúc đó sao mình lại ngây thơ chưa sơ múi được tý gì nhỉ?”
Triệu Mộng Điềm mở to mắt nhìn cô ấy, đúng là sắc nữ. Do năm đấy chưa được ngủ với Tần Dạ mà cô ấy giờ ngồi đây hối tiếc.
Trần Kiêm Gia ôm lấy tay cô, cọ cọ lớn mật nói một tiếc: “Chỉ cầu được ngủ một lần, chết không hối tiếc.”
Cô ấy mè nheo nói về chuyện này mãi, tới khi người phục vụ mang đồ đến mới ngừng lại.
Chụp ảnh bàn trà xong xuôi, cô ấy liền đẩy bánh kem đến cho Triệu Mộng Điềm đau lòng nói: “Mình không thể ăn nó, hiện tại mình phải giảm béo nếu không khi kết hôn sẽ trông rất xấu.”
Cô nhìn vóc dáng lả lướt hấp dẫn của cô ấy chỉ biết mỉm cười yên lặng ăn bánh.
Quả nhiên người phụ nữ nào cũng mong muốn mình là cô dâu xinh đẹp nhất.
Từ sau buổi tụ tập trà chiều với Trần Kiêm Gia, cô lại khôi phục lại thời gian làm việc bình thường.
Chiều hôm nay, tiệm trà sữa tiếp nhận hơn 100 đơn hàng từ công ty của anh. Người quản lý nói với cô công ty bên anh đang tổ chức lễ kỷ niệm sản phẩm bởi vậy phòng hành chính đã gọi điện đặt hàng. Vì đây là đơn hàng đặt gấp nên nhân viên trong quán ai nấy đều bận rộn làm việc không có thời gian giao hàng nên quản lý tiệm đành phải mang hàng đến.
Qua một lúc, quản lý lại nhắn tin nói rằng có vài túi cốc nhựa bị lỗi nên phải giao lại mấy cốc. Triệu Mộng Điềm gật đầu, nhìn nhìn nhân viên bận rộn trong quán không còn cách nào khác phải tự mình đi giao.
Đứng trước cửa công ty anh khiến lồng cô vô cùng thấp thỏm. Mặc dù không biết có gặp được anh hay không nhưng nội tâm cô vô cùng rối rắm.
Đứng trước tòa nhà Khoa Học Kỹ Thuật, cô xách túi trà sữa đi tới quầy lễ tân nói về tình huống. Biết được quản lý quán đang ở phía trên chờ cô tiếp hàng nên tiếp viên đã chỉ đường cho cô đi lên.
Triệu Mộng Điềm thuận lợi đưa trà sữa cho quản lý, biết rõ đây là lỗi của nhà hàng mình nên cô liền rút tờ giấy ưu đãi ra đưa cho nhân viên ở đó.
Xong xuôi, quản lý cùng cô trở về cửa hàng nhưng cô ấy nhìn cô ngượng nghịu nói muốn đi toilet một chút. Vì thế Triệu Mộng Điềm đành đi với cô ấy, dù sao cô cũng muốn đi.
Quản lý nói cô ấy bị tiêu chảy nặng nên cô có thể phải chờ rất lâu nên nếu cô không chờ nổi thì về trước.
Triệu Mộng Điềm không hềh nóng nãy, chậm rãi ngồi trong toilet chơi điện thoại. Dù sao WC ở đây sạch sẽ, ngồi đợi cô ấy một chút cũng không sao.
Lúc này có thêm vài người bước vào, dường như là mấy người trẻ tuổi trong công ty. Triệu Mộng Điềm vô tình nghe được họ nói chuyện bát quái với nhau.
“Mình nghe nói hôm nay Tần tổng lại tức giận.”
“Gì vậy? Chẳng sẽ sản phẩm lần này không ổn? Nhưng theo như tôi thấy thì lượng tiêu thụ của chúng ta khá tốt mà.”
“Không phải tốt đâu, số liệu bị làm giả thì phải. Cho nên Tần tổng tức giận tới mức ném vỡ ly sứ.”
“Thật hay giả thế?”
“Thật đó, chị mình là trợ lý ở đấy. Chị ấy nói rằng mỗi khi Tần tổng tức giận sẽ ném ly sứ. Chị ấy còn phải dọn dẹp mấy lần liền.”
“Không phải Tần tổng vẫn luôn thích sưu tầm bộ pha trà cổ sao? Anh ấy ném vỡ như vậy không tiếc à?”
“Ai mà biết, nhưng là mình thì mình sẽ đau lòng muốn chết. Chị mình còn nói nếu tức giận anh ấy ít khi quát nạt nhân viên nhưng thay vào đó chút giận vào món đồ mình thích.”
“Đúng là tổng tài bá đạo! Mà nghe nói có nhiều người giới thiệu đối tượng cho anh ấy lắm. Nên Tần tổng đã đưa ra ba tiêu chuẩn kén vợ.”
“Cái này mình biết, anh ấy nói phụ nữ bên cạnh anh ấy phải thỏa mãn ba điều kiện: thông minh, xinh đẹp và gia thế tốt. Thiếu một cái cũng không được.”
Mấy cô gái nhỏ bát quái một hồi rồi mới rời đi. Triệu Mộng Điềm sợ họ phát hiện nên đợi một lát mới đi ra ngoài. Nhớ tới tiêu chuẩn của anh đề ra khi họ nói chuyện cô cười tự giễu. Cô còn chẳng đủ bất kỳ tiêu chuẩn nào của anh đề ra cả, sao có thể dám vọng tưởng.
Tối hôm ấy, Trần Kiêm Gia gọi video rải cẩu lương với cô. Nhìn bọn họ không coi ai ra gì mà ân ân ái ái khiến trong lòng cô vừa hâm mộ mà vừa chua xót.
Cô cũng muốn yêu đương!
Trước khi ngủ, Triệu Mộng Điềm nhìn dây tơ hồng trên bàn để đèn. Tâm có chút động, cô cầm dây tơ hồng lên yên lặng ước nguyện: Mong rằng sẽ có một giấc mộng đẹp.