Yêu Thầm Người Trong Mộng - Lưỡng Tam Đóa

Chương 13: MƠ THỰC ĐAN XEN – COSPLAY THỎ CON




6 giờ sáng, Tần Dạ như thường lệ tỉnh lại nhìn vật dưới thân nghiêm trang chào cờ không chút ngạc nhiên nào. Tối qua anh lại nằm mơ nhưng giấc mơ lần này rất rõ ràng, anh nhớ rõ trong mơ có một cô gái dụ dỗ mình.

Cô gái nhỏ mặc trên người bộ đồ cosplay thỏ con, quyến rũ vô cùng. Phía trên áo ngực ôm sát gò bồng đào căng mọng, phía dưới chỉ duy nhất chiếc quần lọt khe chữ T cùng đôi tất đen kích thích thị giác bao tròn vòng mông đầy đặn.Cô đeo chiếc bờm tai thỏ đáng yêu, gần vòng ba kẹp một chiếc đuôi tròn tròn trắng tuyết câu nhân cực hạn. Cảnh mộng mơ mơ hồ hồ, dù không rõ gương mặt cô gái nhưng có nhớ rõ cô có đôi mắt to tròn trong trẻo như hồ nước thu.

“Tần Dạ …” Cô đỏ mặt thẹn thùng cởi áo giúp anh, giọng nói ngọt ngào khiến trái tim anh mềm nhũn.

Có lẽ cô cởi quần áo giúp anh quá chậm chạp mãi mới cởi tới thắt lưng. Hai bầu ngực theo động tác đưa đẩy khiến anh phát điên.

“Tiểu yêu tinh.” Tần Dạ không nhịn nổi bóp lấy bầu ngực cô, mạnh mẽ xoa nắn. Quả nhiên giống như trong tưởng tượng mềm mại, co dãn. Ngay cả một bàn tay anh cũng không nắm hết nổi.

“Ưm …” Cô theo động tác xoa nắn của anh mà phát ra tiếng rên rỉ, hai chân tự giác khép lại cọ xát.

Tần Dạ bị bộ dạng này của cô mê hoặc, vội vàng cởi quần ra dùng lực trực tiếp xé rách tất chân cùng quần chữ T. Bàn tay lần mò đi xuống tiến vào hoa tâm, cảm nhận thứ ướt át câu nhân kia. Chạm nhẽ một chút liền phát hiện tiểu huyệt ướt đẫm nước.

“Còn chưa cắm vào đã ướt như vậy, bảo bối đúng là tiểu yêu tinh.” Ngón tay anh đột ngột đâm sâu vào khiến cô kích động hét lên.

Một tay còn lại của Tần Dạ nhéo nhéo mông cô, gương mặt ghé sát vào vành tai nhỏ xinh thổi nhẹ một hơi nói: “Bảo bối nhiều nước như vậy đúng là dâm đãng.”

Cảm nhận rõ cơ thể Triệu Mộng Điềm run lên, anh cho thêm một ngón vào phía trong tiểu huyệt không ngừng cắm ra rút vào tạo thành tiếng nước dóc dách. Triệu Mộng Điềm không chịu nổi kích thích, vặn vẹo vòng eo tựa hồ muốn trốn thoát khỏi ngón tay đùa bỡn mình.

“Không cần … Em chịu không nổi.”

“Như vậy đã chịu không nổi? Côn thịt lớn còn chưa đi vào, nó sẽ giúp em lên tới thiên đường.” Tần Dạ đè cô lên tường, tách hai chân thon dài trắng trẻo ra quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo hôn từ dưới lên trên từng tấc da thịt non mịn. Đem tới cho cô một trận khoái cảm, cuối cùng Tần Dạ cúi đầu hôn lên hoa huyệt, đầu lưỡi không ngừng trêu trọc kích thích hạ thân.

“Không cần.” Triệu Mộng Điềm muốn khép đùi lại nhưng bị anh chặt chẽ ép căng, buộc phải đón nhận khoái cảm điên cuồng này. Rất nhanh từ hạ thân, một mảnh dâm dịch ồ ạt chảy dọc theo bắp đùi xuống.

“Tần Dạ, đừng như vậy. Em muốn anh …” Cô chịu không nổi, tiểu huyệt trống rỗng tới khó chịu thứ cô muốn giờ đây không phải đầu lưỡi mềm mại kia nữa mà muốn vật to lớn của anh cắm vào, hung hăng lấp đầy khoảng trống.

“Muốn anh làm gì em?”



“Muốn, muốn anh tiến vào.” Cô nức nở đáp lại.

“Bảo bối muốn thứ gì tiến vào cơ? Ngón tay sao?” Anh biết rõ còn cố ý trêu cô, đem ngón tay duỗi thẳng đi vào đùa bỡn.

“A … Không phải, muốn côn thịt lớn.” Cô xấu hổ tới nỗi tai đều đỏ ửng.

“Vậy …” Tần Dạ kéo dài âm cuối tựa như cố tình kéo dài thời gian. Ngón tay chậm rãi rút ra bế cô lên, để hai chân thon dài quấn lấy eo mình mới cắm thật mạnh tiểu huyết đang mở rộng, “Như em mong muốn.”

Triệu Mộng Điềm bị đâm tới đầu óc hỗn loạn, vùi đầu vào hõm cô anh rên rỉ kiều mị, “Sâu quá!” Thời khắc bị côn thịt cắm vào làm cô thoải mái vô cùng. Cô thích nhất cảm giác anh kết hợp chặt chẽ với mình.

“Sâu như vậy mới thoải mái, bảo bối có thích không?” Giọng anh khàn khàn.

“Thích.” Vô cùng thích, cô gắt gao quấn lấy eo anh, để bản thân trở nên phóng túng.

Mặc Tần Dạ xỏ xuyên như muốn đem cô ép lại thành một. Cả căn phòng giờ đầy ngập tràn hương vị dục vọng.

Tần Dạ nghĩ đến đây thôi, động tác mỗi lúc một nhanh. Cô gái nhỏ trong mộng giọng nói ngọt ngào, rên rĩ yêu kiều hơn nữa tiểu huyệt xinh đẹp còn nhiều nước vô cùng. Dù là trong mộng anh cũng cảm giác được cắm vào tiểu huyệt đó sẽ dung sướng tới mức nào.

Anh nhớ rõ, bọn họ làm trên ban công, ghế sô pha, bồn tắm. Bản thân anh bừa bãi cắm vào cô bằng đủ loại tư thế. Mà cô gái kia nũng nịu gọi tên anh, sóng mắt tràn đầy nhu tình, lấp lánh như những tinh tú trên bầu trời đêm khiến người nhìn muốn làm cô tới hỏng.

Tần Dạ xoa xoa ngón tay ngày một nhanh cuối cùng vật to lớn kia cũng bắn ra. Anh híp mắt hưởng thụ khoái cảm, có phải gần đây anh độc thân quá lâu nên mới mơ tới loại mộng xuân này không?

Sau khi tẩy rửa cơ thể, anh mặc quần áo chỉnh tề xuống bếp nhìn bữa sáng đã được dọn sẵn. Thấy quản gia Phương chưa có rời đi liền thấp giọng hỏi: “Ngày trước cháu tốt nghiệp Đại học có phải trên hành lí có một chiếc móc chìa khóa hình con thỏ trắng không?”

Quản gia Phương suy nghĩ một hồi, khẳng định đáp: “Tôi không có thấy chiếc móc khóa như thiếu gia miêu tả. Ngày đó chính tay tôi thu dọn đồ đạc cho thiếu gia, tôi chắc chắn không thấy. Có phải thiếu gia để quên ở trường học?”

“Không có khả năng đó.” Tuy rằng anh biết rõ bản thân mình không có nhưng trí nhớ mơ hồ lại cảm giác mình được một cô gái tặng. Móc khóa con thỏ đó còn ghi âm giọng nói gọi tên anh, mặc dù máy thu âm bên trong con thỏ không tốt nhưng vẫn nghe ra giọng nói ngọt ngào.

Anh có một loại dự cảm, nói không chừng mấy hôm trước trong mơ mình đang tìm thứ này.



° ° °

Lần đầu tiên Triệu Mộng Điềm mơ một giấc mơ mệt mỏi đến vậy! Tuy nhiên nhớ tới trong mơ cô cosplay thỏ con tình thú khiến giờ nghĩ lại làm cô cảm thấy thẹn thùng không ngừng. Sao trong mơ cô có thể lẳng lơ tới vậy? Tần Dạ cùng cô lăn lộn, hoan ái không biết mệt nghỉ.

Không xong, vừa nghĩ đến quần lót phía dưới lại ướt. Triệu Mộng Điềm âu sầu rời giường vào phòng tắm.

Hiện tại đã bắt đầu sang hạ, thời tiết nóng bức hơn hẳn thuận lợi cho tiệm trà sữa mới mở của cô hơn.

Triệu Mộng Điềm tính để quản lý tới cửa hàng mới giám sát sau đó thẳng chức cho phó quản lý lên chức quản lý chính. Còn bản thân cô chạy qua chạy lại hai bên cửa tiệm, may mắn khoảng cách giữa hai cửa hàng không cách xa nhau. Chỉ cần lái xe hai mươi phút là đến.

Bận rộn tới tận giưa tháng tám, cuối cùng cô cũng ấn định ngày khai trưởng cửa tiệm mới. Có lẽ bởi vì vất vả như vậy mà thân thể yếu ớt của cô không chịu đựng nổi phát sốt một ngày hai đêm mãi không thuyên giảm.

Triệu Mộng Điềm bất đắc dĩ phải đến bệnh viện khám, chuyện này cô có nói qua với Trần Kiêm Gia. Cô nàng sốt sắng hết lên, giới thiệu cho cô một trưởng khoa y có tiếng. Đăng ký, xếp hàng, xem bệnh toàn bộ quá trình đều do Trần Kiêm Gia xử lí.

Lúc trưởng khoa khám bệnh, ông ấy yêu cầu Triệu Mộng Điềm tháo giây tơ hồng xuống cất vào trong túi. Xong xuôi Triệu Mộng Điềm mới được về nhà nằm nghỉ, thẳng tới khi cô bị Trần Kiêm Gia đánh thức mới tỉnh dậy.

Trần Kiêm Gia chăm sóc cô cả ngày, nhìn thấy tình trạng bệnh của cô khá lên mới trở về. Gần đây cô ấy đang gấp rút chuẩn bị hôn sự, cũng rất vội.

Trần Kiêm Gia vừa đi, cô lại tiếp tục ngủ khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cảm giác cả người nhẹ bẫng, mặc dù hơi nghẹt mũi nhưng không có vấn đề gì nữa. Triệu Mộng Điềm gửi cho cô ấy một tin nhắn sau đó không yên lòng tới tiệm trà sữa mới mở.

Cửa tiệm đã khai trường được ba ngày, mở các hoạt động giảm giá và rút thăm trúng thưởng để thu hút khách hàng quen.

Mục đích cô mở cửa tiệm mới này không phải vì không có đủ tiền mà chủ yếu muốn bản thân bộn rộn hơn để không còn nghĩ đến những điều không thực tế nữa, ví dụ như ở gần anh.

Nghĩ tới anh, cô mới nhận ra hẳn là hơn một tháng cô không mơ thấy anh rồi. Triệu Mộng Điềm cúi đầu sờ vào túi áo. Dây tơ hồng của cô hình như đã mất, khoảng thời gian này quá bận. Mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều nghĩ tới tiệm trà sữa cô căn bản không đề ý.

Cố gắng nhớ lại, hình như ngày đó cô để sợi dây tơ hồng trong túi áo mà chiếc áo đó bị Trần Kiêm Gia mang đi giặt.

Đợi cô về đến nhà tìm lại chiếc áo kia đã phát hiện nó bị máy giặt làm cho dúm dó, mỏng dính dường như có thể đứt bởi vậy Triệu Mộng Điềm hấp tấp kẹp nó vào sách. Qua vài tiếng mới mang ra, không biết có thể dùng được không.