Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn Sau

Chương 13




☆ Chương 13  ☆

Chuyển ngữ: Phương 

“ Hai trăm tệ. “

***

Tống Đồng truyền nước muối xong thì được Chu Dật cõng về lớp, vừa lúc bắt đầu tiết tự học buổi tối, cả lớp nghiêm túc trật tự làm bài, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy.

Tống Đồng và Chu Dật đi vào lớp bằng cửa sau

Cả hai đều mặc đồng phục thể thao sọc xanh kẻ trắng, nhưng Tống Đồng thì hơi gầy gò xíu, còn Chu Dật thì khỏi cần nói rồi, thân hình cân đối khỏe khoắn; Tống Đồng 1m75, Chu Dật 1m85. Đồng phục Tống Đồng đã sờn rách đến cũ rích, còn đồng phục Chu Dật thì sạch sẽ tinh tươm.

Cậu bạn kia lơ đãng nhìn hai người bọn họ, cười ha ha: “Các cậu lén lút đi lẻ với nhau lâu như vậy. Chẳng lẽ lại có chuyện gì mờ ám rồi sao ~. Hahahahaha ”

Giọng cậu ta cũng không nhỏ, một số học sinh tò mò hướng ánh mắt về hai cậu học sinh kia

Chu Dật ung dung nhận những ánh mắt soi mói đấy, coi như không có việc gì xảy ra

Còn da mặt Tống Đồng thì mỏng hơn, cậu ngại ngùng núp sau Chu Dât

Có không ít học sinh còn che miệng cười trộm

Chu Dật không bị ảnh hưởng, bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, còn tai Tống Đồng thì đỏ hết cả lên rồi

Lúc đang làm bài tập Tống Đồng tự nhiên nhớ tới, hình như tiền thuốc hôm trước... là do Chu Dật trả?

Trời ơi, bao nhiêu tiền thuốc thang đây hả!!!

Tống Đồng quay xuống hỏi Chu Dật: “Chu Dật! Cậu giúp tớ thanh toán tiền thuốc à?”

Chu Dật không chút để ý  ” Ừ ”  một tiếng.

Tống Đồng ôm một tia may mắn: “Có... có nhiều không?”

“Thực ra cũng không nhiều lắm ~.” Chu Dật thuận miệng đáp.

Tống Đồng cẩn thận dò hỏi: “Không nhiều của cậu... Là bao nhiêu?”

“Hai trăm tệ.”

Tống Đồng như bị sét đánh, không còn luyến tiếc gì với cuộc đời này nữa

Chu Dật bỗng nhiên ngẩng đầu hơi hơi mỉm cười: “Không cần sốt ruột, từ từ trả cũng không sao. Mỗi ngày một tệ, đảm bảo tới trước ngày đại học sẽ trả xong”

Hắn còn nói thêm: “Tiền sữa không cần thanh toán, coi như là, ừm...  Tôi cho cậu đi.”

“……”

Nam thần nổi tiếng có tính cách ôn hòa, dịu dàng, sẽ chiếu cố bạn học một cách lịch sự nhất, nhưng mà.....

Tống Đồng cảm thấy tam quan đổ nát, tuyệt vọng giữa cuộc đời vạn biến này

Cậu từ một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi không một xu dính túi đã đành, nay còn biến thành một con nợ cõng trên vai một khoản nợ lớn của người – cậu – thích!