Chương 4
Hàng Gia Chú nghĩ không sai, từ sau khi trong nhà có thêm đứa con nít, ngày tháng của anh bắt đầu sống không yên.
Từ nhỏ con nhóc này được bố mẹ nuông chiều, anh hai che chắn, cuộc sống quả thật rất thuận nước xuôi gió, chưa từng chịu một chút thất bại, cũng không có thời kỳ phản nghịch, cô bé mười mấy tuổi còn chưa trưởng thành, vô cùng kiêu ngạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
7 giờ 30 sáng, sương mù giữa sớm tinh mơ vẫn chưa tan.
Trong không khí tràn ngập mùi vị mát mẻ.
Hai anh em ai nấy đều nghẹn một bụng tức, rõ ràng đã lãng phí buổi sáng sớm tuyệt đẹp này.
Sáng sớm lái xe đến công ty, Hàng Gia Chú mua bánh mì cho Tuệ Hạnh, cô cầm nó trong tay, bụng đã bắt đầu diễn tấu khúc hát, nhất định không ăn.
Khi Lão Hầu đến công ty tìm Hàng Gia Chú cùng đi học, nhìn thấy em gái nằm bò trên bàn giả chết.
“Đây là sao vậy?”
Hàng Gia Chú ấn mi tâm, thở dài nặng nề: “Tôi lấy điện thoại của nó rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Hầu hiểu ngay, “Hèn chi, cậu lấy điện thoại người ta không phải là lấy mạng người ta rồi sao? Khó trách em gái lại giận cậu.”
Hàng Gia Chú cười khẩy, “Hai giờ sáng còn không ngủ, trốn trong chăn chơi điện thoại, tôi không lấy sao được?”
“Mới hai giờ” Lão Hầu không cho là đúng, “Cũng không trễ lắm mà.”
Đối với Lão Hầu, nửa đêm hai giờ đó chính là thời gian vui vẻ hết mình của bọn sống về đêm.
“Cậu nhiêu tuổi rồi, em tôi nhiêu tuổi rồi? Nó còn nhỏ như vậy đã thức khuya, sau này chưa đến ba mươi đã thành bà lão.”
Câu nói này đúng lúc bị Tuệ Hạnh đang tức giận nghe thấy.
Cô ngồi thẳng dậy, phản bác: “Còn lâu, đợi anh biến thành ông lão rồi em vẫn còn rất trẻ.”
Hàng Gia Chú mắng: “Tuệ Hạnh, em rất có đạo lý phải không?”
Tuệ Hạnh không nói nữa, tiếp tục giày vò ổ bánh mì trong tay đã sắp bị cô nặn thành dưa muối khô.
“Thức khuya sẽ có quầng thâm mắt, sắc mặt cũng sẽ xấu, em muốn đi trên đường bị người khác gọi là thím à?”
“Em không có” Tuệ Hạnh ngẩng đầu, “Em sẽ không có quầng thâm mắt.”
Giọng điệu của cô rất chắc chắn, ngược lại khiến Lão Hầu tò mò đến gần xem.
Nhìn thấy Lão Hầu đi qua, Tuệ Hạnh còn cố ý chỉ vào mình, “Không tin mấy anh xem.”
Lão Hầu nhìn hai mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quả trứng bóc vỏ chứa đầy collagen, tròn tròn mềm mịn, hai gò má phúng phính hồng hào như trẻ sơ sinh.
Quả nhiên tuổi trẻ chính là của cải.
Lão Hầu càng nhìn càng buồn, bỗng nhiên không muốn nói giúp em gái nữa.
Lúc này công ty có mấy người lần lượt đến, thấy bầu không khí không thoải mái lắm, vội vàng hỏi Lão Hầu có chuyện gì.
Vừa hỏi tình hình xong không ai dám nói chuyện. Cơ thể sao thức khuya được, nhưng Hàng Gia Chú lấy điện thoại của em gái, với em gái mà nói, chắc chắn là tổn thương trái tim, em gái tức giận cũng chưa hẳn là không thể hiểu được.
“Viết giấy cam đoan, bảo đảm với anh sau này không thức khuya chơi điện thoại nữa, anh sẽ trả điện thoại cho em.”
“Anh trả điện thoại cho em trước.”
“Không phải anh đang đàm phán với em, em có viết hay không?”
Hàng Gia Chú thật sự đã bị chọc tức, đổi lại là bình thường anh sẽ suy nghĩ cho thể diện của Tuệ Hạnh, sẽ không dạy cô trước mặt nhiều người như vậy.
Cái kiểu cảm giác bất lực cho dù nói bao nhiêu lần cũng không nghe đó, khiến anh nhận ra rằng chuyện này tuyệt đối không thể dung túng cho Tuệ Hạnh.
Mà từ trước đến này Tuệ Hạnh chưa bao giờ bị người khác dạy dỗ trước mặt nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời không chấp nhận được chênh lệch tâm lý như vậy, trong lòng cô hiểu rất rõ chuyện này cô làm không đúng, nhưng cứ bướng bỉnh không muốn cúi đầu với anh hai.
Nhiều người nhìn như vậy, anh trai vẫn không ngừng ép cô viết giấy cam đoan.
Càng dạy dỗ cô, tâm lý phản nghịch của cô càng kịch liệt.
Cô giằng co với anh trai, mím môi, cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại muốn tiếp tục tranh luận.
“Buổi sáng các cậu không có tiết à?”
Mãi cho đến khi có một âm thanh vang lên, quấy nhiễu cảnh xích mích của hai anh em.
Công ty có chế độ trực ban, thông thường chính là chọn một người trong khoảng thời gian nào đó không có tiết không đi học để đến công ty.
Sáng nay vừa hay đến phiên Thẩm Tư Lam.
Hắn tiện thế giơ tay gõ cửa, thu hút ánh mắt nhìn qua của tất cả mọi người.
Bao gồm Tuệ Hạnh.
Người đàn ông mặc sơ mi quần dài, dựa vào cửa, vẻ mặt thản nhiên, tay còn lại nhàn nhã đút vào túi quần.
Trong đầu Tuệ Hạnh giống như sợi dây bị xoắn lại đến mức tâm trạng rối loạn cũng tan biến khó hiểu.
Ý thức được cảnh tượng này là do mình tạo nên, đột nhiên cô lại bối rối, tất cả sự kiên cường vừa nãy đã hóa thành một vũng nước.
Đám người được nhắc nhở, lúc này mới xô đẩy nhau vội đi học.
Có lẽ Hàng Gia Chú đã nói rõ tình hình với Thẩm Tư Lam, lúc gần đi chỉ để lại một câu: “Đừng cho nó mượn điện thoại chơi.”
Mà lực chú ý của Tuệ Hạnh đã hoàn toàn không tập trung vào việc có điện thoại chơi hay không nữa rồi.
Lại là một chỗ duy nhất.
Nhân bánh lớn từ trên trời rơi xuống này đã hoàn toàn đánh gục cô.
Cô đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, bánh mì đáng thương trên tay đã hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Tư Lam phớt lờ cô, tìm một chỗ ngồi xuống, hắn cũng không mở máy tính, trực tiếp lấy điện thoại của mình ra bắt đầu bấm.
Hắn đưa lưng về phía Tuệ Hạnh, Tuệ Hạnh nhìn chằm chằm cái ót của hắn một hồi, mới chuyển tầm mắt lên điện thoại của hắn.
Thẩm Tư Lam đang chơi game.
Sau đó còn trực tiếp lấy tai nghe, hiệu ứng âm thanh của trò chơi chui vào trong tai Tuệ Hạnh.
Tuệ Hạnh không tự chủ được mà lặng lẽ xê dịch qua.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, cũng không muốn bị hắn phát hiện, dừng lại phía sau hắn cứ yên lặng như vậy nhìn hắn chơi điện thoại.
“Muốn chơi không?”
Thẩm Tư Lam hỏi cô một cách đều đều.
Tuệ Hạnh: “Nếu em nói muốn anh sẽ cho em mượn điện thoại chơi à?”
“Không.”
“.....”
Vậy anh hỏi em làm gì.
“Em nói cho anh biết trước, em có sai không.”
Hắn vừa chơi game, vừa tách suy nghĩ ra nói chuyện với cô.
Một lúc lâu sau Tuệ Hạnh mới khó khăn nói ra được hai chữ: “Sai rồi.”
“Biết sai sao còn thức khuya?”
Tuệ Hạnh nhíu mày, vẻ mặt rất bối rối, “...Không phải em cố ý thức khuya, là em không ngủ được.”
Người đàn ông dừng động tác tay lại, nghiêng người nhìn cô, cánh tay chống lên ghế tựa, vẫy tay với cô.
Tuệ Hạnh đi qua.
Hắn lại nói: “Ngồi xuống.”
Tuệ Hạnh ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Ngồi gần chút.”
Vừa nãy cô giống như một con vật nhỏ nghe lời, anh nói cái gì cô làm cái đó, cho đến khi anh bảo cô ngồi gần chút, cô lại không nghe nữa, cô há miệng ngơ ngác.
Người đàn ông giơ tay giữ tay vịn của ghế làm việc, vừa kéo một chút ròng rọc chịu lực chuyển động, nhẹ nhàng đưa cô đến trước mặt mình.
Động tác của hắn quá nhanh, Tuệ Hạnh không phản ứng kịp, hai chân khép lại, hai tay túm chặt lấy đầu gối, sống lưng ưỡn thẳng cứng đờ, hai mắt nhìn đăm đăm.
Nhìn gương mặt to lớn của hắn, thậm chí trong lòng Tuệ Hạnh nảy lên một suy nghĩ táo bạo đến vô cùng hoang đường.
Thẩm Tư Lam hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt đảo quanh tùy ý, đánh giá khuôn mặt cô.
Một lát sau, giọng nói trong veo trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, chen lẫn với những lời châm chọc và chế giễu xấu xa.
“Em gái, em xấu xí rồi.”
“! ! ! !”
Trong phút chốc Tuệ Hạnh như bị sét đánh, hai tay che mặt, nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn thu ánh mắt lại, giọng nói bình tĩnh, tiếp tục châm chọc cô, “Đã xấu như vậy rồi mà em cũng không phát hiện ra sao?”
Chỉ số thông minh của Tuệ Hạnh lúc này đã giảm xuống số âm.
Cô hoàn toàn quên mất sáng nay lúc soi gương đã quan sát mặt mình nhiều lần, thậm chí còn có ý động vào mấy món mỹ phẩm dưỡng da kia mà mẹ để trước bồn rửa tay, nhưng sau đó Hàng Gia Chú đến rửa mặt, cô mới từ bỏ suy nghĩ này.
Khắp đầu óc của cô chỉ có.
Hắn nói cô xấu xí.
Cô xấu xí rồi.
Xấu xí rồi.
Xấu rồi.
“Chắc là do thức khuya.”
Thẩm Tư Lam tiếp tục lấy dao đâm vào tim người khác.
*
Khi Hàng Gia Chú học xong tiết đầu tiên gấp gáp trở về, Tuệ Hạnh vẫn nằm bò trên bàn.
Anh hồi hộp trong lòng.
Cả tiết học không cho cô chơi điện thoại, đến nỗi sa sút tinh thần thành như vậy à?”
Đang tính xem rốt cuộc nên dạy dỗ cô thế nào, Tuệ Hạnh nghe thấy động tĩnh của anh, đột nhiên ngẩng đầu lên, xoay người qua im lặng nhìn anh chằm chằm.
“....... Em sao vậy?”
Tuệ Hạnh đứng dậy, cầm tờ giấy trong tay, đi đến trước mặt đưa cho anh.
Thư ân đoạn nghĩa tuyệt à?
Hàng Gia Chú liếc nhìn nội dung trên giấy.
Không ngờ lại là giấy cam đoan.
Phía trên viết rõ ràng, đồng chí Tuệ Hạnh rút kinh nghiệm xương máu, quyết định hối cải triệt để, sau này không thức khuya chơi điện thoại nữa, nếu còn tái phạm, tước quyền chơi điện thoại chung thân.
“Sau này em không thức khuya nữa” Tuệ Hạnh sợ anh không tin, lại nói thêm một cậu, “Thật đó.”
Cô giao giấy cam đoan xong, cũng làm xong lời hứa miệng, vô tri vô giác nằm trở lại trên bàn tiếp tục chán chường.
Hàng Gia Chú không biết tiết học này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh liếc nhìn Thẩm Tư Lam đang làm việc trước máy tính.
Cứ cảm thấy, sự khác thường của Tuệ Hạnh không thoát khỏi liên quan đến người này.
Trước đó lúc ở căn tin, Lão Hầu đã từng nhắc đến trong bọn con trai bằng tuổi, Tuệ Hạnh nhất định rất được yêu thích.
Đột nhiên Hàng Gia Chú mở rộng phạm vi này thêm một chút.
Không hẳn là bằng tuổi.
E là có người ngoài mặt đoan chính quân tử, trên thực tế chính là một súc sinh.
Cách xa mấy mét, Thẩm Tư Lam cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ Hàng Gia Chú.
“Có gì thì nói” Hắn đặt chuột xuống, dựa vào ghế tựa, giọng nói khó chịu, “Tròng mắt sắp trợn ra rồi kìa.”
Hàng Gia Chú chậm rãi đi đến trước mặt hắn, giọng điệu nghiêm túc, hỏi trực tiếp: “Có phải cậu tẩy não em gái tôi rồi phải không?”
Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Tẩy nào gì.”
“Nói mới mười lăm tuổi, vị thành niên.” Hàng Gia Chú nhấn mạnh.
“.....” Thẩm Tư Lam cong môi, châm chọc nói, “Xem ra tài chính của phòng làm việc vẫn chưa đạt được mục tiêu, đầu tư nhiều chút để cậu có tiền đăng ký khoa não bộ.”
Hàng Gia Chú không nói vòng vo, trực tiếp chất vấn: “Hả? Vậy cậu nói xem, cậu thấy em em gái tôi thế nào?”
Thẩm Tư Lam không hiểu, “Gì mà thấy thế nào?”
“Cảm giác với con bé.”
Thẩm Tư Lam im lặng một lúc, phun ra một chữ: “Chó.”
Ấn tượng này vẫn luôn để lại từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ.
Hàng Gia Chú: “Hả?”
Thẩm Tư Lam hờ hững nói: “Cậu không cảm thấy em gái cậu trông rất giống chó Pomeranian sao?”
“......”
Thẩm Tư Lam không nói thì thôi, hắn vừa nói như vậy, ngược lại Hàng Gia Chú bắt đầu để ý một cách kỹ càng.
Vốn dĩ anh muốn thay Tuệ Hạnh trách hắn mấy câu, nói thế nào đi nữa Tuệ Hạnh cũng là em gái của anh, mắng cô là chó không phải bằng với trá hình mắng anh là anh hai của chó sao?
Kết quả đi tìm kiếm mấy tấm hình của chó Pomeranian trên mạng.
Hàng Gia Chú chưa từng nuôi thú cưng không thể không thừa nhận.
Thật sự rất giống.
*
Buổi tối về nhà, đến giờ đi ngủ, Tuệ Hạnh vì giám sát mình, mà cố ý đến phòng ngủ của Hàng Gia Chú giao điện thoại cho anh giữ.
Hàng Gia Chú đang dựa ở đầu giường, nhìn điện thoại cười đến mức bả vai run run, cũng không phát hiện cô đã đến.
“Anh đang xem gì vậy?” Cô lên tiếng hỏi.
Hàng Gia Chú ngẩng đầu nhìn cô, nói qua loa: “Có xem gì đâu, nói chuyện với người ta.”
“Với ai vậy?”
Cười vui vẻ như vậy, lẽ nào anh có bạn gái rồi?
Vậy phải mau chóng dọa dẫm anh, để anh dẫn mình đi nhà hàng ăn một bữa hoành tráng.
Tuệ Hạnh đang tính toán, Hàng Gia Chú nói: “Thẩm Tư Lam.”
Nghe thấy cái tên này, tim Tuệ Hạnh ngừng đập một chút.
“Hai người đang nói cái gì?”
“Nói về em.”
Tuệ Hạnh dùng sức chớp mắt, sau khi trải qua tim ngừng đập, lúc này lại đổi thành đạp ga tăng tốc.
Cô nắm tay thành quả đấm, móng tay siết chặt trong lòng bàn tay, rất ngứa ngáy, ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình tĩnh, hỏi với giọng điệu bình thản: “Nói gì về em vậy?”
“Còn nói gì được chứ, nói em không nghe lời thôi.”
Hàng Gia Chú đứng dậy, điện thoại còn đang sạc pin, anh trực tiếp vứt trên giường.
“Anh đi vệ sinh, em cứ để điện thoại của em lên tủ đầu giường của anh đi.”
Khi lướt qua Tuệ Hạnh, Hàng Gia Chú xoa đầu cô khen thưởng.
Tuệ Hạnh không quan tâm, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn điện thoại trên giường.
Cô rất muốn biết.
Trước nay chưa từng có khoảnh khắc nào, cô mong ngóng muốn biết cách nhìn của người khác đối với mình như vậy.
Nhưng lén xem điện thoại của anh trai, nếu bị bắt gặp, cô nhất định sẽ bị mắng thê thảm.
Trong nháy mắt, ý đồ xấu đã chiến thắng tất cả.
Tuệ Hạnh giống như kẻ trộm cầm điện thoại lên, mở khóa, hành động lưu loát.
Sau đó nhấn vào wechat.
Anh trai đã thêm ghi chú cho Thẩm Tư Lam, cô đã tìm được khung chat của hắn một cách suôn sẻ.
Nhấn vào, đoạn tin nhắn cuối cùng là anh trai gửi.
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】
Tuệ Hạnh khó hiểu, lướt lên trên.
Hàng Gia Chú:【Cậu xem chú chó này có giống em gái tôi không】
Hàng Gia Chú:【[Hình ảnh]】
Bức ảnh là một chú chó Pomeranian lông trắng toàn thân.
Thẩm Tư Lam:【Không giống】
Xem đến đây, trong lòng Tuệ Hạnh nổi lên chút mừng thầm.
Thẩm Tư Lam:【Con này giống hơn】
Thẩm Tư Lam:【[Hình ảnh] 】
Hình dáng chú chó Pomeranian này nhỏ hơn, lông trắng bị cắt thành hình cầu mềm mại, lông càng dài che khuất đi đôi chân ngắn phía trước vốn dĩ không rõ ràng, hai con mắt đen láy, tròn xoe, thè lưỡi thích thú về phía ống kính.
Hàng Gia Chú:【Mẹ nó, giống thật】
Hàng Gia Chú:【Thai song sinh rồi】
Hàng Gia Chú:【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】
Tuệ Hạnh: “.......”