Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 86: Khổ Tận Cam Lai






Sau đắng cay là hạnh phúc? Phải chăng chỉ là câu nói an ủi những người đang rất đau khổ? Họ chính là đã có một khoảng thời gian đau khổ, xong lại thêm một người đến như ban ánh sáng cho họ, người ấy đi, họ lại chỉ trở về bộ dạng ban đầu, thậm chí là tệ hơn.

Sau đắng cay là hạnh phúc,sau hạnh phúc lại là đắng cay?....
Thật khó khi định nghĩa được hạnh phúc là gì bởi niềm vui trong đời đều có những giới hạn.

Có lúc ta vui nhưng người khác phải buồn.

Bây giờ, cười nhưng khi khác có thể khóc và hạnh phúc đôi khi chỉ cần chúng ta suy nghĩ tích cực.

Cuộc sống chúng ta không phải lúc nào cũng màu hồng, không phải lúc nào cũng đều tốt.

Đó chính là người biết sống và biết tận hưởng cuộc sống từng giây từng phút.

Và cuộc sống sẽ không thể thú vị nếu cứ mãi chỉ biết một khía cạnh của cuộc sống.

Có vui, có buồn, có hạnh phúc, có đắng cay và có cả nước mắt, nụ cười.

Phải nếm trải tất cả hương vị đó thì cuộc sống mới trọn vẹn

Người đã đến với tôi trong bóng tối,là người cho tôi thấy ánh dương ấm áp thay đổi bóng tối cô quạnh,người cho tôi những thói quen chẳng thể xóa nhòa.Tình yêu đó tôi đã khắc vào xương tủy...!Tôi là dòng sông cô quạnh còn người chính là đom đóm tỏa sáng trên dòng sông của tôi,người là may mắn, là hạnh phúc cả một đời !
___________________________________________
Chương 1: Khởi đầu mới
Ngoài bầu trời âm u, mây đen kéo đến dày đặc nhưng chẳng thể làm tâm trạng Lý Thẩm xấu đi được.

Lái xe vào tầng hầm miệng không ngừng mỉm cười, sắc mặt hồng hào tươi tỉnh hắn.
Mở cửa bước xuống ngay lúc cô đang chuẩn bị đóng lại cửa không chú ý đằng sau lưng liền bị một người đàn ông nắm lấy vai xoay mạnh người cô lại về phía mình.

Còn không quên khoá chặt hai tay ra sau lưng cô khiến Lý Thẩm hốt hoảng
"Đới Khải.." Lý Thẩm chưa hoàn hồn trợn mắt nhìn người đàn ông trước mắt mình khó hiểu nhìn anh
Anh không đáp lại mà mạnh bạo hôn lên môi cô, rõ ràng là một nụ hôn tức giận mà bá đạo.

Anh hôn nhưng không một chút nới lỏng bàn tay to lớn đang khoá chặt hai tay của Lý Thẩm
Lý Thẩm giật mình vùng vẫy mãi nhưng chẳng được, còn anh hôn sâu tới lúc cô thở dốc mới chịu ngừng lại, lúc rời khỏi khoang miệng không quên cắn lên môi cô xem như lời cảnh cáo.
"Chẳng phải đã nói cùng nhau đi làm hay sao" Đới Khải buông tay đút tay vào túi quần nhướn mày nói
Cô sau khi được buông ra liền đưa tay lên ngực hơi thở gấp gáp, hồi sau mới định thần nhìn Đới Khải: "Em chưa đồng ý mà, sao anh có thể làm vậy chứ? Nhỡ người khác biết thì sao?"
"Đây là khu vực dành cho nhân viên cấp cao, em làm việc ở đây gần nửa năm rồi còn chưa biết sao?" Anh biết cô lo lắng chuyện gì nhưng vẫn cố tình nói móc trêu chọc cô
"Chủ tịch, mong anh nghiêm túc" Lý Thẩm trưng ra bộ mặt giận dỗi, hai tay khoanh lên ngực

Đới Khải không nói không rành liền hành động giúp cô đóng lại cửa xe rồi ôm lấy eo cô kéo đi: "Được vậy chúng ta nghiêm túc, đường đường chính chính đi vào đó" Anh chỉ vào cánh cửa thang máy cuốn của tầng hầm đi lên đại sảnh chính
Cô dãy dụa không quên xê dịch ra khỏi người anh một khoảng cách nghiêm nghị nói: "Chuyện này rất quan trọng, không thể muốn công khai liền công khai được.

Nhân viên biết được sẽ dị nghị bởi dù gì em cũng chưa khẳng định được vị trí của mình ở Thịnh Thế.."
"Ngay lúc em trở về nhậm chức thì đã có vị trí quan trọng ở Thịnh Thế" Đới Khải tiến tới nắm cánh tay cô ngắt lời
Lý Thẩm dơ tay lên chắn người của anh: "Em chưa nói hết.

Dự án Bạch Hải chưa nhận được đầu tư của Lương Thị em sợ chuyện chúng ta ảnh hưởng đến quyết định của..."
"Ngốc à, hội đồng quản trị cùng Lương Trạch đã chấp nhận đầu tư, hai ngày nữa sẽ mở họp báo công khai thông báo hợp tác đầu tư giữa Thịnh Thế và Lương Thị" Đới Khải búng nhẹ ngón trỏ lên mũi cô
Lý Thẩm ngơ ngác theo quán tính đưa tay lên che mũi: "Sao em không biết chuyện này? Từ lúc nào vậy? Hôm qua còn đang ở Bạch Hải cơ mà"
"Đi thôi" Đới Khải chưa trả lời câu hỏi của cô vội mà buông tay cô đi trước, vừa đi vừa nói
Cô hiểu ý liền đi theo anh nhưng vẫn quyết giữ khoảng cách nhất định để tránh ánh mắt của nhân viên
" Vốn dĩ đã bàn xong từ trước, hôm qua thư ký của Lương tổng đã liên lạc thông báo rằng sẽ sớm mở họp báo.

Họp báo vào hai ngày nữa, em đi cùng anh"
Đới Khải nói xong, thang máy cũng dẫn họ lên đại sảnh.


Nhân viên đi qua cúi người chào hỏi, anh gật đầu rồi đi về phía thang máy riêng của chủ tịch.

Lý Thẩm được đặc cách cũng lẽo đẽo vào sau, nhân viên nhìn cũng đã thấy quen cũng chẳng phản ứng gì.

Chẳng qua vẫn có không ít nhân viên nữ ganh tị thường xuyên nói bóng gió sau lưng cô nhưng Lý Thẩm căn bản chẳng để tâm.
Cánh cửa thang máy đóng lại, Lý Thẩm mới đứng lên tiếng hỏi: "Sao lại là em, chẳng phải nên là Hạo sư huynh đi à?"
"Lệnh của cấp trên em tính phản đối?" Đới Khải quay lại ép cô vào tường thang máy, ánh mắt trêu đùa
"Không phải, em không có ý đó, chỉ là thắc mắc chút thôi!" Lý Thẩm khép nép ngoan như một chú cún trong vòng tay của anh
"Vậy tốt, tan ca đợi anh ở hầm đậu xe, hôm nay chúng ta hẹn hò" Anh vừa nói hết câu tiếng thang máy "ting" lên một tiếng, Đới Khải không chần chừ bước ra ngoài để lại Lý Thẩm ngẩn ngơ, anh là đang muốn hẹn cô đi chơi hay ra lệnh cho cô phải cùng anh đi chơi vậy
Hôm nay trợ lý và thư ký Kim đi tập huấn đào tạo thư ký trợ lý công ty nên không đến, nếu không nhìn thấy cảnh tượng Đới Khải ép Lý Thẩm vào thang máy chắc hẳn cô sẽ rất khó xử không biết nên giải thích như thế nào với hai cô trợ lý luôn thích hóng chuyện bát quái
Đặt túi xách lên bàn, ánh mắt Lý Thẩm lướt qua lịch để bàn gần đó mới biết hoá ra hôm nay là ngày 7/7 âm lịch, lễ thất tịch thảo nào anh ấy lại muốn cùng cô hẹn hò.

Nghĩ đến thật khiến Lý Thẩm mong chờ đỏ mặt hoan hỉ
Đã rất lâu rồi cô không biết đến lễ thất tịch là như thế nào, đại khái chính là từ năm năm trước, ngày lễ hẹn hò đã không còn thuộc từ điển cần ghi nhớ của cô.

Ngày mà ngưu lang chức nữ gặp nhau chẳng liên quan gì đến cô cả vì khi ấy, anh và cô mỗi người mỗi phương trời khác nhau, muốn cũng chẳng thể gặp.
Bây giờ đã khác, cô dám dũng cảm yêu anh thêm lần nữa vậy ngày lễ này thật quan trọng đối với cô, nó sẽ là khởi đầu cho những ngày tháng cô bên anh tiếp sau đó.

Gạt bỏ quá khứ, nghĩ đến tương lai là điều cô cần phải làm ngay lúc này, không biết có thể giấu mẹ mình bao lâu nhưng cô không muốn bỏ lỡ anh một lần nào nữa
"Cốc cốc cốc..." Đang chìm đắm trong suy nghĩ mơ mộng thì tiếng gõ cửa vang lên kéo Lý Thẩm về với thực tại
Nhìn thấy Lý Thẩm gật đầu, luật sư Châu Vu Đồng đẩy cửa văn phòng làm việc của Lý Thẩm đi vào, cô cúi nhẹ người chào hỏi rồi đưa cho Lý Thẩm một tập tài liệu dày: "Lý tổng, tài liệu về Lục Thị với các vụ liên quan đến pháp vụ mấy năm gần đây, tôi đã tìm hiểu và tổng hợp giúp cô"

Lý Thẩm mỉm cười nhận lấy, khách sáo cảm ơn: "Cảm ơn cô nhé, mới trở về không lâu nên tình hình ở Hứa Tô tôi không rõ lắm nên làm phiền cô rồi"
Cố vấn Châu lắc đầu cười: "Không phiền, việc tổng tài giao tôi đương nhiên không thể từ chối.

Vậy cô làm viêc nhé, tôi xin phép"
"Được"
Chờ cố vấn Châu rời khuất khỏi Lý Thẩm mới bắt đầu mở tài liệu trong tập ra, trong đó bao gồm thông tin cơ bản của Lục Lệ Thành, một số dự án hợp tác công khai của Lục Thị và cả những vụ kiện, tranh chấp thương mại.

Lý Thẩm lướt qua vài trang liền chau mày khó hiểu
Cô quen biết Lục Lệ Thành ba năm qua nhưng cũng chỉ biết anh là ông chủ của một tập đoàn lớn ở Thượng Hải, ngoài ra công ty con Ái Đạt rất phát triển là lý do anh thường xuyên đến Singapore công tác.

Nghĩ qua nghĩ lại, Lý Thẩm không khỏi tự trách bản thân ngốc nghếch
Lý Thẩm vẫn luôn thắc mắc ngày ấy Lục Lệ Thành xuất hiện ở thư viện ASM ngay đúng lúc cô đang cần vào đó để điều tra một người liên quan đến vụ kiện của Alex.

Ngày đầu tiên gặp anh ấy với ấn tượng tốt, cô không rõ là bản thân may mắn hay có uẩn khúc phía sau.

Nhưng rồi lại lắc đầu cười khổ, bản thân chẳng qua là nghĩ quá nhiều rồi, lúc đó cô đã rời Hứa Tô lâu như vậy, chắc hẳn chỉ là tình cờ
Chưa kể anh ấy đối với cô rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cô nơi đất khách quê người nên Lý Thẩm cảm thấy bản thân rất ích kỷ khi nghĩ tới những chuyện vô căn cứ áp đặt chuyện xấu lên Lục Lệ Thành.

Cũng có lẽ bởi vì khi xem người mình yêu là trung tâm thì những kẻ thù xung quanh anh ấy cũng sẽ trở thành kẻ thù của mình
-Thiên Di-