Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 8: Người Quen Quê Cũ






Dường như Mộ Ngôn nhận ra điều khác thường trong ánh mắt của Lý Thẩm, anh không đùa nữa, cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lặng nhìn cô đang đưa ánh mắt trìu mến nhìn người đàn ông nào đó trong lòng có chút khó chịu
Kịch kết thúc cũng là lúc Lý Thẩm định hồn, thoát khỏi mộng cảnh mang tên anh, cứ thế ngắm nhìn anh ở cự li gần khiến cô này ý tham lam muốn vở kịch kết thúc muộn một chút hoặc sẽ chẳng bao giờ kết thúc để anh trong mắt cô luôn là chàng hoàng tử hoàn hảo đó.

Có lẽ cô sợ một ngày nào đó cô nhận ra mình yêu sai người, thích người không nên thích, vì sợ nên cô muốn ích kỷ giữ lấy hình ảnh đẹp nhất của anh trong lòng cô
“Bốp..

bốp… bốp” Tiếng vỗ tay mọi người đồng loạt vang lên, vị học tỷ ban này lên tiếng “ Cảm ơn em nhé Lý Thẩm, đã khiến em tốn thời gian rồi”
“Không sao đâu ạ, vở kịch rất hay, xây dựng hình tượng nhân vật rất tốt ạ.

Em mới là người phải cảm ơn mọi người đã đặc cách cho em xem biểu diễn trước ngày diễn chứ ạ” Lý Thẩm khách sao gập người cảm ơn mọi cười, cô nở nụ cười thân thiện như hoa, thật lay động lòng người
“ Mọi người tập xong tính đi ăn đồ nướng, em có thể đi cùng bọn chị không?” Học tỷ vỗ vỗ vai cô, ý mời cô đi ăn rồi nhìn mọi người xung quanh “ Đúng đấy em đi cùng luôn cho vui”

“Dạ thôi ạ, em còn luận văn chưa làm xong chắc không thể đi cùng mọi người.

Vậy em đi trước nhé, mọi người chơi vui vẻ” Vừa nói cô liền mang cặp chào mọi người rời đi
Cô vừa bước ra cửa, Đới Khải nhìn thấy liền bảo mọi người đi trước anh không đi nữa rồi chạy theo cô.

Mộ Ngôn vốn định chạy theo nhưng thấy anh đi trước nên dừng bước, ánh mắt có chút loạn, nghĩ ngợi lung tung
“ Khải từ khi nào quen được cô gái như vậy nhỉ, chẳng phải trước giờ cậu ta liền tránh nữ giới sao, lần này mà thành cặp chắc khiến bao nhiêu bạn gái đau lòng đây”Hạo Hiên vừa dọn đồ vào balo vừa lên tiếng than thở, Vũ Bình cũng vì thế mà lên tiếng “ Đúng vậy, mà cô gái này cũng quen biết Mộ Ngôn đấy, có vẻ như sắp có chuyện phức tạp rồi.

Linh cảm của tôi thường rất chuẩn!”
Mộ Ngôn đều nghe thấy nhưng không lên tiếng, còn vị học tỷ nào đó nghe thấy mặt liền trĩu xuống, có chút ưu buồn, tiếc nuối
Đới Khải bước nhanh vài bước liền đi theo kịp cô “Đi nhanh vậy, luận án kia tôi có thể giúp gì không?”
Cô ngạc nhiên đừng hình vài giây liền đi chậm vừa quay sang anh “ Không sao, tôi có thể tự giải quyết!” Nghe thấy câu trả lời của cô anh lộ ra vẻ mặt hài lòng, hai tay chắp sau lưng “ Vậy, luận án có thể tối về hoàn thành không? Bây giờ tôi muốn mời cô ăn kem, thế nào?”
Vừa nghe cô đã cảm thấy kích thích rồi, vào tiết trời se lạnh này con gái thích nhất chính là ăn kem.

Không những được ăn món mình thích còn được đi cùng người mình thích chẳng phải rất tốt sao.

Anh vừa dứt lời cô liền không nghĩ ngợi mà đáp “ Được” Trả lời xong mới thấy có gì đó sai sai, cô phải cô đồng ý quá sớm không, mất giá thật.

Cô liền nghĩ sao bản thân bỗng nhiên ngốc đến vậy
“Vậy tôi đưa cô tới quán kem ngon nhất Bắc Kinh, à theo cảm nhận của tôi thôi” Anh cười như không cười, vẻ mặt mãn nguyện, tay vẫn chắp sau lưng đi chầm chậm theo cô như vậy

Anh hôm nay dẫn cô đến quán kém khá xa với trường, họ phải đi bộ tầm 30 phút, anh nói đi bộ tuy mệt nhưng có thể vận động một chút, cô liền đồng ý bởi cô muốn đi cùng anh lâu một chút.

Khung cảnh hai người cùng nhau sánh bước trên con đường đổ nhựa dành cho người đi bộ, lá vàng rơi đầy đường, cả hai không nói lời nào cứ đi thẳng về phía như đồng điệu hiểu được ý nhau.
Hình ảnh đó thật sự rất đẹp, còn cô cứ mãi như thế cảm nhận và mong nó chẳng bao giờ kết thúc.

Cô muốn mình lạc vào mộng cảnh lãng mãn này sẽ chẳng bao giờ thoát ra
Nhưng mộng cảnh lại khác xa hiện thực, đi bộ đến quán kem Heaven cũng phải mất đến 30 phút nhưng cô cứ cảm giác quãng đường này quá ngắn đi.

Đứng trước quán kem tuy nhỏ nhưng được trang trí hết sức bắt mắt, anh cùng cô bước vào bên trong
“Khải tới rồi à, còn dẫn bạn tới sao… Ey không phải tiểu Thẩm đó sao!” Chủ quán thấy anh nên mừng rõ bước ra khỏi quầy thu, nhìn thấy cô còn cảm thấy vui hơn, tay đưa lên vỗ nhẹ vai cô
“Ey… Đàm ca, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Đàm Tiếu cô từ ngạc nhiên đến đứng hình rồi lại vui vẻ hỏi thăm, anh ta cũng không ngần ngại trả lời cô “ Anh tới đây đương nhiên là làm ăn rồi, ha ha ha.

Quê nhà không tìm được nghề để phát triển liền tới Bắc Kinh mở tiệm kem nhỏ này vậy.


Thế nào, lâu quá không gặp, trong tiểu cô nương mà em xinh hắn lên đấy chứ” Anh Đàm vừa nói vừa cười khoái chí
“ Đâu có, anh nói quá, em ở đây rất tốt.

Lão Đàm và thẩm có khỏe không ạ? Lâu quá rồi không về thăm mọi người?” Cô với tay kéo ghế ngồi xuống vừa hỏi thăm anh ta
Đàm Tiếu là hàng xóm gần nhà cô, thửa bé thường mua kẹo hồ lô cho cô.

Anh ta con người tốt bụng lương thiện chỉ có điều nhà không có điều kiện để học cao lên.

Anh luôn xem cô như em gái nhỏ trong nhà, lâu rồi không gặp anh có chút nhớ.
-Thiên Di-