Nửa đêm cơn mưa cũng ngớt dần, thành phố cũng ít người qua lại, chỉ có ánh đèn đường hiu hắt và người đàn ông cầm chiếc điện thoại trong tay vừa gọi đi gọi lại vừa điên cuồng chạy dưới mưa tìm kiếm một bóng hình
Cả ngày hôm nay không thể liên lạc với Trâu Nghiêm Hạ khiến Lục Vũ Bình như phát điên, anh tìm mọi ngóc ngách trong thành phố, tới những chỗ 2 người thường tới nhưng không hề có bóng dáng của Trâu Nghiêm Hạ xuất hiện
“Trâu Nghiêm Hạ, rốt cuộc em ở đâu?” Lục Vũ Bình nhìn một vòng xung quanh đường đi bộ ở bên sông vừa thở dốc vừa nhấn lại cuộc gọi đi cho cô
Cuộc điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không có ai bắt máy, Lục Vũ Bình liền nhớ ra một chỗ mà cô còn có thể đến, anh liền chạy nhanh về xe phóng như điên đến tòa nhà thế kỷ cao chọc trời.
Vì trời mưa nên không có nhiều người đến, anh ta chạy vào bấm thang máy lên sân thượng của tòa nhà
Tòa nhà này là nơi cao nhất ở Hứa Tô, có thể nhìn trọn vẹn thành phố dưới ánh đèn mờ ảo lung linh, thang máy đi lên, trong lòng Lục Vũ Bình hỗn loạn trong một khoảnh khắc đã nghĩ đến chuyện hồi xưa
Năm đó Trâu Nghiêm Hạ bị Đới Khải từ chối đã lên nơi cao nhất tòa nhà này khóc một trận lớn, là anh tìm ra cô, ở bên lắng nghe cảm thông và đau lòng thay cô.
Càng đến gần hơn lòng anh lại càng lo lắng cầu mong rằng không phải vì người anh em tốt của mình mà cô chạy tới đây
Thang máy mở ra ở tầng cao nhất, Lục Vũ Bình chạy nhanh về phía cầu thang bộ lên sân thượng, cánh cửa mở tung, thân hình một cô gái nhỏ đang ngồi co ro trên bệ được làm từ bê tông nhìn ra ngoài thành phố
“Trâu Nghiêm Hạ?” Lục Vũ Bình thở hổn hển rồi nhẹ tiếng gọi
Cô ấy không quay người lại khiến anh không thể nhìn được sắc mặt nhưng giọng nói yếu ớt khiến anh đau lòng, chắc hẳn cô đã khóc đến mệt
“Anh đến rồi à!”
Lục Vũ Bình tiến dần về phía cô rồi ngồi kế bên cạnh đánh giá qua sắc mặt của Nghiêm Hạ xem sao.
Khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao, ánh mắt vô hồn khiến anh sợ hãi nắm chặt lấy vai cô quay về phía mình mắt đối mắt: “ Hạ, em làm sao vậy? Cả ngày hôm nay anh gọi cho em rất nhiều cuộc, chạy đi kiếm tìm em ở khắp nơi.
Có chuyện gì xảy ra sao, nói anh biết đi, kẻ nào dám làm em ủy khuất?”
Đúng vậy, chiếc điện thoại đặt cạnh người Trâu Nghiêm Hạ hiển thị hơn trăm cuộc gọi nhỡ đến từ Lục Vũ Bình.
Bị kéo nhìn về phía mắt anh, cô bắt đầu rưng rưng rồi ôm chầm lấy cổ Lục Vũ Bình khóc lớn
“Em thất bại rồi, dựa vào cái gì mà nói em không hiểu về ngành này chứ? Tại sao cả đời Trâu Nghiêm Hạ cẩn mẩn tỉ mỉ lại bị cáo già đó chơi một vố chứ? Vị trí chủ biên vốn dĩ là để trống cho em nhưng bây giờ mất rồi,… em phải làm sao đây?”
Hóa ra là vì chuyện đó, Lục Vũ Bình cũng phần nào dịu đi ôm cô vỗ nhẹ trấn an: “Không sao cả, chỉ là vị trí chủ biên thôi mà, nếu em thích nó anh sẽ giúp em lấy được vị trí đó không phải được rồi à”
Trâu Nghiêm Hạ im bặt rồi gỡ tay khỏi cổ đẩy mạnh anh ta ra: “Lục Vũ Bình, người khác có thể không tin tưởng em nhưng đến cả anh cũng vậy à? Anh không hiểu sao, em nỗ lực để có vị trí đó cuối cùng là vì ai chứ?”
Nhìn thấy phản ứng kích động của Trâu Nghiêm Hạ, anh nhíu mày rồi ôm lấy cô vào lòng vỗ về
“Anh biết em cố gắng như vậy là vì muốn mẹ anh chấp nhận em, nhưng chúng ta không thể vì muốn vừa ý một người mà khiến cho bản thân mệt mỏi được.
Anh nói rồi, anh yêu em, yêu em hơn tất thay nên dù em có làm gì, hay không làm gì cũng được chỉ cần là sở thích của em anh đều có thể chấp nhận.
Yêu em là tình cảm của anh chứ không phải là để đáp ứng bà ấy.
Anh tin rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì bà ấy rồi sẽ hiểu và chúc phúc thôi”
Cô ôm lấy anh thút thít, bộ dạng ấm ức nhưng vẫn muốn kiên cường cô gắng: “Nhưng em muốn mình có thể xứng đáng đứng ở bên cạnh anh chứ không phải là cứ nấp ở đằng sau nhận lấy sự bảo vệ của anh”
“Được, một dự án thôi mà, không thể đánh gục em được, em có thể tiếp tục cố gắng với ước mơ của mình, còn anh sẽ luôn ở bên làm kị sĩ bảo vệ và ủng hộ em vô điều kiện, được không?” Anh xoa lưng cô để cô lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô
Mọi sự cố gắng nỗ lực vì ước mơ và vì người mình yêu thì đều đáng trân trọng, chỉ cần là cô muốn theo đuổi thì anh cũng sẵn sàng đứng ở đằng sau cổ vũ làm động lực cho cô.
Dù ngày mai có ra sao thì ít nhất hôm nay cả hai đều muốn cố gắng để sau này có tất cả cũng là có cả chúng ta…
Sau cơn mưa lớn, thành phố lại đón nhận những ánh nắng thu dịu nhẹ.
Những tia nắng yếu ớt xuyên qua màn kính chiếu lên khuôn mặt người đàn ông tuấn tú, ngũ quan cân đôi đang nằm co mình trong chiếc chăn trên giường nghỉ lớn
Một người đàn ông khác bước vào phòng đi về người đang nằm trên giường báo cáo: “Mộ tổng, tính đến hiện tại số vốn 800 triệu tệ mà LN huy động để giúp Tập đoàn Văn hóa Nhuế Hoa phát hành trái phiếu đã chi hết hơn 600 triệu rồi”
Mộ Ngôn vẫn không lên tiếng, mắt vẫn nhắm tay đưa lên che lấy tai, người đàn ông đó thấy vậy nhưng vẫn tiếp tục thông báo cho hết
“Mua thêm 2% cổ phần nữa họ sẽ có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với VTV.
Đã đến lúc chúng ta nên ra tay rồi”
Nghe những số liệu đó khiến Mộ Ngôn nhíu mày khó chịu:” Đừng ồn nữa, đợi thêm đi”
“Không phải chứ Mộ tổng, vẫn còn phải đợi sao?” Người đàn ông nhướn mày khó tin hỏi lần nữa
“Ồn chết đi được, ra ngoài đi” Bực mình, anh ta lật người quay sang phía khác rồi đuổi cấp dưới ra ngoài
Bên ngoài căn phòng nghỉ đó là cả một chiến trường, tất cả nhân viên đều tập trung xem số liệu ngày càng tăng đến chóng mặt, tài liệu đặt đầy trên bàn, ai nấy đều bận công việc của mình
Tại bộ phận ngân hàng đầu tư chứng khoán LN nhân viên đều đang làm việc cật lực trong đống tài liệu và số liệu đang chạy trên màn hình, thư ký của vị Mục tổng nào đó lên tiếng báo cáo
“Mục tổng, chúng ta còn thiếu 2% nữa là có thể giúp tập đoàn Văn hóa Nhuế Hoa khống chế cổ phần của VTV hoàn tất việc thu mua.
Lần tấn công này, UP sẽ không có sức chống trả”
Người đàn ông đươc xem là Mục tổng tựa mình lên ghế, khuôn mặt lạnh băng nhìn lên bảng số liệu trên màn hình lớn đáp “Lâu như vậy rồi vẫn còn thiếu 2%, vui lắm à?”
“Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng” Nhân viên phân tích số liệu có chút hoảng hốt
Bên kia bộ phận ngân hàng đầu tư chứng khoán UP một nhân viên hớn hở vui mừng báo với thư ký của Mộ Ngôn: “Thư ký Lộc, đã có kết quả, hãy báo cho Mộ tổng biết”
Thư ký Lộc trở lại phòng nghỉ, Mộ Ngôn vẫn còn yên giấc trên chiếc giường bản lớn
“Mộ tổng, chỉ còn 1% nữa thôi!”
Nghe đến đây, Mộ Ngôn nhanh chóng mở mắt, khuôn mặt đắc ý “Bắt đầu đi”
VTV thông báo dừng phát hành cổ phiếu, công bố kế hoạch phát hành bổ sung.
Như vậy thì toàn bộ cổ phiếu Nhuế Hoa mua được đều bị pha loãng.
Nhân viên LN không thể tin được, CEO của VTV vừa từ chức, hội đồng quản trị đang vô cùng hỗn loạn sẽ không thể nghĩ đến việc công bố phát hành cổ phiếu bổ sung được, bọn họ nghĩ rằng sẽ còn biện pháp cứu vãn
Chỉ mỗi vị Mục tổng khuôn mặt kích động ném tài liệu lên bàn hét lớn: “Còn cố gắng khỉ gì nữa chứ, chúng ta bị bọn họ gài rồi.
Tất cả cút ra ngoài đi, ngày mai tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa”
Mộ Ngôn cũng tỉnh hẳn, cầm trên tay ly nước đang uống dở thì thư ký Lộc đi vào hớn hở báo cáo “Mộ tổng, màn kịch mà anh cùng Chủ tịch Hội đồng quản trị VTV diễn quá xuất sắc.
Trước mặt ban giám đốc hết vờ cãi nhau, lại đến từ chức không chỉ dắt mũi được LN mà cả ngành cũng đều bị anh lừa luôn rồi”
Không sai, Mộ Ngôn chính là CEO bộ phận đầu tư chứng khoán của UP, anh đay đay thái dương hờ hững đáp: “Tốt nhất là đánh bằng mưu lược, thứ hai là ngoại giao, tiếp theo đây mới chính là đánh vào thành trì của địch”
“Tôi giờ phục sát đất âm mưu này của anh thật sự.
Mục tổng danh tiếng lừng lẫy lại bị chiến thuật “thuốc độc” của anh đánh bại.
Tôi đoán giờ anh ta đang tức điên lên vò đầu bứt tóc trong phòng họp cho coi”
Mộ Ngôn nhắm mắt nở nụ cười ma mị đắc ý:” Không có gì phải kinh ngạc, tôi hiểu anh ta.
Người càng muốn thắng, càng dễ mất đi sự phán đoán”
Thư ký Lộc nhìn thấy bộ dạng đó của Mộ Ngôn khó hiểu hỏi “Mộ tổng, anh lại tính ngủ tiếp sao.
Hai giờ chiều nay còn có buổi phỏng vấn vòng cuối của bộ phận đầu tư đó ạ!”
“Lộc Lộc, cậu tha cho tôi đi, tối qua vì một chiếc ghế trong Hội đồng quản trí mà tôi phải uống thay anh Trác rất nhiều, bây giờ còn đang rất đau đầu.
Khi nào đến giờ thì gọi tôi, còn giờ thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi” Mộ Ngôn ôm chiếc gối che lên mặt đáp rồi đuổi thư ký ra ngoài
Một chiếc xe bảo mẫu dừng trước tòa nhà chính của tập đoàn VTV, người con gái xinh đẹp ngồi trên xe sửa soạn lại tài liệu cất vào túi thì tài xế lên tiếng:” Tiểu thư, người cũng chịu khó thật đấy.
Không phải đổng sự trưởng báo một tiếng cô liền nhậm chức luôn sao, đâu cần nhất thiết phải đi phỏng vấn như bao người kia như thế?”
Dương Ái Linh mỉm cười đáp:” Chú Minh, dù vậy thì cháu vẫn muốn quang minh chính đại vào đây bằng năng lực của mình hơn nữa đi từ vị trí thấp nhất thì đến khi cháu lên cao người ngoài cũng không dám nói gì mà.
Thôi cháu vào đây, chú lái xe cẩn thận nhé”
Cô bước xuống xe, chỉnh lại bộ vest mắc tiền mình đang mặc, sửa lại chiếc túi hiệu đeo trên vai, nhìn một lượt tòa nhà chính của tập đoàn, Dương Ái Linh mỉm cười tự tin đi vào bên trong.
Người con gái xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch toát lên vẻ cao sang gây sự chú ý của mọi người
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên Dương Ái Linh bước vào thang máy lên tầng 5, bước vào phòng đón tiếp người đến phỏng vấn, tất cả đã đến đủ, cô mỉm cười tao nhã rồi ngồi vào vị trí trống còn lại
Sự xinh đẹp dịu dàng tao nhã của cô không hề khiến ác cảm hay ghen tị chút nào ngược lại đều nhận được ánh mắt thân thiện từ mọi người
Bên cạnh Dương Ái Linh là một người đàn ông trạc 25,26 tuổi, người run lẩy bẩy đến mức rơi bút, nhìn thấy anh ta nhặt bút lên nhưng tay không ngừng cấu chặt chiếc bút, môi mím chặt đôi khi còn liếm môi chắc hẳn đang rất hồi hộp
Nhìn xuống cổ tay chiếc áo sơ mi của anh ta có chiếc cúp dự phòng, Dương Ái Linh gọi nhỏ:” Eii”
Người đàn ông đó quay sang nhìn cô thì cô chỉ vào chiếc cúc trên tay anh ta rồi nói tiếp
“Đưa cúc áo dự phòng của anh cho tôi đi”
Người đàn ông khó hiểu đưa tay lên nhìn chiếc cúc trên tay nghi hoặc hỏi đã gây sự chú ý với cô gái ngồi phía sau anh đang đọc tài liệu cũng ngước lên nhìn
“Cô lấy cái này để làm gì?”
Dương Ái Linh mỉm cười gật đầu xem như nhắc lại câu nói ban nãy của mình, người đàn ông thấy vậy liền gỡ cúc trên tay áo của mình đưa cho cô.
Còn cô tháo túi đặt lên ghế, cầm lấy chiếc cúc đi về phía bồn cây chôn chiếc cúc áo xuống rồi trở lại vị trí.
Mọi người tuy không lên tiếng nhưng vẫn luôn nhìn theo hành động của cô, thấy cô về chỗ lại tiếp tục công việc của mình.
Thấy người đàn ông đó vẫn đang nhìn mình, Dương Ái Linh ghé sát lại gần anh nói nhỏ: “Người Maya có một câu ngạn ngữ như này, “Nếu bạn muốn quay trở lại một nơi nào đó, thì bạn hãy chôn đồ của cúc áo của mình xuống nơi đó”
Người đàn ông háo hức hỏi cô: “Có linh nghiệm không vậy?”
“Đương nhiên, người Maya sẽ phù hộ cho anh.
Vậy nên cố lên nhé” cô mỉm cười cổ vũ anh, người con gái xinh đẹp có tấm lòng bao dung nhân hậu lại thông minh nữa, quả là hiếm thấy
Nghe được câu trả lời mãn nguyện, chàng trai gật đầu cảm ơn, người cũng không run cầm cập như lúc nãy nữa.
Mọi việc Dương Ái Linh làm đều được cô gái ngồi sau anh chứng kiến
Tò mò nên cô gái liền cầm tập tài liệu với lên thúc nhẹ vào cánh tay của Ái Linh hỏi nhỏ: “Chuyện chôn cúc áo cô vừa nói với anh ấy là thật sao?”
Dương Ái Linh lấy CV lên che miệng thì thầm đáp: “Tôi lừa đấy, để khích lệ anh ấy thôi”
Cô gái mỉm cười xem như có cảm tình với cô liền thẳng người đưa tay ra muốn bắt tay với cô
“Chào cô, tôi là người phỏng vấn sau cô ở vòng trước, Thẩm Hi”
Cô cũng tươi cười bắt lấy tay cô ấy “Tôi là Dương Ái Linh”
Chỉ còn vài phút nữa vòng phỏng vấn sẽ bắt đầu, mọi người đều tập trung xem lại tài liệu lần cuối để chuẩn bị tinh thần tốt nhất
-Thiên Di-