Thành phố này ồn ào như thế cũng không thể nào xua đi sự trống vắng trong lòng tôi, chiếc giường lạnh lẽo nên ngủ cũng chẳng ngon giấc
Người có biết chăng đêm khuya tôi vẫn thường hồi tưởng đến những chuyện trước đây?
Ôm lấy chiếc áo khoác của em, khát vọng nó là cái ôm của em, mặc cho mùi hương đó quấn lấy tôi rồi ngẩn ngơ cho tới khi trời sáng, em có biết hay không?
Tôi nhớ em, nhớ đến điên dại, nhớ đến sắp chết rồi chỉ muốn đào một cái động xuyên qua địa cầu đến một giấc mơ khác nhưng rồi lại giật mình nhận ra rằng tôi luôn chờ đợi em cùng chuông điện thoại reo lên cầm lấy và nói “Là em, chúng ta… không chia xa nữa”
-----------------------------------------------------------------
Chương 1: Chuyến bay trở về
“Tổng tài, anh có gì phân phó ạ” Nam thư kí đang đứng cạnh bàn làm việc chờ lệnh của người đàn ông cao cao tại thượng kia, gương mặt lạnh lùng đầy sát khí cầm chiếc bút máy xoay xoay
Người đàn ông đặt cây bút xuống, giọng nói lạnh băng khiến người nghe nhất định phải tuân mệnh “Sắp tới có một người luật sư nữ rất xuất sắc từ nước ngoài trở về, tôi muốn phong sát cô ta”
“Vâng ạ” Anh chàng cúi người nhận lệnh rồi rời khỏi phòng làm việc
Cửa thông hành mở ra, một người con gái ăn vận đơn giản, chiếc áo phông trắng phối cùng chiếc quần jeans và chiếc giày sneacker màu trắng nhưng vẫn toát lên được khí chất của một đại luật sư xuất chúng bước ra từ cánh cửa đó.
Ở sân bay rất đông người nhưng Mộ Ngôn đã rất nhanh chóng có thể nhận ra Lý Thẩm ngay trong đám đông đó
“Thẩm, ở đây”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình Lý Thẩm cũng đã xác định được vị trí mà đi lại gần đó
“Mộ Ngôn, cảm ơn anh nhé, làm phiền anh rồi”
Anh giúp cô kéo đống vali của cô cười cười đáp “Một chút cũng không phiền, về thôi, chú và dì còn đang đợi em đấy”
Lý Thẩm mỉm cười rồi đi theo anh rời khỏi sân bay lên xe trở về, trên đường đi họ cười nói vui vẻ, cô lấy điện thoại ra liền gõ nhẹ vào đầu vài cái “Đúng là, em quên mất không báo cho Lục Lệ Thành một tiếng”
Mộ Ngôn nghi hoặc khi nghe Lý Thẩm nhắc đến một người đàn ông khác quay sang hỏi “Lục Lệ Thành là ai?”
“À… Là một người bạn em quen khi ở nước ngoài, con người hay tính khí đều tốt chứ không như anh thường xuyên bắt nạt em, có cơ hội em giới thiệu cho hai người làm quen” Lý Thẩm cũng quay đầu sang đáp lại rồi bấm
một dãy số
Trực giác của người đàn ông nói cho anh biết hắn đối với Lý Thẩm chắc chắn không chỉ là bạn, nhưng Mộ Ngôn không có tư cách xen vào, đối với anh mà nói chỉ cần bảo hộ Lý Thẩm thật tốt khỏi đau thương là đủ rồi
“Lệ Thành, bận sao?” Đầu máy bên kia nhanh chóng được kết nối
Mộ Ngôn có thể nghe loáng thoáng giọng nói trong điện thoại là một giọng trầm nam tính có thể đoán ra anh ta là một người cao ráo và nhất định tướng mạo cũng rất ổn.
Nếu như Lý Thẩm có thể thoát khỏi tình cảm với người đó, dù anh không có cơ hội thì anh cũng sẽ vẫn chúc phúc nếu cô thật sự tìm thấy bến đỗ thích hợp
“Anh vừa xong cuộc họp, có chuyện gì sao?” Người đàn ông ngồi trong phòng họp đáp với mấy chục con mắt đang nhìn anh ta cùng suy nghĩ tổng tài của họ vốn dĩ đang họp mà
“À không có gì, em chỉ muốn nói là em về nước rồi” Giọng nói của cô vẫn trầm ổn, có chút vô tư
“Sao không sớm báo cho anh biết, có cần anh tới đón em không?” Người nào đó nghe vậy liền đứng dậy khỏi ghế, tính hủy cuộc họp nhưng rồi cô nói cô đã có người đón anh mới chịu ngồi yên vị trở lại
“Không cần đâu, anh ở Thượng Hải bận như vậy cứ làm việc đi, em về Hứa Tô cùng với bạn rồi”
“Vậy sao lại trở về, không phải ở đó rất tốt sao?”
Lý Thẩm mỉm cười đáp “Bố em bệnh rồi, em muốn trở về ở bên gia đình, đi lâu như vậy nếu không về thì lại trở thành đứa bất hiếu mất.
Vậy em cúp máy đây"
“Ừ, lần sau anh đến thăm chú dì.
Em trở về nghỉ ngơi sớm nhé”
Cuộc gọi kết thúc Mộ Ngôn mới lên tiếng hỏi “Em với anh ta có vẻ rất thân nhỉ?”
“Um cũng tính là vậy, anh ấy giúp em rất nhiều trong mấy năm qua, quan hệ bọn em khá tốt” Lý Thẩm gật đầu đáp
Anh không hỏi thêm gì nữa, cả hai cứ vậy mà im lặng trên con đường trở về nhà
Trên đời này tình cảm là thứ không thể gượng ép được, yêu là biết hy sinh và buông bỏ khi người đó nhận được hạnh phúc chứ không phải là thủ đoạn, ép buộc.
Mộ Ngôn hiểu được điều đó, anh sẵn sàng bên cạnh bảo vệ cô và cũng sẵn sàng buông tay khi cô tìm được hạnh phúc, anh tôn trọng mọi quyết định của cô, chỉ cần anh ở bên cô thế là đủ
Trở về nhà, ông bà Lý đã đứng đợi hai người từ lâu, nhìn thấy con gái mình liền hớn hở chạy tới.
Năm năm rồi, họ chỉ có thể nhìn con gái qua màn hình máy điện thoại, họ đã quá nhớ cô, lần này phải ôm chặt một chút, lâu một chút để cảm nhận hơi ấm gia đình đã rất lâu rồi không có
“Tiểu Thẩm cuối cùng con cũng chịu trở về rồi” Bà Lý mừng rỡ ôm chầm lấy Lý Thẩm giọng nói có chút nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi
Còn Lão Lý cứ nhìn chằm chằm người đàn ông đi cạnh bên con gái yêu của mình “Tiểu Thẩm, ai vậy?”
Mộ Ngôn và bà Lý lặng đi vài giây nhìn nhau, bà Thẩm mới vỗ nhẹ lên vai ông ấy “Lão Lý đúng thật là, Mộ Ngôn mấy ngày trước thường đến thăm chúng ta đấy”
“Chú con là Mộ Ngôn, chú cứ từ từ nhớ cũng được” Anh gãi đầu cười khổ
Lão Lý có chút buồn rầu “Ta nhớ ra rồi, xin lỗi cháu nhé.
Bệnh này thật phiền phức mà”
“Cha, con về đây rồi sẽ chăm sóc cha thật tốt để cha sớm khỏi bệnh mà” Lý Thẩm đi tới ôm lấy ông vỗ lưng nhẹ nhàng để ông không phải buồn nữa
Ôm qua ôm lại bà Lý liền kéo mọi người vào nhà, quyết giữ Mộ Ngôn ở lại ăn cơm cùng gia đình
-Thiên Di-