Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 38: Chúng Ta Đều Phải Sống Tốt






Lý Thẩm rời khỏi văn phòng bấm thang máy chuyên dụng xuống văn phòng pháp lý.

Mở cửa đi vào mọi người đồng loạt chào hỏi cô, sau đó Tiểu Nhu liền đi theo cô về phòng làm việc
Đặt túi xuống bàn làm việc, Lý Thẩm ngước lên nhìn Tiểu Nhu hỏi “Thế nào rồi, tài liệu đã đầy đủ chưa?”
“Vâng rồi ạ, chỉ cần chị báo một tiếng em liền gửi đơn tố cáo lên tòa án ạ” Tiểu Nhu vòng tay ôm lấy tập tài liệu gật đầu đáp
Lý Thẩm ngồi xuống, ánh mắt lướt qua khung ảnh liền mỉm cười “Tốt lắm, em gửi đơn tố cáo lên tòa án giúp chị, chúng ta bắt đầu khai chiến chờ luật sư bên đơn xuất chiêu”
“Vâng” Tiểu Nhu gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc
Giờ nghỉ trưa sau khi cùng đồng nghiệp ăn cơm tại nhà ăn nhân viên, Lý Thẩm rời khỏi công ty tới một tiệm café nổi tiếng gần đấy.

Tiệm café nhỏ nhưng khá đông người, Lý Thẩm đang lục trong túi ví tiền thì người đàn ông đứng trước mặt quay lưng lại, vì khoảng cách khá gần đã đúng trung phải cô
“Xin lỗi, tôi…”Người đàn ông nhanh chóng theo phản xạ nói lời xin lỗi nhưng chưa hết câu đã dừng lại còn Lý Thẩm bị đụng trúng tuy nghe giọng nói phát âm tiếng Anh nhưng lại quen thuộc như vậy liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông rất cao ở trước mắt cũng sững người vài giây không biết nói gì
Nhìn người con gái ở trước mắt đang im lặng nhìn mình hồi lâu không lên tiếng anh ta liền lên tiếng trước “Lâu rồi không gặp!”
Lý Thẩm xốc lại tinh thần, mỉm cười nhẹ nhàng đáp “Lâu rồi không gặp, Mộ Ngôn”

Mộ Ngôn xuất hiện ở nơi này là điều cô không thể nghĩ tới, bao nhiêu năm trốn tránh thực tại cắt đứt liên lạc với những người tưởng chừng như chẳng thể chia xa sẽ không bao giờ gặp lại.

Thực sự thế giới này bé nhỏ vậy sao?
“Bận không? Có thể nói chuyện chứ?”
Lý Thẩm gật đầu đồng ý rồi quay sang nhân viên gọi đồ uống “Một ly Americano”
Ngồi vào bàn café ở một góc khuất người trong tiệm, Lý Thẩm hai tay đan vào nhau một chút cảm giác khó hiểu xuất hiện trong cô, là sự lo lắng, có lỗi hay vì hối hận
Còn Mộ Ngôn chỉ biết cầm thìa khuấy đi khuấy lại café trong ly, anh của ban nãy có rất nhiều điều muốn nói, rất rất nhiều nhưng ngay bây giờ ngồi đối diện người con gái anh đem lòng thầm yêu bao nhiêu năm anh thật cảm thấy vô dụng vì chẳng thế mở lời
Im lặng quá lâu bầu không khí trở nên quá ngột ngạt, Lý Thẩm đành mạnh dạn lên tiếng phá tan sự ngượng ngịu này “Lâu rồi không gặp anh, vẫn sống tốt chứ?”
“Cũng tốt, 5 năm không gặp em vẫn tốt chứ” Thật ra anh muốn nói rằng chẳng ổn chút nào, cô rời đi không một lời từ biệt, chẳng nhẽ anh đối với cô một chút mảy may quan trọng không có sao.
Và dù trong lòng cô anh không có bất kì sự đặc biệt này thì tại sao anh vẫn luôn mong chờ điều kỳ tích xảy ra trong 5 năm qua rằng, anh sẽ gặp lại cô ở một nơi nào đó và được cô nói về lý do ra đi không một lời chào tạm biệt
Lý Thẩm gật đầu và không biết nói gì nữa, nhưng Mộ Ngôn lại can đảm lên tiếng hỏi “Tại sao năm đó không từ mà biệt, mọi người thực sự rất lo cho em”
“Em có lý do của mình, xin anh đừng hỏi” Lý Thẩm cúi đầu, móng tay siết mạnh hằn cả dấu móng tay lên lòng bàn tay
Mộ Ngôn hiểu cô, nếu đã không muốn nói tốt nhất không nên hỏi, anh gật đầu “Được chỉ cần em sống tốt là được”
“Ừ.

Lâu như vậy rồi anh chắc hẳn cũng có sự nghiệp của riêng mình nhỉ? Đã có bạn gái chưa” Lý Thẩm cũng gật đầu và bắt đầu lân la hỏi về cuộc sống hiện tại của anh, nói đến chuyện có bạn gái cô còn mỉm cười “Không phải đã lấy vợ sinh con rồi chứ”
Mộ Ngôn nhấm một ngụm café đắng, lời cô nói như chạm vào nơi sâu nhất trong đáy lòng của anh, nơi mà anh không bao giờ muốn nó lại xuất hiện.

Anh lắc nhẹ đầu “Sự nghiệp quả thật có chút thành tựu nhưng chuyện tình cảm quá thật không thể miễn cưỡng”
Lý Thẩm dần cởi mở trở lại mỉm cười hỏi “Sao vậy?”
“Rất lâu về trước anh gặp được cô gái, anh thích cô ấy nhưng không có cơ hội bày tỏ thì…” Mộ Ngôn nhìn thắng vào mắt cô cười khổ
Nói chưa hết câu Lý Thẩm đã ngắt lời anh “Vậy thì tìm cơ hội bày tỏ vậy, người tốt như anh ai lại có thể từ chối chứ!”
Mộ Ngôn đứng hình vài giây nhìn cô rồi lại cười “Phải không? Anh cũng nghĩ vậy”
“ Thật mà.


Anh đến đây công tác sao?”
“Đúng vậy, anh thay mặt công ty đến tham gia hội nghị khảo sát thị trường chứng khoán thế giới.

Còn em thì sao?”
Lý Thẩm mỉm cười đáp “Em gia nhập công ty luật nổi tiếng ở đây và đang là cố vấn pháp lý của một tập đoàn thương mại”
“Rất tốt nhỉ!”
“ ừm rất tốt.

Hmm cái đó, anh và mọi người còn liên lạc với nhau chứ?” Lý Thẩm gật gật, uống một ngụm ly cà phê nãy giờ đã nguội, rồi lại ậm ờ hỏi
Anh không ngạc nhiên vì câu hỏi của cô, chỉ lắc đầu “Không.

Mọi người đều có cuộc sống của riêng mình mà, chúng ta đều phải sống tốt không phải sao?”
“Ừ” Lý Thẩm khá thất vọng vì cô rất muốn biết những người khác hiện giờ như nào nhưng cô lại không còn tư cách để hỏi thăm nữa rồi vì chính cô đã từ bỏ họ
Nhìn đồng hồ đã không còn sớm nữa cô lên tiếng chào tạm biệt cầm túi xách lên để trở lại công ty “Không còn thời gian nữa, em phải về công ty rồi.

Lần sau gặp lại nhé…”

Mộ Ngôn cũng đứng dậy đưa điện thoại của mình lên trước mặt ngắt lời cô “Cái đó… anh chưa có số của em sao có thể gặp lại”
Cô giật mình rồi mới cười cười rồi cầm lấy điện thoại của anh bấm dãy số nhấp gọi, sau khi nghe thấy máy mình đổ chuông liền tắt trả anh “À em quên mất, số em đây”
Anh nhìn lại số điện thoại được cô giúp mình lưu lại rồi mỉm cười nói tiếp “Anh có thể gọi điện mời em một bữa chứ?”
“Tất nhiên được, anh còn ở đây cứ nói em một tiếng, em dẫn anh đi tham quan thành phố này.

À cảm ơn vì ly cà phê nhé, em đi trước đây” Đeo túi xách lên vai cô vẫy tay chào, cảm giác ngượng ngịu đã không còn, có lẽ vì là quá quen thuộc nên mới có thể thích ứng nhanh như vậy khi gặp lại
Mộ Ngôn chạy theo cô “ Anh đưa em đi”
Cô khua tay “A… không cần đâu, công ty ở ngay bên kia đường rồi.

Anh có việc thì cứ làm đi, tạm biệt”
Anh gật đầu không đi theo nữ mà chỉ đứng lại nhìn dáng vẻ cô gái mình thích đã lâu quá không gặp mà chỉ có thể nhìn thấy trong mơ cho tới khi bóng dáng cô khuất đi trong làn người đông đúc, cô của bây giờ nhìn chính chắn trưởng thành và xinh đẹp
-Thiên Di-