Kế hoạch hẹn cô đi ăn để tỏ tình cư nhiên lại dễ dàng thất bại, Đới Khải chán chường trải cả thân hình cao lớn trên chiếc ghế sopha nhỏ trong kí túc xá.
Trong phòng giờ cũng chỉ còn Hạo Hiên.
Từ khi đánh nhau với Mộ Ngôn hai người lạnh nhạt không ai nói chuyện với ai, cũng không thích nhìn mặt nhau, ai có thể tránh liền tránh.
Lục Vũ Bình gần đây không hay ở lại phòng, Hạo Hiên nói anh ta dạo này mới quen được một cô gái, thường xuyên chạy theo cô ta
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng khó coi của Đới Khải, Hạo Hiên di chuyển vị trí lại ngòi cạnh bên anh “Thất bại?”
“Nhìn rồi còn hỏi”Nghe thấy bị hỏi khuôn mặt anh còn khó coi hơi, giọng gằn xuống vẻ tức giận
Hạo Hiên thấy vẻ mặt đó của Đới Khải có chút sợ “Thua keo này bày keo khác, tôi giúp cậu nghĩ cách”
Đới Khải vẫn lạnh lùng hỏi nhưng khuôn mặt đã có chút dịu đi “Cách gì?”
Hạo Hiên đứng dậy, chỉnh lại quần áo tươm tất rồi như muốn giảng đạo “Cậu nghĩ xem, gọi hẹn cô ấy không được, có phải cô ấy thấy mấy cái tin đăng trên diễn đàn nên ngại từ chối gặp cậu không?”
Anh dường như nghe thấy cũng đồng tình gật đầu, ánh mắt xa xăm “Tiếp”
“Nếu đã cố tình tránh vậy cậu có phải nên tập kích cô ấy không? Tới tìm cô ấy xem sao??”
“Không nói, sớm còn vòng vo”Nghe xong Đới Khải liền bật người dậy đi ngay với lấy hộp quà vừa mua ban trưa đi ngay lập tức rời đi, Hạo Hiên trơ mắt nhìn, bạn mình trở mặt nhanh đến vậy
Theo như sự tìm hiểu của Đới Khải, chiều nay, Lý Thẩm có tiết, anh chỉ cần đợi ở ngoài liền có thể gặp cô ngay.
Vì không biết kết thúc tiết học trong khi nào, anh chỉ có thể đứng ở ngoài rất lâu, rất nhiều ánh mắt nữ sinh đi qua ngoái nhìn anh lưu luyến cùng ghen tỵ
Có một cô gái đi cùng bạn mình, nói thầm “Đới Khải tới đây không phải chờ cô bạn gái đó chứ, ghen tỵ quá”
“Thôi đi, người ta là hoa có chủ chúng ta đâu có cơ hội chứ, đi thôi, mình sợ nhìn lâu quá không kháng cự được liền chạy lại ôm anh ấy mất” Cô bạn đi cùng vừa nhìn anh vừa nói với cô kia
Tiết học kết thúc, người trong lớp đổ ra, ai cũng nhìn chằm chằm vào Đới Khải
“Học bá tới lớp ta làm gì vậy, tìm bạn gái sao?”
Bởi vì trong lớp Lý Thẩm đa phần là nữ nên ai cũng mê muội Đới Khải, nhìn anh không chớp mắt, có người còn mong đợi là anh ta tới tìm mình
Đới khải nhìn dòng người đi ra khỏi lớp, rất nhanh liền có thể tia thấy Lý Thẩm đang đi cùng một cô gái, anh gọi lớn, giọng chắc nịch trầm ổn “Lý Thẩm…”
Cô giật mình vì giọng nói quen thuộc liền ngoảnh lại nhìn quả nhiên là anh, tiếng gọi của anh lớn tới mức mọi người ở hành lang đều có thể nghe rất rõ tên người mà anh gọi
Anh gọi ai không gọi, lại gọi đúng tên cô gái nổi tiếng nhất khoa Luật ai cũng biết đến chứ
Lý Thẩm nhìn thấy anh khuôn mặt ngạc nhiên không biết nên đi tới phía anh hay là giả vờ không nghe rồi đi tiếp nhưng thật tiếc lí trí thua cảm giác vì giọng nói mà cô vô thức quay lại bốn mắt nhìn nhau với anh
Bất lực cô chỉ có nước nói với cô bạn một bên đi cùng mình điều gì đó rồi bước nhẹ về phía Đới Khải đang đứng
Mọi người đứng trong hành lang đều trầm trồ chưa ai rời đi mà còn đứng lại nhìn cho kĩ, có người còn rú điện thoại ra chụp phát tán ảnh lên diễn đàn ngay lập tức
Lần này muốn giấu cũng giấu không nỏi rồi- Lý thẩm vừa bước tới vừa nghĩ trong đầu
“Anh gọi tôi có chuyện gì sao?” Cô tới gần anh lên tiếng hỏi nhưng không quên lướt một vòng để xem bao ánh mắt đang đổ dồn lên người họ
Đới Khải không nói không rằng kéo cô ra khỏi đáp đông vậy quanh, ở hành lang chỉ vọng lại lời nói của một số người
Đại khái như hai người học bá yêu nhau đúng là trai tài gái sắc rồi có người phản bác, sao Đới Khải lại thích cô gái vẻ ngoài bình thường như vậy, cô gái đó còn tự nhiên mình xinh đẹp hơn Lý Thẩm nhiều
Đời Khải kéo Lý Thẩm rời đi, hành lang lớp học một hồi náo loạn nhìn theo bóng dáng hai người rời đi ai cũng tỏ ra tiếc nuối, mấy cậu nam sinh trong lớp cô ai nấy cũng ủ rũ vì học bá khoa mình vừa dịu dàng nết na, giản dị học giỏi mà bị người khoa các cuỗm mất, đúng là đáng tiếc
Cầm tay Lý Thẩm kéo cô ra khỏi mớ hỗn độn anh đưa cô đi tới sân sau của dãy phòng học đó, khá ít người, dừng lại anh liền thả tay cô ra “Xin lỗi nhé, tôi không nghĩ sẽ thành như vậy”
“Không sao, giấy dù sao cũng chẳng gói được lửa sớm muộn cũng sẽ có tình huống bị bắt gặp thôi.
Nhưng anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Cổ tay cô bị cầm kéo lôi đi nên có chút đỏ, cô xoa xoa một chút rồi ngẩng đầu lên nói với anh, còn anh nhìn thấy cổ tay cô gái trước mặt bị mình cầm đến nỗi đỏ lên ánh mắt có chút đau xót
“Tôi … Có thể nhờ cô giúp tôi chọn quà tặng dì Trương không? Sắp tới là tới sinh nhật của dì, trong nhà lại không có ai chỉ một mình bươn chải, tôi muốn mua cho dì thứ gì đó” Lần đầu tiên cô thấy anh ngập ngừng hồi lâu như vậy, cũng đúng, trong tình huống này đâu thể cứ bày tỏ là được, chưa thích hợp.
Anh nhanh trí nghĩ ra dì Trương sắp tới sinh nhật, liền mượn tạm cớ này
“À… Tôi tưởng có chuyện gì, nhưng mà anh dụng tâm thật đấy.
Vậy được tôi giúp anh” Lý Thẩm tay cầm đai cặp, nhìn xuống đất cười rồi lên tiếng đồng ý
“Vậy bây giờ được không?”
“Được”
-Thiên Di-