Yêu Thầm Kiểu Âu Mĩ

Chương 8




Người này khác với tất cả những người khác. Trong mắt Thanh Huệ, người ấy, lớn hơn tất cả. Đời người, có được bao nhiều thứ có thể nắm trong tay đâu, muốn có cái gì đều phải trả giá cả. Thế giới này chẳng cho ai cái gì công bằng, mà sẽ lấy đi thứ mình trân quý nhất. Ngàn Diệp Quân Đằng từng dạy anh, mọi việc không thể xử trí theo cảm tính, mình phải tự lo lấy thân mình. Cây anh đào hoa bay ngày trước, cánh hoa tựa những tinh linh hồng nhạt đang nhảy múa, mang theo đó, là một cô bé mà trước đây anh yêu say đắm. Trước khi tới Trung Quốc, anh thích một cô bé. Cô bé ấy thích ngồi dưới gốc anh đào, mặc kimono hồng nhạt. Hoa anh đào rơi trên người, đẹp tưa như tiên nữ dưới hoa, mỉm cười với Thanh Huệ. Cô ấy hơn Thanh Huệ 6 tuổi. Đã có hôn ước với quý công tử nhà đối địch với Ngàn Diệp gia tộc.

Ngàn Diệp Quân Đằng giao cho anh một nhiệm vụ. Bắt cóc cô gái ấy, uy hiếp Tá Đằng thế gia. Ông chỉ không ngờ, Thanh Huệ sẽ giết chính mối tình đầu của mình. Anh theo tâm nguyện của cô ấy, đặt xác cô dưới gốc anh đào. Vô số cánh hoa rơi xuống phủ kín người cô, đó là khoảnh khắc cô xinh đẹp nhất. Nhưng mà, cô gái xinh đẹp cũng giống như bao cây anh đào khác, nở rộ rồi úa tàn. Chỉ là một khắc xinh đẹp kia, vĩnh viễn sống mãi trong lòng anh. Người chết đi, rồi cũng thành một đống xương. Cái gọi là xinh đẹp, là thời điểm người ta chết đi, có được sự vĩnh hằng. Chết đi xinh đẹp, sinh mệnh sẽ mãi mãi xinh đẹp.

Đó là lần đầu tiên THanh Huệ dám trái mệnh cha mình. Ngàn Diệp Quân Đằng giận dữ đem anh nhốt vào phòng tối. Từ đó, Thanh Huệ không dám thích ai, cũng không yêu kẻ không nên yêu. Thế giới như vậy, đen tối như vậy, có lẽ anh đã sớm quen rồi. Anh từng nhìn trời cao biển rộng, trời xanh mấy trắng, tình cảm đều như mây khói tan đi. Chờ đợi anh phía trước, cuối cùng cũng chỉ còn vận mệnh trói buộc và sự nghiêm khắc của gia đình mà thôi. Thanh Huệ thấy không còn quan trọng, anh lại trở về là Thanh Huệ, khiến kẻ khác sợ hãi, làm cha mẹ hài lòng.

Thế nhưng khi biết cha mẹ muốn đấy mình ra nước ngoài, sự chấn động còn hơn cả tổn thương trong quá khứ. Bị đẩy ra nước ngoài, phải thực hiện nhiệm vụ, đã nghĩ sẽ bị người ta giám sát chặt chẽ. Chẳng ngờ rằng, cha mẹ nuôi đối với anh vô cùng tốt, rất quan tâm, luôn cổ vũ anh. Chỉ có duy nhất việc anh muốn làm bộ đội đặc coogn thì cha mẹ kiên quyết phản đổi. Anh cũng tự cho rằng mình sẽ không thích thêm ai nữa, vậy mà trong vườn trường vui vẻ tươi đẹp, anh lại gặp được đứa nhỏ luôn bị trêu chọc Cố Chí Sơ. Anh phát hiện ra hắn không giống với bất kì kẻ nào, khuôn mặt nho nhỏ quật cường, làm cho Thanh Huệ phải chú ý. Từ đó về sau, nhớ kĩ cái tên Cố Chí Sơ.

Anh thường đứng trong góc nhìn hắn. Nhìn hắn bị người trêu chọc, nhìn hắn ngồi xổm xuống góc tường khóc, rồi thở dài. Anh vẫn thường có thôi thúc muốn lao ra giúp, thế nhưng vẫn còn muốn chờ thời cơ, mỗi lần nhìn hắn bị trêu chọc, Thanh Huệ đều ước gì có thể đem đám người kia băm thành từng mảnh. Cuối cùng, anh như nguyện tìm được lúc bên bờ biển, đuổi đám người bắt nạt Cố Chí Sơ đi. Chuyện Cố Chí Sơ vừa gặp anh đã cảm kích đều đã trong dự đoán của anh. Hắn còn điên cuồng chạy tới cửa nhà, cái này cũng đã được tính sẵn. Một kẻ tâm lý bị vặn vẹo nghiêm trọng, một kẻ là cây cổ thụ sống trong bóng tối. Cả hai đều thật đáng thương.

Ông nội Cố Chí Sơ, anh gặp qua rồi. Vẫn nhớ khi đó là buổi họp phụ huynh, ông nội hắn nghiêm túc đi tới trường, Cố Chí Sơ ngoan ngoãn đi sau ông. Xung quanh đám học sinh vẫn không ngừng cười nhạo, còn nói to to nhỏ nhỏ. Có lẽ Cố Chí Sơ đã quen rồi. Mà Thanh Huệ, cách đó không xa, vẫn lẳng lặng dõi theo mà hắn không hề hay biết. Đến khi Cố Chí Sơ quay lại nhìn, Thanh Huệ đã quay đi hướng khác, hoặc là đang vui đùa với bạn học.

Tốt nghiệp tiểu học rồi, anh và Cố Chí Sơ lại học sơ trung cùng nhau. Ở đó điều kiện không tồi, ít nhất thì không có mấy người bắt nạt Cố Chí Sơ nữa. Vừa đẹp, hai người lại học cùng lớp với nhau, anh vừa vui vẻ, vừa lo lắng bất an. Ba năm học sinh, Cố Chí Sơ và Thanh Huệ nói chuyện qua lại vài lần, rất nhiều chuyện giữa hai người đều đã phai nhạt. Ba năm qua thật là nhanh, tựa như nước chảy mây trôi. Chớp mắt đã lên trung học. Cố Chí Sơ vẫn đứng ở cửa nhà Thanh Huệ lo lắng. Chuyện cảm tình, hắn cả đời cũng không quên. Thanh Huệ đối với hắn quả thật rất quan trọng.

Sau khi Cố Chí Sơ ra nước ngoài, Thanh Huệ bắt đầu có cảm giác mất mát. Anh hiểu rằng Cố Chí Sơ đã đi rồi. Anh sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch. Ra sức tham gia làm bộ đội đặc công, lợi dụng thực lực của mình. Một thời gian không lâu sau, anh gặp được Hạ Thư Viện. Hai người quen biết rồi hẹn hò, Hạ Thư Viện cũng có tình cảm với Thanh Huệ. Cô có lẽ còn nghĩ Thanh Huệ thích mình, mà chẳng hay biết rằng, anh chỉ coi cô như con rối, một chút tình cảm cũng không có.

Hạ Thư Viện bắt đầu ý thức được Thanh Huệ không có tình cảm với mình, cũng cảm nhận được ở bên cạnh anh nguy hiểm. Thế là quyết định chia tay. Cuộc sống sau này, cô hi vọng có thể quên Thanh Huệ. Chỉ là, cô nhận ra mình làm không được, trong lòng luôn nghĩ đến anh. Cô tìm một người bạn trai mới, cho rằng mình có thể có một khởi đầu mới. Rồi Thanh Huệ tìm đến tận cửa. Cô khi ấy còn có chờ mong, và cả khoái trá nữa. Cuối cùng, chờ đợi cô chỉ có ngọn lửa bỏng rẫy. Cô được đưa vào bệnh viện, nghe được Cố Chí Tân nói một chút, hiểu ra. Thanh Huệ vốn không yêu cô, chỉ là cảm thấy áy náy mà thôi. Cuối cùng cũng vẫn chỉ có áy náy. Cô không cam lòng, tình cảm của cô toàn bộ bị lấy ra làm trò đùa. Từ giờ, cô chẳng còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Cô muốn khóc. Khóc òa lên, vì cảnh ngộ của mình, nhưng ngay lúc cô còn đang khổ sở, Cố Chí Lâm rút súng bắn chết cô. Phải, Hạ Thư Viện đã chết, Thanh Huệ lại chẳng hay biết gì. Anh cứ nghĩ cô vẫn còn trong bệnh viện, không qua bao lâu, khi anh bước vào phòng, Cố Chí Sơ đã bị Ngàn Diệp Quân Đằng gọi đi, anh mới biết đây là sự thật. Tựa như sét đánh ngang tai, ngây ngẩn đứng cạnh giường.

Cố Chí Sơ bị Ngàn Diệp Quân Đằng gọi đi, anh quả thực lo lắng. Anh biết rõ ông, cha đẻ của anh là người như thế nào. Anh chỉ sợ cha gây khó dễ Cố Chí Sơ. Mấy năm qua, Thanh Huệ đều cất chứa một ý nguyện to lớn. Là việc anh đột nhiên nghĩ ra, rất muốn làm, lại không dám làm, đến bây giờ vẫn là một vấn đề phức tạp. Anh muốn giết cha. Nhưng lại sợ mình không đánh lại được ông, ông sẽ làm hại người anh yêu nhất. Từ nhỏ anh đã không có cảm tình gì với cha mình. Ngoại trừ bị đánh, bị giáo huấn, dù chỉ một chút cổ vũ ông cũng không cho, biến anh thành một thứ công cụ, những ngày như vậy, anh không muốn nữa. Ngàn Diệp Quân Đằng là ác ma trong cuộc đời anh, là bóng ma, ngay cả người chị gái anh yêu quý nhất cũng bị ông hãm hại. Mẹ lại chẳng mảy may biết, còn không ngừng khen ngợi cha rất tốt. Thanh Huệ  nếu nói là gặp chuyện không may, thì chính là ánh mắt nghiêm khắc của cha, tựa như đã đoán được hết suy nghĩ trong lòng anh. Khi anh còn rất nhỏ, chị luôn bảo vệ anh. Tuy không phải là chị ruột, nhưng sự xuất hiện của ông đã phá hủy điều tốt đẹp duy nhất của họ. Chị mới chỉ 18 tuôi, lại bị Ngàn Diệp Quân Đằng tàn khốc chà đạp. Anh ở bên cạnh nhìn chỉ biết sợ hãi.

Việc thích Cố Chí Sơ, ngay cả anh cũng không rõ ràng. Nhưng mà, Cố Chí Sơ bộ dáng rất giống người chị kia, người từng yêu thương anh hết mực. Khuôn mặt ấy khiến lòng anh không khỏi sinh ra cảm giác muốn trợ giúp, yêu thương hắn. Rồi anh lại phải mãnh liệt ngăn lại hành động của mình. Anh thích Cố Chí Sơ, cũng muốn đối phương thích mình. Như vậy, bọn họ mới có tương lại. Nhưng mà tương lai, ai đoán được chứ? Anh bây giờ, muốn ra khỏi phòng phải có sự cho phép của cha mới được đi.

Anh rõ ràng đã trưởng thành, không muốn giống như trước đây nữa. Lúc nào cũng bị cha nhốt vào phòng tối. Anh sợ, sợ hãi bóng tôi. Cha chẳng màng sống chết của anh, chỉ quan tâm ích lợi bản thân. Anh trước kia, chỉ có hận. Giờ anh còn có người mình yêu. Chí ít, anh không muốn ảnh hưởng đến Cố Chí Sơ. Anh biết hắn có năng lực, nhưng so với Ngàn Diệp Quân Đằng, căn bản chưa là gì. Anh hiện tại cũng rất sợ, nhỡ ông làm gì Cố Chí Sơ, anh…

Anh cắn đôi môi đỏ. Ngơ ngẩn nhìn cánh cửa trắng toát trước mặt. Bỗng nhiên, cửa mở ra, Vương Hải Đông mặt nghiêm nghị tái nhợt, chậm rãi nói “Cùng nhau trốn không?” Anh sửng sốt. Còn nghĩ Vương Hải Đông đã bị xếp ở một chỗ khác, không ra được, anh lại cẩn thận đánh giá Vương Hải Đông, nhìn có vẻ cũng dễ dàng “Tôi…” Anh do dự.

“Sớm muộn gì cũng phải vậy thôi. Được rồi, tôi vừa tóm vài tên hỏi thăm chút. Ngàn Diệp Quân Đằng muốn giết anh và cả Cố Chí Sơ, anh định cứ thế giơ tay chịu trói ư?”

Thanh Huệ ngẩng đầu lên “Cậu gạt tôi sao? Cha vì cớ gì lại muốn giết tôi? Tôi là con ông, là người thừa kế duy nhất, là niềm tự hào của ông, lý do gì chứ? Còn Cố Chí Sơ, đó là người tôi yêu, ông nói có ấn tượng tốt về hắn, cũng vừa lòng. Vương Hải Đông, nếu muốn nói dối, cũng nên soạn cẩn thận chút đi.” Thanh Huệ có cảm giác như bản thân đang lừa mình dối người vậy.

“Tôi không lừa anh. Ngàn Diệp Quân Đằng không phải cha đẻ của anh. Là mẹ anh bên ngoài có người khác, đẻ ra anh. Tôi biết anh không biết chuyện này, cho nên mới chạy tới nói cho anh biết, bằng không sẽ không kịp mất!”

Thanh Huệ cả người chấn động, kinh ngạc mở miệng “Tôi không tin! Nhanh nói tôi biết, cậu đang lừa tôi!” Một câu cuối cùng, anh như dùng sức mà gào lên.

Vương Hải Đông biết anh sẽ không tin. Thuận tiên tóm một người phía sau đẩy lên. Người kia anh cũng biết. Đó là một người Trung quốc, là thủ hạ trung thành nhất của anh. Ông nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu nhìn “Ngàn Diệp thiếu gia… Ta… Ta nói sự thật.”

“Vương thúc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Thanh Huệ, cháu quả thật không phải là con của Ngàn Diệp Quân Đằng. Là mẹ cháu và cha của Cố Chí Sơ, Cố Chí Huy lén lút với nhau sinh ra. Cháu là con lai! Mẹ cháu vì giấu diếm sự thật đã phải trả giá rất nhiều, cuối cùng Ngàn Diệp Quân Đằng vẫn phát hiện ra. Họ dù sao cũng là vợ chồng, khi cháu không ở đây, ông ta liên tục ngược đãi mẹ cháu, thiếu chút nữa đã giết bà ấy. Còn cháu không phải con ông ta, đương nhiên ông ta phải nghĩ biện pháp giết cả cháu lẫn Cố Chí Sơ. Thiếu gia, ta nói thật, là thật đó.”

Thì ra anh là con lai Trung Nhật à. Cha anh, là một người Trung Quốc, hơn nữa, lại là cha của Cố Chí Sơ… Quả thật, là tạo hóa trêu người.