Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh chính là 3 ngày thi tháng. Thi tháng không cần phải đổi phòng học phiền phức giống như thi giữa kỳ hay cuối kỳ, mà tất cả mọi người chỉ cần ngồi trong lớp mình.
“Không biết thi giữa kỳ kỳ này lớp chúng ta sẽ đổi với lớp nào? Nếu được đổi với lớp 13 thì tốt quá, há há há, tự dưng thấy hơi mong!” Trịnh Tinh Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tô Kiệt ngồi cùng bàn thính tai nghe được: “Bà học nhiều quá ngu người rồi à? Thi mà còn mong.”
Cô khinh bỉ cậu: “Thế giới học bá chúng tôi cậu biết gì.”
Sau khi thi xong mọi người đều thoải mái hẳn, Trầm Uyển Thanh vẫn vững vàng vị trí số 1; Tô Kiệt đứng thứ 6 toàn khối, thứ 5 trong lớp; còn Trịnh Tinh Nhan thì đứng thứ 30 toàn khối, thứ 15 trong lớp, tăng 2 bậc so với trước. Cô lý giải rằng đó là nhờ sức mạnh vĩ đại của tình yêu, cho nên vẫn tiếp tục bước dài trên con đường mê giai.
Cứ thế qua nửa tháng, đại hội thể dục thể thao bắt đầu diễn ra vào thứ bảy cuối cùng của tháng 10.
Để bồi dưỡng tình đoàn kết trong lớp, thầy Viên – chủ nhiệm lớp yêu cầu mỗi học sinh đều phải tham gia, bạn nào giỏi thể dục thì đăng ký thi đấu; bạn nào không giỏi hoặc sức khoẻ không tốt thì tham gia đội ngũ diễu hành, phụ trách viết bản tin hoặc phụ trách khẩu hiệu, báo tường, chuẩn bị dụng cụ thi đấu…
Nói chung không có ai nhàn rỗi!
Trịnh Tinh Nhan đăng ký chạy 100m nữ và chạy tiếp sức 100m x 20 nam nữ phối hợp, Tô Kiệt đăng ký chạy 1500m nam, Trầm Uyển Thanh thì phụ trách viết bản tin.
Buổi sáng, sau khi buổi diễu hành kết thúc, trận so tài đầu tiên chính là chạy 100m nữ, Trịnh Tinh Nhan chỉ tham gia cho đủ nhân số, sau khi bị loại thì nghĩ ngay đến kế tiếp có thể chuyên tâm xem Tiểu Mạch thi đấu rồi. Cô quay lại khán đài, Trầm Uyển Thanh đã chiếm cho cô vị trí tốt nhất, rất thuận lợi để hóng hớt Tiểu Mạch.
Lớp hai người một đầu một đuôi, cách nhau rất xa nên Trịnh Tinh Nhan không thể nhìn thấy cậu ấy, có điều chắc chắn cậu có thi đấu, chỉ không biết cậu thi gì thôi. Cô đoán chắc là điền kinh nên nhiều lần nhìn sang sân thi đấu điền kinh.
Thế nhưng chạy 100m, 200m nam đã xong rồi mà cũng không thấy cậu ấy đâu.
“Sao lại không tham gia thi đấu nhỉ? Không lẽ cậu ấy bị thương? Không đúng, hôm qua còn rất khoẻ mà.” Khi Trịnh Tinh Nhan đang lầm bầm lầu bầu, Tô Kiệt vỗ đầu cô: “Nghĩ gì thế? Đi thôi, đến phiên tiểu gia đây ra sân rồi!”
Trịnh Tinh Nhan và Trầm Uyển Thanh đứng dậy, đi theo sau mông Tô Kiệt như hai cô trợ lý chuyên chức, giúp cậu cầm ba lô áo khoác chai nước.
Chạy 1500m rất lâu, hai người lười di chuyển nên tới đứng chờ ở một chỗ, đợi khi Tô Kiệt chạy ngang qua thì vỗ hai tiếng tượng trưng để cổ vũ cậu.
Vào nửa vòng cuối, Tô Kiệt bắt đầu phát lực. Trịnh Tinh Nhan đang chuẩn bị hô hai câu cố lên, Trầm Uyển Thanh bỗng nhiên níu cánh tay cô: “Tiểu Mạch nhà cậu bên kia kìa? Chỗ nhảy cao í!”
Trịnh Tinh Nhan tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy cậu ấy đang đứng gần chỗ nhảy cao.
Trầm Uyển Thanh lật lật lịch thi đấu: “Giờ này thì cũng sắp kết thúc rồi, chắc chỉ còn mấy người vào vòng cuối thôi.”
Trịnh Tinh Nhan vô cùng đau đớn, cảm thấy như mình đã bỏ lỡ chút gì đó!
Đang ảo não liền thấy Tiểu Mạch cởi áo khoác xuống, khởi động tại chỗ rồi bắt đầu đo khoảng cách chuẩn bị nhảy.
Tiểu Mạch mặc một cái áo ba lỗ màu trắng viền xanh da trời và quần soóc, vóc dáng thon dài, dưới ánh mặt trời ấm áp ngày thu, cả người cậu như toát ra vầng sáng vàng nhạt. Toàn thân cậu căng ra, cơ bắp gồng lên, đường cong cẳng chân và cánh tay đẹp như pho tượng thạch cao trong phòng mỹ thuật, tinh tế sinh động. Sau khi chạy lấy đà vài bước, cậu nhảy lên cao, xoay mình trên không, cơ thể ngửa ra phía sau, sau khi vượt qua sào thì giơ cao hai chân, đáp đất đẹp mắt, cứ vậy cậu thuận lợi thực hiện thành công động tác nhảy cao lưng qua xà.
Trịnh Tinh Nhan không khỏi chìm vào mê man, ngay cả vỗ tay cũng quên. Bên cạnh, Trầm Uyển Thanh thò tay sang cầm lấy chai nước trên tay cô chạy lại đưa cho Tô Kiệt.
Bấy giờ cô mới giật mình choàng tỉnh, phát hiện Tô Kiệt đã chạy xong. Cậu ta thở hồng hộc, chạy cự li dài làm cậu mệt đến mức không còn đủ sức để nói tròn vành rõ chữ, nhưng cậu vẫn giở giọng khinh bỉ một câu cho bằng được, đồng thời ánh mắt cũng đầy vẻ ghét bỏ: “Đồ trọng sắc khinh bạn!!”
Trịnh Tinh Nhan đang định quay đầu lại xem Tiểu Mạch nhảy tiếp, có điều trận đấu đã kết thúc, cậu ấy giành được quán quân. Cô vừa vui mừng vừa tiếc nuối.
Sau khi trở lại khán đài, trong đầu Trịnh Tinh Nhan cứ như mang theo một tấm kính lọc liên tục chiếu lại hình ảnh vừa xem ban nãy, quay sang thấy Trầm Uyển Thanh đang viết bản tin, đột nhiên sắc tâm nổi dậy: “Tớ cũng viết một tin cho Tiểu Mạch nhá!”
Cô ấy nghe xong liếc cô một cái: “Viết bản tin phải viết rõ khoá nào lớp nào, cậu muốn đổi sang yêu công khai sao?”
“Sao cậu ngốc thế? Giấu tên đi! Sau đó đặt ở phía dưới cùng mấy người lớp mình, lát người thu bản tin sẽ xếp chồng lên một chỗ với mấy lớp khác, đến lúc đó ai biết được là của ai.” Nói xong, cô bày vẻ cậu mau khen tớ đi, rồi rút một tờ giấy từ chỗ cô bạn vung bút lên.
Trầm Uyển Thanh cúi đầu nhìn xem, lập tức một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ trên đầu: “Của cậu… tớ đoán sẽ không được phát đâu.”
Tô Kiệt lạnh đến chà xát cánh tay: “Xướng ngôn viên (người đọc tin) là nam sinh, tôi vừa nghĩ đến cái giọng đọc lên bài này là không chịu nổi rồi.”
“Há há há” Trịnh Tinh Nhan đầy vẻ đắc ý, nhét tờ giấy cho Trầm Uyển Thanh: “Nhớ đặt dưới cùng đấy nhá!”
Viết bản tin không có gì khó khăn, chỉ có mấy câu đổi tới đổi lui, Trầm Uyển Thanh viết rất thành thạo, sột soạt mấy bút đã được 2, 3 trang, xong cô đi thu của những bạn khác trong lớp, đủ rồi thì đến giữa khán đài giao cho cậu bạn xướng ngôn viên.
Qua hơn mười phút, từ loa phát thanh vang lên một bài thơ:
“Ngày thu nắng gắt, như quang như lửa
Thiếu niên trong gió, như tùng như bách
Tung mình nhảy lên, như hổ như báo
Trên không vượt sào, như ưng như hạc
Nhanh nhẹn uy mãnh, nhẹ nhàng thanh tao
Như thanh kiếm sắc, như miếng ngọc đẹp
…”
Trịnh Tinh Nhan vừa kích động vừa thấp thỏm lắng nghe, nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy đoạn dưới đâu, ngược lại xướng ngôn viên bắt đầu đọc bản tin tiếp theo.
Trịnh Tinh Nhan choáng váng, làm thế mà cũng được sao?!
Tô Kiệt phì cười, bắt đầu giễu cô: “Ha ha ha, đã nói rồi mà không tin. Nếu ông đây mà là xướng ngôn viên thì cũng đíu đọc cái tin đó của bà đâu, không thì tất cả mọi người đều viết thư tình, đại hội thể dục thể thao này chẳng mấy mà biến thành đại hội thổ lộ tâm tình? Thầy giáo phụ trách không lột sống cậu ta mới là lạ!”
Trịnh Tinh Nhan bĩu môi, trong lòng cũng hiểu. Vừa rồi chỉ là nhiệt huyết dâng trào, bây giờ bình tĩnh lại mới thấy hơi sợ: “Chắc không bị phát hiện là tôi viết đâu nhỉ? Có cách nào thần không biết quỷ không hay lấy lại không?”
“Sao? Sợ rồi à? Tôi còn nghĩ sao tự dưng bà lại lớn mật thế cơ.” Tô Kiệt tiếp tục nhạo báng, dội thêm xô nước lạnh: “Bà đừng nghĩ đến việc lấy lại nữa, nếu tự đến lấy, nhất định có thể tra ra được là bà.”
Trịnh Tinh Nhan ảo não: “Haizzz, đáng lẽ nên viết tay trái mới phải.”
Trầm Uyển Thanh an ủi: “Yên tâm đi, đoán không được đâu. Còn 20 phút nữa là chạy tiếp sức, cậu muốn đi WC không?”
Trịnh Tinh Nhan mất hồn mất vía gật đầu, Trầm Uyển Thanh xách túi lên, chuyên tâm làm phụ tá riêng cho cô bạn. Tô Kiệt lấy lý do thể lực tiêu hao mà ngồi trên khán đài không chịu động.
Lúc này tất cả hạng mục thi đấu trên sân đều đã kết thúc, để tiết kiệm thời gian, nhà trường không tổ chức trao giải ngay mà đổi thành phát giấy khen phần thưởng sau.
Trên đường chạy thật dài được chia ra từng đoạn 100m, chuẩn bị cho vòng thi chạy 100m*20 nam nữ phối hợp. Trận đấu yêu cầu mỗi lớp chọn ra mười nam mười nữ, chia làm hai đầu, mỗi lần ba lớp bắt đầu rút thăm, cuối cùng lấy thời gian tính hạng. Gần nửa số học sinh của lớp tham gia, không phải ai cũng đều chạy nhanh, cho nên mục dích chính của trận đấu này là tăng sức mạnh đoàn kết của lớp.
Các hạng mục thi đấu hôm nay đều đã xong nên tất cả mọi người đều tập trung hai bên đường chạy để cổ vũ, thoáng cái bầu không khí nóng hẳn lên.
Uỷ viên thể dục Đỗ Tư Thành rút thăm về, chỉ huy mọi người: “Bạn nào đăng kí chạy thì ra khỏi hàng, nam đi theo tớ, nữ thì theo Tề Tư Tư.” Nói xong nhỏ giọng dặn Tề Tư Tư: “Bọn mình không chạy theo đường thẳng, trạm đứng đan chéo, các cậu đưa gậy bên tay phải bọn tớ, như vậy dễ tiếp hơn.”
Tề Tư Tư gật đầu, dẫn nhóm nữ sinh đi. Mọi người xếp hàng ngẫu nhiên, đợi trận đấu bắt đầu.
Tiếng còi tranh tài vang lên, tiếng hô cố lên nối tiếp nhau không ngớt, hâm nóng cả bầu không khí xung quanh. Trịnh Tinh Nhan dứt bỏ mọi suy nghĩ vớ vẩn, dần háo hức hẳn lên.
100m vốn rất ngắn, Trịnh Tinh Nhan đứng ở giữa hàng ngũ, chẳng mấy chốc đã đến vị trí của cô. Nhìn bạn học trước mặt đang lao tới, cô không khỏi căng thẳng, xoa xoa mồ hôi trên tay, rồi duỗi ra chuẩn bị tiếp gậy.
“Bốp” nắm chặt gậy, cô như cái lò xo bật lên, hoá phiền muộn thành sức mạnh, cô thấy lần này mình chạy nhanh hơn hẳn lần trước.
Thoáng cái sắp đến trạm kế, cô mở to mắt tìm tay của bạn mình.
Bấy giờ chỉ còn ngẳn ngủi hơn 10m, kể ra thì chỉ tầm 3s, nhưng lại làm cô cảm thấy dài dằng dặc không gì sánh được. Cô nhìn Tiểu Mạch đang duỗi tay ra ở trước mặt, tiếng hô ầm ĩ xung quanh dần dần lắng xuống, chỉ còn từng tiếng hít vào thở ra của mình rõ mồn một bên tai.
“Hoá ra, khoảng cách giữa chúng ta lại gần như vậy, gần như vậy.” Trịnh Tinh Nhan cảm thán, bất giác đưa gậy sang.
Tiểu Mạch ở đối diện kinh ngạc nhìn cô một cái, xong chuyển mắt nhận cây gậy ở bên cạnh rồi chạy đi.
Ơ???
Ơ!!!
Trịnh Tinh Nhan hoảng đến mức trợn mắt há mồm!!
Cây gậy trong tay bị Đỗ Tư Thành cố sức giật ra, Trầm Uyển Thanh chen vào kéo cô ra khỏi đám người.
Trịnh Tinh Nhan vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, theo bước chân máu mới tuần hoàn trở lại, không để ý đến cô bạn, nhấc chân chạy ra khỏi sân tập.
Trầm Uyển Thanh xách túi cầm quần áo thoáng cái bị bỏ rơi, chạy về phòng học cũng không tìm thấy cô bạn đâu. Cô thở hồng hộc bỏ đồ xuống, thầm oán: “Con bé chết tiệt này, buổi sáng thi đấu cũng chả thấy chạy nhanh thế!” Suy nghĩ một lát rồi xoay người chạy đến WC.
“Trịnh Tinh Nhan! Trịnh Tinh Nhan cậu ở đâu?” Trầm Tuyển Thanh đứng trước cửa WC gọi.
Chỉ chốc lát, một cánh cửa mở ra, khuôn mặt Trịnh Tinh Nhan đỏ bừng, khóc không ra nước mắt, bước ra ôm lấy cô: “Làm sao bây giờ!! Tớ xấu hổ chết mất!! Hu hu hu!”
Trầm Uyển Thanh vỗ vỗ lưng cô: “Lúc đó cậu nghĩ gì thế? Tớ ở gần đó thấy cậu chạy sang bên kia, sợ cậu đưa sai người nên hô to mấy tiếng cậu cũng không nghe.”
“Lúc đó ngoài tiếng tim đập tớ có nghe được gì nữa đâu, ngoài cậu ấy ra cũng chẳng thấy ai nữa cả. Hu hu! Làm sao bây giờ? Không còn mặt mũi gặp người nữa! Mọi người đều biết tớ thích cậu ấy rồi! Hu hu hu!” Trịnh Tinh Nhan càng nghĩ càng xấu hổ, đầu chôn càng sâu.
“Không có việc gì không có việc gì, lát về cậu bảo mình nhận nhầm người, mặc kệ người khác nói gì cậu cứ bảo không nhìn rõ, nhận nhầm người là được!”
“Ai mà tin chứ? Tớ có cận thị đâu.”
“Lát tớ sẽ đi mua một đôi kính thường cho cậu mang.”
Trịnh Tinh Nhan ngẩng đầu, hít hít mũi nhìn cô: “Làm thế được chứ?”
“Được!” Cô bạn đáp như đinh đóng cột: “Lúc ấy có ba lớp, tương đương sáu đội đứng đan vào nhau, người vừa nhiều vừa chen chúc như thế, có chạy sai cũng là bình thường! Buổi sáng chạy 200m nam cũng có người chạy sai làn, không có chuyện gì! Không có chuyện gì đâu! Cậu đừng phản ứng kịch liệt như vậy là được.”
Trịnh Tinh Nhan dùng sức dậm chân, ão não sao lúc ấy mình lại ngu như lợn thế, hận không thể trở lại lần nữa lúc mới bắt đầu trận đấu, à không, lúc ghi tên! Đăng kí chạy 100m nữ là đủ rồi, thi xong tìm cơ hội chuồn êm thì tốt rồi, hôm nay cuối tuần, buổi chiều không lên lớp, có thể ra ngoài xem phim, có bộ phim <<Nghe Nói>> cô muốn xem lắm! Tự dưng đăng kí chạy tiếp sức làm chi?!! Càng nghĩ càng hối hận!
Phim Nghe Nói (2009), tiếng Anh là Hear Me, một bộ phim ý nghĩa, nhẹ nhàng của Đài Loan với dàn diễn viên khá nổi tiếng: Bành Vu Yến, Trần Nghiên Hy, Trần Tử Hàm…
“Đúng rồi! Chúng ta chuồn đi!” Trịnh Tinh Nhan chợt ngẩng đầu, túm chặt tay Trầm Uyển Thanh như nắm cọng rơm cứu mạng: “Đi nhanh đi nhanh! Nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, chạy nhanh chạy nhanh!”
“Bây giờ tỉnh rồi đúng không?! Đồ đang còn để trong phòng học. Cậu đến cửa hàng mắt kính cạnh thư viện chờ tớ trước, tớ quay lại lấy đồ rồi đến tìm cậu, bọn mình gặp nhau ở đó nhé.”
“Được được được!”
———
Vở kịch nhỏ:
Anh chàng xướng ngôn viên lau mồ hôi thầm nghĩ: May mà dừng lại đúng lúc, nếu đọc xong hết, mình đường đường là một thằng trai thẳng, mọi người không biết còn tưởng thành cong. Khoan khoan, trên không vượt sào? Là nhảy cao đúng không? Vừa nãy có những ai nhảy ao nhỉ?
Nguyên văn bài thơ của cô Trịnh:
Ngày thu nắng gắt, như quang như lửa
Thiếu niên trong gió, như tùng như bách
Tung mình nhảy lên, như hổ như báo
Trên không vượt sào, như ưng như hạc
Nhanh nhẹn uy mãnh, nhẹ nhàng thanh tao
Như thanh kiếm sắc, như miếng ngọc đẹp
Người đi đến đâu, lòng tôi theo đấy
Ngưỡng mộ yêu thương, mong người vui mãi