Yêu Thầm Em Đã Lâu

Chương 5: Tôi đến đưa áo khoác cho chị




Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của Trì Niệm suy giảm nhanh chóng, hậu quả là ngoại trừ nuôi ra hai cái quầng thâm nơi khóe mắt nặng như muốn rơi xuống cằm, còn có không thể tập trung làm gì được.

Lúc họp, trong hội nghị cô phụ trách ghi chép, tay gõ trên laptop còn chưa đến hai phút, cả người bỗng nhiên như mơ hồ.

Vị Chủ tịch bên cạnh Tổng giám đốc nói chuyện không ngừng, Trì Niệm một chữ đều không nghe lọt tai, chữ đứt quãng cứ nhảy tiến trong lỗ tai, bất quá không phẩy mấy giây liền bị cô quên mất.

Đồng nghiệp bên cạnh trông thấy văn kiện của Trì Niệm trống rỗng, nhìn lại ánh mắt đờ đẫn của cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Niệm, Trì Niệm."

Trì Niệm quay đầu: ". . . Hả?"

"Đang bàn đến phương án, sao cô còn không ghi chép lại?"

"À. . ." Trì Niệm nghe vậy, còn có chút sững sờ.

Lúc này Tổng giám đốc ở phía trước màn hình chiếu đột nhiên chỉ về phía cuối phòng họp nói: "Người ở đằng kia là ai?"

Trì Niệm ngơ ngác mà nhìn ánh mắt của Tổng giám đốc rơi trên người mình, cơ thể nhắc nhở cô nên có chút phản ứng gì đó, nhưng đại não lại không có ra lệnh.

Sau một giây đấu tranh, cô cuối cùng cũng sực tỉnh.

"Dạ!"

Cô giơ tay lên, âm điệu hơi cao khiến ánh mắt mọi người trong phòng họp nhất thời đều dời qua cô.

Tổng giám đốc nghĩ cô vừa mới tỉnh táo phản xạ có điều kiện ngộ nhận là do đam mê với công việc, hài lòng gật đầu: "Vậy cô và Lương Tĩnh sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc họp thường niên của MJ."

Trì Niệm mở to mắt, ". . . Tôi sao?"

Công ty của Trì Niệm là công ty tổ chức hội nghị và triển lãm, lúc đầu chịu trách nhiệm tổ chức lễ cưới, sau này đã mở rộng phạm vi kinh doanh, các loại thương vụ và đơn đặt hàng lập kế hoạch văn hóa sẽ được chấp nhận.

Mà cuộc họp thường niên của công ty MJ là đơn lớn nhất mà công ty thực hiện trong năm nay, cuộc họp hôm nay là cuộc họp thảo luận về việc này.

Trì Niệm thuộc bộ phận hậu cần, bình thường rảnh rỗi lại không cần phụ trách cái gì. Hôm nay, cô thay mặt một đồng nghiệp khác trong bộ phận của mình xin nghỉ phép đến để ghi biên bản cuộc họp, nhưng cô không ngờ mình lại được Tổng giám đốc giao một công việc quan trọng như vậy trong lúc ngủ gật.

Sau khi tan họp, Trì Niệm vẫn còn đang ngẩn ngơ. Ôm laptop quay lại bàn làm việc, vừa mới ngồi xuống, Lương Tĩnh từ phòng kế hoạch bên cạnh đột nhiên xuất hiện gõ gõ bàn của cô.

"Cô là Trì Niệm?" Lương Tĩnh nhìn thoáng qua thẻ nhân viên của Trì Niệm, lãnh nhạt nói: "Tôi là Lương Tĩnh."

Lương Tĩnh là đội trưởng đội kế hoạch, đồng thời cũng là mỹ nữ băng giá nổi tiếng trong công ty, là một nữ cường nhân.

Trì Niệm bình thường không tiếp xúc với cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên đến đây, chắc là vì chuyện vừa rồi ở phòng họp.

Cô đứng dậy lịch sự chào hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì không?"

Trì Niệm cao 1m74, độ cao này xác định rằng cô sẽ không bao giờ đi giày cao gót trong môi trường bình thường, một đôi giày thể thao màu trắng là đủ để cô đi khắp thiên hạ.

Lương Tĩnh 1m65 dáng người cũng coi như cao gầy, nhưng cùng Trì Niệm so ra lại có chút không đáng chú ý. May mắn là cô ấy có một đôi giày cao gót 10 cm, mặc dù chênh lệch giữa 1m75 và 1m74 chỉ là một cm, nhưng đó là một chỉ số quan trọng cho thấy sự cân bằng tinh thần của Lương Tĩnh.

Cô khẽ nâng cằm, "Mặc dù không biết tại sao Tổng giám đốc lại yên tâm đi giao đơn đặt hàng lớn như này cho cô, nhưng cô đã nhận đơn này rồi." Sau đó, cô ấy ném một đống tài liệu đến trước mặt Trì Niệm. Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, "Tôi cho cô thời gian một ngày để làm quen với kế hoạch của chúng ta. Buổi tối sau khi tan việc cô sẽ cùng tôi đi xem một vài địa điểm đã."

"Buổi tối hôm nay sao?" Trì Niệm kinh ngạc.

"Thế nào, buổi tối có việc?" Lương Tĩnh nhìn gương mặt với đường kẻ mắt mỏng manh liền nhíu mày, cười lạnh nói: "Trì Niệm, tôi không thể không nhắc nhở cô một câu, hiện tại đây là đơn đặt hàng lớn nhất trong nửa năm nay của công ty, bất kể cô có việc gì, làm phiền cô hãy tự giác đẩy những việc ấy ra sau."

Lương Tĩnh nói xong, lạnh lùng liếc nhìn Trì Niệm một chút, giẫm lên giày cao gót rồi quay người đi.

Ngay khi cô rời đi, những người khác trong văn phòng đã vây quanh.

Dư Mộng Mộng cùng Mạnh Tư lại gần, nhìn bóng lưng Lương Tĩnh có vẻ như có chút khó chịu, Mạnh Tư hỏi: "Trì Niệm, cô ấy nói Tổng giám đốc đem đơn đặt hàng lớn gì giao cho cô làm à?"

"Hôm qua tôi nghe lão Vương nói là cuộc họp thường niên của MJ thì phải? Trời ạ, Tổng giám đốc thật sự đem đơn này giao cho cô sao?" Dư Mộng Mộng khiếp sợ trừng to mắt.

Trì Niệm vội vàng xua tay giải thích: "Không phải cho tôi. Là cho Lương Tĩnh, tôi chỉ là hỗ trợ cô ấy thôi."

"Ồ đơn lớn như vậy cũng giao cho Lương Tĩnh rồi?" Mạnh Tư nói, "Năm nay cô ấy đều được giao cho mấy đơn đặt hàng lớn, có cảm giác bộ phận kế hoạch cũng giống như của cô ấy vậy."

Dư Mộng Mộng khinh thường nói: "Khó trách vừa rồi Lương Tĩnh nói chuyện với cô bằng dáng vẻ kiêu ngạo như vậy. Hừ, chảnh cái gì chứ, cô ta không phải liên tục được làm mấy cái đơn đặt hàng lớn à, bình thường ở công ty đi đâu cũng đều hất mặt lên, hiện tại còn chạy đến nơi này của chúng ta để lên mặt. Thật là! Tôi đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt."

Mạnh Tư vội vàng làm một động tác im lặng, lôi kéo cô ấy lại, đè thấp âm lượng nói: "Cô nói nhỏ thôi. Nghe nói Lương Tĩnh sẽ sớm được thăng chức."

"Sớm sẽ thăng chức, vậy là vẫn chưa được thăng chức đúng không?" Dư Mộng Mộng bĩu môi: "Vậy chắc tôi sợ cô ta cái cọng lông á. Xem như cô ta được thăng chức, bàn tay của bộ phận kế hoạch bọn họ có thể tiếp cận chúng ta ở đây không?"

"Cũng đúng." Mạnh Tư như có điều suy nghĩ nói: "Bất quá cũng khó trách cô ta vừa rồi dáng vẻ có chút không cao hứng. Cô nghĩ lại xem, trước kia chỉ cần là giao đơn đặt hàng cho Lương Tĩnh, về cơ bản những người từ bên ngoài nhóm của họ sẽ không can thiệp nữa, không nghĩ tới lần này lại có người ở bộ phận của chúng ta được chỉ định hỗ trợ."

"Hỗ trợ thì làm sao, hỗ trợ cũng rất lợi hại nha! Mà dù cho Tổng giám đốc coi trọng cô ta, cô ta cũng có thể tùy tiện lên mặt với Trì Niệm của chúng ta à?"

Dư Mộng Mộng đang nói chuyện, đột nhiên vỗ vai Trì Niệm, nghiêm túc nói: "Trì Niệm, cô phải cố lên! Để những người mắt cao hơn đầu nhìn ra rằng bộ phận của chúng ta cũng không phải chỉ ăn lương khô!"

Trì Niệm đang phân loại tư liệu, bả vai đột nhiên rơi xuống, cô đảo mắt gượng cười với Dư Mộng Mộng: ". . . Tôi sẽ cố gắng."

Thấy Trì Niệm loay hoay tìm hiểu tư liệu, Mạnh Tư nói: "Trì Niệm, cô thật nghiêm túc nha."

Trì Niệm cười cười, không phải vì cô muốn nghiêm túc, chủ yếu là vì cô lấy tiền lương của công ty, vì nhiệm vụ được giao cho cô, cô phải hoàn thành cho đúng.

Chờ Dư Mộng Mộng cùng Mạnh Tư về chỗ của mình, Trì Niệm đã mở tư liệu mà Lương Tĩnh đưa cho cô.

Thành thật mà nói, ngoài việc trước cuộc họp sáng nay cô có thoáng nhìn qua tư liệu về bối cảnh của MJ, trừ cái đó ra cô đối với công ty này cơ bản không có hiểu biết gì cả.

Thông tin Lương Tĩnh cung cấp cho cô khá đầy đủ hơn so với thông tin trên Internet, ngoài các dự án chính của MJ và tình hình kinh doanh hiện tại, còn có lịch sử gia đình của công ty MJ.

Từ khi không có nền tảng để niêm yết trên sàn chứng khoán Hồng Kông vào đầu năm, định giá thị trường hiện tại của MJ là không dưới 20 tỷ, và chỉ mất bốn năm để đạt được con số đó. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là chủ sở hữu của một công ty có thể đứng trong top 50 tại Trung Quốc lại là một chàng trai trẻ chỉ mới 26 tuổi.

Trì Niệm xem hết tư liệu, trong lòng đã thầm khen sếp của MJ chưa từng gặp mặt.

Cô luôn cảm thấy những người có dũng khí khởi nghiệp đã là tuyệt vời rồi, có được khởi đầu thành công như vậy lại càng tuyệt vời hơn.

Mặc dù trong tư liệu không có thêm thông tin gì về người đàn ông này, thậm chí ngay cả tên của anh cũng không có, nhưng không khó để Trì Niệm hình dung được anh là người ưu tú như thế nào.

Nói đến lập nghiệp, Trì Niệm nhớ kỹ năm đó trong trường học Đoạn Mục Chi vẫn luôn là học sinh đứng nhất, không biết lúc trước anh lập nghiệp ở hạng mục nào, nhất định là rất khó, nếu không thì làm sao mà thất bại được. . .

Trì Niệm đang nghĩ, giấc mộng đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu, Đoạn Mục Chi mặt như một con hổ, vội vàng nhào tới kêu cô, "Học tỷ ~ "

Ách!

Trì Niệm run người nổi da gà, vỗ vỗ vào gương mặt để xua đi hình tượng kì kì quái quái trong đầu, mười phần thanh tỉnh bắt đầu tập trung làm việc.

Một ngày nhanh chóng kết thúc, sắp đến giờ tan sở, Trì Niệm chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến phòng kế hoạch tìm Lương Tĩnh.

Cô vừa tắt máy thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Trên màn hình điện thoại hiện lên tên Đoạn Mục Chi.

Trong lòng Trì Niệm hơi hồi hộp một chút.

Tính toán thời gian vừa qua Đoạn Mục Chi ở nhà cô, không nhiều không ít đã một tuần, số di động của anh cũng đã nằm trong danh bạ của cô được một tuần rồi.

Nhưng trong bảy ngày này, bọn họ rất ăn ý vậy mà không có gọi cho nhau hoặc gửi cho nhau một tin nhắn nào.

Anh lúc này lại gọi tới, là có chuyện gì sao?

Điện thoại không ngừng rung trong lòng bàn tay, lúc sắp cúp máy, cuối cùng Trì Niệm cũng trả lời.

"Alo."

"Học tỷ."

Trì Niệm thực sự không muốn nghe Đoạn Mục Chi gọi cô là học tỷ, mỗi lần khi anh gọi cô như vậy, Trì Niệm trong lòng đều sẽ dâng lên một chút cảm xúc không thể lí giải, những cảm xúc đó sẽ khiến cô trở nên rất kì quái.

Đặc biệt là bây giờ.

Khi giọng nói khàn khàn của Đoạn Mục Chi vang lên Trì Niệm cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng thông qua điện thoại như thế này, giọng nói của anh lại trở nên phá lệ không giống bình thường. Giọng nói ấy dường như đã được bật một số hiệu ứng đặc biệt, cách điện thoại lại vẫn có thể chấn động đến Trì Niệm khiến cô trong nháy mắt tê liệt nửa người.  

"Chị tan sở chưa?" Đoạn Mục Chi nói: "Vì để cảm ơn chị một tuần nay chiếu cố, tôi muốn mời chị ăn bữa cơm."

"Mời tôi ăn cơm?" Trì Niệm suy nghĩ một chút xem mình có lúc nào đối với anh đặc biệt chiếu hay không, hình như ngoại trừ vào đêm đầu tiên mua cho anh một bát bún thập cẩm cay thì không còn làm gì khác. Ngược lại là cô muốn cảm ơn Đoạn Mục Chi đã thay cô tiêu diệt hết mấy loại rau quả sắp hỏng.

Nghĩ đến đây, Trì Niệm nói: "Tôi cũng không có làm cái gì, cậu không cần khách khí như thế. Mà hôm nay buổi tối tôi còn phải tăng ca, có lẽ không có thời gian."

"Phải tăng ca sao?" Đoạn Mục Chi dừng một chút, giọng nói trở nên nhẹ hơn, "Vậy được rồi."

"Ừm, cậu có thể tự mình đi ăn. Tôi có việc rồi, tạm biệt."

Cúp điện thoại, Trì Niệm khó hiểu thở dài một hơi.

Lắc đầu, cô cầm túi xách đi tìm Lương Tĩnh.

Khi đến phòng kế hoạch, Trì Niệm lại mới biết rằng Lương Tĩnh đã đi rồi.

Một đồng nghiệp cùng nhóm với Lương Tĩnh đã đưa cho cô một tờ giấy ghi địa điểm trên đó.

"Chị Tĩnh muốn tôi đem cái này đưa cho cô, nói cô tan việc liền trực tiếp đến nơi đây để tìm chị ấy."

Trì Niệm nhận lấy tờ giấy, nhất thời chưa kịp phản ứng, chờ đến lúc cô chen lên tàu điện ngầm, cô mới bất tri bất giác kịp phản ứng Lương Tĩnh vì cái gì mà làm như vậy.

Lúc đến địa điểm chỉ định đã là một tiếng rưỡi sau.

Trì Niệm tìm một vòng trong đại sảnh không thấy Lương Tĩnh đâu, mà cô cũng không có số điện thoại liên lạc với Lương Tĩnh, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai, cô định gọi điện thoại cho các đồng nghiệp khác.

Cô đang lấy điện thoại di động ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lương Tĩnh đã thay xong quần áo bước ra khỏi thang máy.

Áo khoác âu phục buổi sáng đổi thành một chiếc áo khoác ngắn cùng với váy da bó sát người tôn lên những đường cong của cô một cách hoàn hảo, đôi giày cao gót màu đỏ tươi càng làm nổi bật đôi chân xinh đẹp trắng nõn của cô.

Sắc trời bên ngoài đã lắng xuống, nhưng cô ấy vẫn đeo kính râm.

Nếu không phải Trì Niệm nhận ra cô ấy, nhất định sẽ nghĩ đây là một minh tinh nào đó.

Cô ấy tự mình lái xe, ước chừng là mới từ bãi đỗ xe đi lên.

Trông thấy Trì Niệm, bước chân của Lương Tĩnh không có nửa điểm dừng lại, cô tháo kính râm xuống, mắt cũng không liếc nhìn Trì Niệm một cái, lướt qua cô, bước đến thang máy nói: "Đi theo tôi."

Bên trong thang máy sáng sủa, Trì Niệm lặng lẽ đánh giá Lương Tĩnh.

Cô ấy trang điểm lại và dùng một loại nước hoa khác với buổi sáng, tựa như cô ấy vừa trở về sau một chuyến du lịch.

Trì Niệm vốn cho là cô ấy không muốn để mình ngồi trong xe của mình rồi cố ý muốn tách ra, lại không nghĩ rằng thời gian ba tiếng từ lúc ở trên đường đến lúc ngồi đợi ở đại sảnh, người ta chỉ là trở về để thay đổi tạo hình.

Mặc dù trong lòng có một chút không thoải mái, nhưng Trì Niệm cũng không nói gì.

MJ là một công ty khoa học kĩ thuật, công ty đã thắng thầu với phương án chủ đề là "Tương lai vô hạn".

Để phù hợp với chủ đề này, Lương Tĩnh muốn tìm một nơi đủ rộng để cô có thể thiết kế thoải mái.

Trung tâm Hội nghị và Triển lãm nơi Trì Niệm và những người khác đang ở hiện có một không gian đã được cải tạo theo phong cách khoa học viễn tưởng trong tương lai, hơn nữa còn không chỉ có một.

Người phụ trách đưa bọn họ đi xem vài địa điểm, nhưng Lương Tĩnh lại có vẻ không hài lòng lắm.

Công ty của các cô mấy năm này phát triển dường như đã đi vào giai đoạn tắc nghẽn, nếu họ có thể đưa ra một kế hoạch đại diện hợp lý vào thời điểm này, điều đó có thể giúp ích cho sự phát triển hơn nữa của công ty trong tương lai.

MJ là một công ty mới nổi về công nghệ và đây cũng là một cơ hội hoàn toàn mới cho công ty.

Cho nên đối với đơn đặt hàng lần này, từ Tổng giám đốc đến Lương Tĩnh, không một ai là không coi trọng.

Mặc dù Lương Tĩnh nhìn có chút kiêu ngạo nhưng xét về năng lực chuyên môn thì cô ấy vẫn không có điểm nào chê vào đâu được.

Những địa điểm mà họ đã xem xét, từ kích thước cho đến cách bài trí, trang trí và thiết bị âm thanh tại chỗ, cô ấy đều có những hiểu biết độc đáo của riêng mình.

Trì Niệm ở một bên ghi chép lại, nghe xong bỗng nhiên cũng có thể hiểu vì sao Tổng giám đốc lại tin tưởng cô ấy như thế.

Hiện tại mới chỉ là tháng 10, và cuộc họp thường niên của MJ sẽ diễn ra vào tháng 1 năm sau.

Chỉ còn hơn ba tháng nữa, Trì Niệm có thể thấy rằng Lương Tĩnh muốn làm mọi thứ có thể để hoàn thiện trong vòng ba tháng này.

Không giống như quan niệm của Lương Tĩnh về chủ nghĩa hoàn hảo, Trì Niệm là một người khiêm tốn.

Nhìn cách Lương Tĩnh giao tiếp với người phụ trách trung tâm, Trì Niệm thầm nghĩ, cô ấy quả thật là người có thể tiếp quản vị trí quản lý.

Lương Tĩnh liên tục trao đổi với người phụ trách trung tâm về ý tưởng của cô ấy và mức độ hợp tác của bên kia, cuối cùng đi đến kết luận rằng công ty vẫn cần phải suy nghĩ lại thêm một chút.

Sau khi khảo sát địa điểm xong, các cô chuẩn bị trở về nhà.

Lương Tĩnh lái xe tới, sau khi vào thang máy, cô trực tiếp ấn xuống tầng hầm.

"Tôi còn có việc, cô tự về nhà đi."

Tuy rằng quan hệ giữa hai người không quá quen thuộc, nhưng giọng điệu của Lương Tĩnh lúc này vẫn không khách sáo cho lắm.

Cô ấy thực sự không muốn để cô ngồi trong xe của mình.

Trì Niệm mấp máy môi đáp: "Được."

Thang máy dừng ở lầu một, Trì Niệm ra thang máy vốn muốn cùng Lương Tĩnh nói một tiếng tạm biệt, nhưng cô vừa mới quay đầu đã nhìn thấy Lương Tĩnh một lần nữa đeo kính râm lên, giống như không nhìn thấy cô quay đầu, vô tình ấn nút đóng cửa.

Trì Niệm thấy cửa thang máy khép lại liền làm mặt quỷ, sau đó một mình đi ra ngoài.

Khi ra khỏi Trung tâm Hội nghị và Triển lãm cũng không còn sớm, cảnh đêm trên đường đến ga tàu điện ngầm khá náo nhiệt, nhưng Trì Niệm không lòng dạ nào thưởng thức, thời điểm gió đêm thổi cô chỉ muốn quấn áo khoác chặt hơn. 

Đã hơn chín giờ, nhưng vẫn còn nhiều người trên tàu điện ngầm.

Từ nơi này đi nam lục hoàn, Trì Niệm tính toán trên đường đi cần đi ngược lại ba chuyến tàu điện ngầm, tốn thời gian hai giờ đồng hồ.

Tàu điện ngầm ngừng chạy lúc 11 giờ. Trước khi lối ra của tàu điện ngầm gần nhà nhất đóng cửa, Trì Niệm đi theo nhóm hành khách cuối cùng ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Không có nơi trú ẩn, trong đêm dài gió lạnh càng thổi thêm mạnh.

Trì Niệm chỉ mặc một chiếc váy dài dệt kim và một chiếc áo khoác mỏng, khi gió thổi qua, cô không khỏi rùng mình.

Kéo áo khoác chặt vào người, Trì Niệm tiếp tục cầm túi xách bước đi trong gió.

Cô vừa mới xuống bậc thang, bỗng nghe thấy có người đang gọi mình.

"Học tỷ."

Trì Niệm nghe thấy tiếng động thì sững sờ, nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt mê mang bị gió đêm thổi qua, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở ven đường.

Là Đoạn Mục Chi sao?

Cũng chỉ có anh mới gọi cô như vậy.

Trì Niệm có chút không dám tin, giơ tay vén mái tóc che khuất tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy Đoạn Mục Chi đang đi về phía mình.

Trì Niệm ngây ngẩn cả người.

"Sao cậu lại ở đây. . ."

"Trời hạ nhiệt rồi, buổi sáng thấy chị mặc ít đồ nên tôi đến đưa cho chị áo khoác." Khóe môi Đoạn Mục Chi khẽ nhếch, trên khuỷu tay anh đặt một chiếc áo khoác len màu xám, anh lấy xuống đưa cho cô, "Nhanh mặc vào đừng để cảm lạnh."

Trì Niệm nhìn áo khoác anh đưa, rõ ràng không phải áo của mình, nhất thời không phản ứng kịp.

Cô không nhúc nhích, vừa lúc cho Đoạn Mục Chi cơ hội hành động.

Anh rủ mắt xuống đem áo khoác mở ra, cánh tay dài vòng qua sau lưng Trì Niệm.

Khoảnh khắc mà hơi ấm bao trùm lấy cô, Trì Niệm vội vàng ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt giống như cười mà cũng như không phải cười.

○○○

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn ngắn ôn nhu thế nhưng lại hoàn thành giai đoạn thứ nhất khoảng 25%~

Đoạn ngắn: Bà xã à anh có thể đưa quần áo đến cho em không?

Trì Niệm: Không thể.

Đoạn ngắn: Ríu rít  ~

Trì Niệm: . . . Em đang tắm anh đưa quần áo cái gì?

Đoạn ngắn: Đưa. . .