Yêu Thầm Em Đã Lâu

Chương 1: Nhớ em (1)




"Thế chấp 5146, nước và điện 320, thẻ xe buýt 200, phiếu ăn căn tin 500, áo khoác 418. . . thôi quên đi, đừng mặc áo khoác."

Lại đến cuối tháng, Trì Niệm ngồi trên ghế sofa lấy máy tính toán, miệng lẩm bẩm mấy câu tự an ủi bản thân: "Dù sao cũng chỉ mới tháng mười, mua áo khoác mùa thu làm gì, trực tiếp đợi đến mùa đông rồi hãy mua áo khoác lông mới. Ừ, trừ ra 418, bỏ đi bỏ đi."

"Tiền mừng Tiểu Bát kết hôn 300; tiền mừng đầy tháng của hòn đá nhỏ 300, tình nghĩa 600. À đúng rồi, còn mời Lisa trong nhóm ăn cơm nữa, cô ấy tháng trước giúp mình làm báo cáo, tính 200 đi."

Trì Niệm một bên bấm ngón tay đếm số giao tình cô đã nợ, một bên tiếp tục nhập số lượng vào máy tính toán.

"Tiền lương tháng này là 6420.8. . ."

Cuối cùng bên trên màn hình máy tính hiện lên con số. . . 545.2.

Trì Niệm khịt mũi, khóe môi cong lên nụ cười quỷ dị: "Tốt, rất tốt. . ."

". . . Mình lại tiếp tục phá sản rồi."

Thời điểm Trì Niệm đến thành phố B học trung học, cô đã từng mơ rằng, nếu có một ngày nào đó cô có thể có được một ngôi nhà nhỏ của riêng mình ở thành phố chen chúc này thì thật tốt.

Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, nhìn thấy giá nhà ở thành phố B mấy năm nay gần đây cứ tăng vọt, bây giờ mấy ngôi nhà mới mở bán đều bán giá trên trời tận 9 vạn một căn nhà, Trì Niệm cũng chỉ có thể tận hưởng ước mơ của mình thôi.

Nhưng mà Trì Niệm không bao giờ nghĩ rằng, vào ngày lễ tốt nghiệp của mình, ba cô gọi điện tới, bảo cô lập tức đến tiểu khu "Mỹ hảo gia viên" một chuyến.

Quả thật, gia cảnh của gia đình Trì Niệm ở quê cũng coi như không tệ, nhưng một năm thu nhập gia đình có 4 hoặc 5 vạn căn bản không đủ để mua nhà ở thành phố B.

Trì Niệm làm thế nào cũng không nghĩ tới trong nhà lại có tiền mua cho cô một căn hộ ở thành phố B này.

Không phải nói quá, Trì Niệm vừa nghe bên miệng ba mình nói ra mấy chữ "Mua cho con căn hộ", nhịp tim nhất thời đập lên 180.

Cái tên "Mỹ hảo gia viên" của tiểu khu này thoạt nhìn khá đẹp, nhưng sau ba tiếng đi tới nơi, Trì Niệm nhìn xem chung quanh cùng với quê cô bố cục cũng không sai biệt lắm, hai chữ "Mỹ hảo" trong lòng cô nháy mắt đánh gãy làm đôi.

Bất quá có còn hơn không, nói thế nào nơi này vẫn thuộc thành phố B.

Trì Niệm nói thế để tự an ủi mình.

Sau khi hai ba con gặp nhau, ba Trì đưa cô đến một chỗ trống trong khu cư xá, đưa chìa khóa căn hộ trong tay cho cô, rồi chỉ vào căn hộ cao tầng nhỏ màu xám trước mặt, khí thế ngất trời nói: "Nhìn xem, đây là nhà ba mua cho con!"

Vẻ mặt kiêu ngạo cùng đắc ý của ba Trì ngay lập tức khiến sự phấn khích trong lòng Trì Niệm trỗi dậy.

Thời điểm chờ thang máy để đi lên lầu, mẹ Trì ở nơi xa xôi vạn dặm điện thoại đến chúc mừng: "Con gái ngoan của mẹ, mẹ chúc mừng con đã trở thành người có nhà! Bắt đầu từ tháng sau, con chính là người duy nhất trong nhà chúng ta có nhà thế chấp của riêng mình! Lớn tiếng nói cho mẹ nghe, con có cảm thấy hạnh phúc không?!"

"Hạnh phúc lắm ạ!" Trì Niệm nghe xong lời này cảm giác không có chỗ nào không đúng, hưng phấn mà la lớn lên, chợt trong đầu cô lóe lên một thứ, "Mẹ chờ một chút! Mẹ vừa nói cái gì, cái gì nhà thế chấp?! Nhà này không phải ba con mua cho con sao?!"

"Đúng là mua cho con không sai, cho nên tất nhiên là vay thế chấp cho con rồi."

"Thế chấp?!"

Giọng nói của mẹ Trì trong điện thoại nghe vô cùng bình thản: "Đúng vậy."

Thế là, Trì Niệm trở thành người mắc nợ trong tư thế hoàn toàn bị động, cõng trên lưng gần 200 vạn tiền nhà.

Không chỉ ước mơ có một căn nhà của riêng mình bị phá vỡ hoàn toàn, mà trong khi mọi người cùng phòng của cô đều mặc bộ đồ cử nhân để chụp những bức ảnh tốt nghiệp đẹp mắt, thì dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô lại phải nuốt nước mắt từ "Mỹ hảo gia viên" bước ra, chạy trên con đường tìm việc làm.

Từ thực tập sinh đến chức tổ trưởng như hiện tại, Trì Niệm vẫn luôn làm việc ở một công ty văn hóa. Bởi vì áp lực thế chấp, mặc dù Trì Niệm đối với cấp trên và đồng nghiệp có rất nhiều bất mãn, nhưng căn bản không dám tùy tiện chuyển chỗ làm.

Mặc dù Trì Niệm mỗi tháng đều tuân thủ các nguyên tắc giảm tiêu thụ thực phẩm, tăng thu nhập, giảm chi tiêu và không bao giờ chi tiêu khi không cần thiết, nhưng tiền lương hàng tháng là 6000 nhân dân tệ cộng với tiền thưởng, khấu trừ thuế và bảo hiểm, cũng như bị thế chấp đè bẹp, sau ba năm cẩn trọng làm việc, Trì Niệm thành công mắc nợ 185 vạn.

Nhìn trên bàn trà xếp thành một hàng sáu tấm thẻ tín dụng và một thẻ tiết kiệm bên trong không tới mười đồng, Trì Niệm xoa xoa tay chuẩn bị điểm binh điểm tướng.

"Để mình xem, tiểu quai quai* nào sẽ đến để giúp mình trả hết khoản thế chấp trong tháng này?"

*tiểu quai quai: tiếng gọi thân mật, thương yêu (thường dùng cho trẻ em): cục cưng, bé ngoan...

Ngón tay dài vừa duỗi ra, lại lập tức rụt trở về.

Trì Niệm cật lực lắc đầu: "Không được, không được."

Số dư trả nợ của sáu tấm thẻ tín dụng này không được phá vỡ. Một khi một trong số chúng bị quét, sau đó cô sẽ phải đối mặt với một hóa đơn đòi nợ còn khủng khiếp hơn.

Cô phải nghĩ ra biện pháp khác mới được.

Trì Niệm gọi điện thoại về nhà, vừa mới tiết lộ chỉ cần một chút cứu trợ, ba mẹ cô liền không khách khí cúp điện thoại, gọi điện lại cũng dứt khoát không bắt máy.

Bất đắc dĩ, Trì Niệm quyết định cho thuê lại phòng ngủ thứ hai của mình lần nữa.

Ngôi nhà này rộng hơn sáu mươi mét vuông, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, Trì Niệm đi làm thường đi sớm về trễ, mỗi ngày bán kính hoạt động cơ bản chỉ có phòng ngủ chính và phòng khách.

Trước đó cô cũng từng cho thuê phòng ngủ thứ hai, nhưng bình thường không phải khách trọ ở không lâu thì chính là cô không muốn để cho khách trọ ở lâu hơn.

Nam lục hoàn* này thật sự là quá xa, gần đây lại không có công ty hay nhà máy nào, người muốn thuê nhà lại không nhiều, mà Trì Niệm yêu cầu đối với khách trọ cũng tương đối bắt bẻ.

*Nam lục hoàn: Theo mình hiểu đây là tên một con đường có vị trí không thuận lợi lắm, khá xa với trung tâm thành phố.

Đầu tiên phải là nữ, còn phải sạch sẽ, cũng không thể nói quá nhiều, mỗi ngày cô về nhà chỉ muốn yên lặng nằm nghỉ.

Càng quan trọng hơn là, ngàn vạn lần không được đến quán bar vào ban đêm chơi bời.

Trước đó có một khách trọ mỗi ngày đều đi từ chiều đến rạng sáng, Trì Niệm liên tiếp một tháng đều không có cảm giác ngủ ngon giấc.

Nhưng mà. . .

Quy tắc đều là do người đặt, hiện tại sự thật bày ở trước mắt, Trì Niệm không cố được nhiều như vậy.

Chỉ cần có thể đến giúp cô gánh vác một chút xíu nợ nần, chính là ai cô cũng có thể tiếp nhận!

Với kinh nghiệm đã nhiều lần cho thuê, Trì Niệm rất nhanh lại đem tin tức cho thuê phòng trọ đăng tải lên mạng.

Thông tin cơ bản điền xong, cuối cùng vào lúc viết giá cả phòng cho thuê thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô quay người lại nghe.

"Alo?"

"Xin chào, đây là ngân hàng XX, xin hỏi gần đây bạn có nhu cầu quay vòng vốn không?"

Hiện tại hai chữ khó nghe nhất với Trì Niệm là "vay tiền" , "Cô sẽ vay tiền cho tôi sao? !"

"A. . ."

"Tạm biệt!"

Mặt không thay đổi cúp điện thoại, Trì Niệm ném điện thoại đi, rồi quay mặt lại xem xét một chút, vừa rồi tin tức cho thuê phòng trọ đã được đăng tải.

Có lẽ vừa rồi không cẩn thận đụng phải bàn phím, Trì Niệm trông thấy tiền thuê phòng trọ vậy mà lại viết là 5500!

Trì Niệm hít sâu một hơi, một tháng vay thế chấp nhà cô cũng chỉ 5200!

Cô vội vội vàng vàng muốn tháo tin này xuống, máy tính lại đột nhiên phát ra một âm thanh thông báo.

website nhắc nhở tin tức: Tôi muốn thuê phòng.

Sau khi liên tục xác định rằng tiền thuê phòng trọ mình viết là 5500, mà tin nhắn người này gửi thực sự là để thuê một phòng mình, Trì Niệm sửng sốt một chút.

Niệm Nha Niệm: Ví trí ở đây là nam lục hoàn nha.

website nhắc nhở tin tức: Ừ.

Niệm Nha Niệm: Là thuê chung nha.

website nhắc nhở tin tức: Ừ.

Niệm Nha Niệm: Tiền điện nước chia đều nha.

website nhắc nhở tin tức: Ừ.

Trì Niệm vừa có chút xấu hổ lại có chút hưng phấn, tiền thuê 5500, lại là ở nam lục hoàn!

Người này vậy mà một chút không quan tâm giá cả?!

Trì Niệm sững sờ, âm thanh thông báo lại vang lên.

website nhắc nhở tin tức: Xế chiều hôm nay có thể tới xem phòng không?

Gấp vậy sao?!

Sẽ không có ẩn tình bên trong đó chứ?

Trì Niệm nghĩ như vậy, đột nhiên lại bắt đầu cẩn thận.

Cô cầm điện thoại gọi cho Đào Nhạc, nhưng không bắt máy.

Đào Nhạc chết tiệt, lúc nào tới thời điểm then chốt cũng không thấy bóng dáng.

Người này không hề có yêu cầu gì, thật sự là khả nghi.

Thế nhưng tiền thuê tới 5500 lận nha!

Niệm Nha Niệm: Tiền thuê phòng không thể mặc cả nha.

website nhắc nhở tin tức: .

Vậy mà không mặc cả giá!

Trì Niệm do dự một chút, bắt đầu gõ chữ trả lời.

Niệm Nha Niệm: Ngày mai mười giờ sáng, có thể chứ?

website nhắc nhở tin tức: OK.

Trì Niệm tính toán một chút, nếu như người này không phải lừa đảo, sau khi thu tiền thuê phòng còn lời được 300!

Trời ạ đây đúng là buôn bán có lãi mà!

Trì Niệm nhìn sáu tấm thẻ tín dụng, ngay lập tức cảm thấy rằng cuộc sống lại tràn đầy hy vọng.

Đào Nhạc vẫn không nhận điện thoại, Trì Niệm để lại tin nhắn trên wechat.

Ngày mai chín giờ rưỡi đến nhà tớ, không đến tuyệt giao.

Nhắn xong, Trì Niệm ném điện thoại đi, nhìn chung quanh một vòng thấy phòng khách có chút bừa bộn, vỗ tay chuẩn bị đứng dậy làm vệ sinh.

5500 ơi 5500.

Cô nhất định phải để lại ấn tượng tốt với 5500.

***

Sáng sớm hôm sau, Trì Niệm bị Đào Nhạc gọi điện thoại đánh thức.

"Niệm, mau ra mở cửa cho tớ, tớ mua bữa sáng cho cậu nè."

Trì Niệm còn buồn ngủ liếc nhìn đồng hồ, mới có tám giờ.

Trong phòng khách, Trì Niệm một ngụm lại một ngụm ăn cháo rau xanh, nghe Đào Nhạc hưng phấn nói đã mua những món hàng hiệu nào, cô ngược lại rất bình tĩnh.

Nói đến miệng đắng lưỡi khô, Đào Nhạc uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi: "Đúng rồi, cậu kêu tớ hôm nay tới làm gì?"

Trì Niệm miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái: "Một lát có người đến đây, gọi cậu đến để giả bộ làm bạn trai tớ."

"Mẹ cậu tới hả?"

"Không phải." Trì Niệm buông chén cháo xuống, nhìn Đào Nhạc nhếch nhếch miệng: "Là khách trọ."

"Khách trọ?"

Trì Niệm kể cho Đào Nhạc nghe một chút hoàn cảnh trước mắt của cô, và quá trình hôm qua nữ thần may mắn giá lâm phòng cho thuê, Đào Nhạc nghe xong liền giơ ngón tay cái lên.

"Trì Niệm ơi là Trì Niệm, không nghĩ tới cậu cũng thật là thông minh nha!"

"Đúng không, ha ha ha." Trì Niệm bị khen mức cười nở hoa, "Nam lục hoàn nha, 5500 nha! Ha ha ha ha tớ còn có thể ngược lại kiếm được 300!"

Nói đến việc kiếm tiền, Trì Niệm liền không nhịn được phát ra tiếng cười lớn.

"Ha ha." Đào Nhạc tuy ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhếch nhếch khóe môi, "Ha ha cái đầu của cậu á, cậu đúng là ngu ngốc mà!"

"Hả?"

"Cậu cũng biết chỗ cậu ở nam lục hoàn! Cậu cũng biết nhà cậu vay chỉ có 5200! Cậu cho rằng thật sự có một người ngu ngốc sẽ nguyện ý trả tiền phòng thay cho cậu sao!" Đào Nhạc tức giận không có chỗ phát tiết, ngón trỏ chọc chọc vào trán Trì Niệm, "Cậu làm ơn động não dùm tớ, chuyện này xem xét liền thấy có vấn đề! Tớ lại hỏi cậu, một hồi nếu có một người đàn ông vạm vỡ đến, cậu làm sao bây giờ?!"

Trì Niệm che lấy trán mình, bị nhắc đến chuyện này rõ ràng có chút chột dạ: "Cho nên tớ mới gọi cậu đến đó. . ."

"Tớ?" Đào Nhạc hừ cười một tiếng ôm chặt cánh tay của mình, "Vai tớ không thể khiêng tay không thể nâng, cậu muốn tớ ở cùng chỗ với cậu gặp nạn sao?!"

"Đào Nhạc. . ." Trì Niệm nháy nháy mắt, tỏ vẻ đáng thương ôm lấy ống tay áo của Đào Nhạc, nhẹ nhàng lắc lắc hai lần, "Nhạc Nhạc, cậu nhẫn tâm để cho tớ một mình đối mặt sao?"

Đào Nhạc mặt không thay đổi gật đầu: "Nhẫn tâm."

"A a, Nhạc Nhạc. . ." Trì Niệm nức nở bò về phía người cô.

"Cậu đừng có ngăn cản tớ!"

"Đừng đi mà Đào Nhạc!"

"Trì Niệm tớ nói cậu nghe áo sơ mi này tớ vừa mới mua! Không thể làm nhăn! Cậu đừng có đụng vào người tớ!"

"Mới mua hả, vậy để cho tớ kiểm tra nha, lại kiểm tra nha. . ."

"Trì Niệm cậu mau buông tớ ra, cái tên lưu manh này!"

. . .

"Một con sông lớn ~ gợn sóng rộng ~ "

Hai người đang ở trên ghế sofa ầm ĩ, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông cửa quen thuộc vang lên một tiếng, Trì Niệm và Đào Nhạc đều ngây ngẩn cả người.

"Một con sông lớn ~ gợn sóng rộng ~ "

Trì Niệm lại nghe một bên chuông cửa vang lên, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo Đào Nhạc, "Đến rồi!"

Đào Nhạc nuốt ngụm nước bọt, chỉ huy Trì Niệm nói: "Cậu, cậu đi mở cửa đi."

Chơi thì chơi, nháo thì nháo, Trì Niệm đến cùng vẫn là kéo lấy cổ áo Đào Nhạc dắt cô cùng mình đi tới bên cạnh cânh cửa.

Mắt mèo bên trên cửa chống trộm vừa lúc bị câu đối xuân năm ngoái chặn lại, Trì Niệm nhón chân lên nhìn cũng không thấy tình huống bên ngoài.

Trì Niệm có chút khẩn trương, vô thức quay đầu tìm Đào Nhạc.

"Anh ta sẽ không phải là một người đàn ông vạm vỡ đi?" Trì Niệm nhỏ giọng hỏi.

Đào Nhạc cảnh giác cầm lấy bình hoa sứ men xanh trên hộc tủ, khẽ gật đầu với Trì Niệm, "Không có gì đâu, cậu mở cửa đi!"

Chơi thì chơi, nháo thì nháo, mặc dù ngoài miệng nói đến tuyệt tình, nhưng Đào Nhạc đến cùng vẫn rất có nghĩa khí.

Có cô cầm vũ khí làm chỗ dựa cho mình, Trì Niệm thả lỏng một chút.

Hít một hơi thật sâu, Trì Niệm đưa tay ra mở cửa.

Ngoài cửa, một người đàn ông có thân hình cao lớn kéo chiếc một va li màu bạc, chiếc mũ trùm đầu màu đen che hầu hết khuôn mặt của hắn.

Trì Niệm mở cửa ra một khe nhỏ, xem xét trên thân hình của người đàn ông bên ngoài một bộ trang phục màu đen khiến trong lòng cô hoảng sợ.

Cô âm thầm vẫy tay với Đào Nhạc trốn đằng sau cánh cửa, cảnh giác hỏi người đàn ông đứng trước cửa: "Anh tìm ai?"

"Xin chào, tôi đến thuê phòng. Xin hỏi cô là. . ." Trong tay người đàn ông vuốt vuốt tờ giấy ghi địa chỉ nhà, vừa khi nói chuyện hắn vừa đưa tay tháo mũ đội trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn dật.

Khoảnh khắc anh ngước mắt lên nhìn đôi mắt của Trì Niệm, hai người đồng thời sửng sốt.

"Chị là. . ."

"Trì Niệm. . . Học tỷ?"

"Học tỷ?!"

"Cẩn thận!"

Thời điểm nghe thấy giọng Đào Nhạc, Trì Niệm trông thấy người đàn ông đứng trước mặt mình mặt mày run lên, cô căn bản không có thời gian phản ứng, cánh tay đột nhiên bị anh nắm lấy, một giây sau, sau lưng truyền đến một tiếng vỡ thanh thúy.

Trì Niệm kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn đường quai hàm gần như hoàn hảo quen thuộc của người đàn ông này, lập tức một tia sét đánh vào trong tâm trí cô.

Người đến thuê phòng trọ của cô lại là. . .

Đoạn Mục Chi?!