Edit: Pe Heo
***
“Ngoan, Hề Hề, để anh ôm một cái em liền hết đau ngay.” Jersey vừa ôm cô vào ngực vừa kéo một cánh tay của cô ra đưa cho Lục Ý Hồi.
Lục Ý Hồi ra sức nắm lấy, Dạ Hề Hề tuy rằng mất trí nhớ, trí lực cũng thoái hóa, nhưng khí lực lại không hề giảm đi khiến cô phải mất rất nhiều công sức mới nắm lại được.
Chẩn mạch một lúc, cô liền chau mày, lúc ngẩng đầu có chút do dự nhưng vẫn nhịn được không nói ra, lại xem một lúc rồi mới buông tay nói với Jersey: “Lật người chị ấy lại để em sờ bụng chị ấy một chút.”
Jersey giữ chặt lấy vai của Dạ Hề Hề, nhưng cô thế nào cũng không chịu, phụ nữ thì làm sao mạnh bằng đàn ông, cuối cùng vẫn nằm ở trong lòng Jersey chỉ là không ngừng khóc nức nở và ra sức la hét, đặc biệt là lúc Lục Ý Hồi đặt tay lên bụng cô nhấn vài cái.
“Đau quá… Hề Hề đau quá… Ân… Đau…” Giọng nói cũng đã khàn đi, nước mắt ràn rụa biểu tình trên mặt cũng trở nên mơ hồ, hai tay nắm chặt vạt áo trứơc ngực người đàn ông khiến nó nhăn nhúm, một lúc sau Lục Ý Hồi mới đưa ra kết luận: “Vì không có dụng cụ nên em mới kiểm tra lâu như vậy, chắc là do buổi tối ăn cay nên mới bị đau dạ dày, em pha cho chị ấy cốc nước muối sinh lý là được, nhưng mà Ý Trạch…”
Cô bước xuống giường, nhìn mọi thứ trên giường đều bừa bộn, ánh mắt Lục Ý Hồi lạnh lẽo đi nhiều, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt giống như không phải đang nhìn anh trai của mình mà trái lại như nhìn một người mà cô cảm thấy căm ghét: “Anh có biết Hề Hề mang thai không?”
Gương mặt anh trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm em gái của mình, khi nhìn thấy biểu tình trên mặt cô anh mới nhanh chóng tiếp thu nguồn tin tức này, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, Dạ Hề Hề không còn khí lực chỉ cau mày nằm trong lòng anh, nhỏ giọng ưm một tiếng.
“Cũng đã được một tháng rồi, mấy ngày trước bị thương cũng không ảnh hưởng đến đứa bé, có thể bởi vì mới mang thai nên bệnh viện cũng không kiểm tra ra. Vừa rồi em mới bắt mạch chắc cũng phải được 31 ngày rồi.” Lục Ý Hồi chưa từng trải qua loại chuyện này nên có chút do dự, lại có phần tức giận với anh trai mình, tại sao lại không cẩn thận như vậy chứ, thậm chí ngay cả lúc nào anh ấy muốn Hề Hề bọn họ cũng không rõ ràng lắm, bất quá đây là chuyện của hai người bọn họ, nên cô cũng không có quyền hỏi đến, nhưng mà… Nhìn thấy Hề Hề bây giờ, cô thật sự rất đau lòng, đặc biệt nước mắt của cô ấy khiến cô cảm thấy dằn vặt trong lòng.
Jersey cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, khuôn mặt đầy mồ hôi dính ướt nhẹp trên trán khiến anh thấy rất đau lòng, nhẹ nhàng vươn ngón tay thon dài lau đi giọt mồ hôi và nước mắt trên mặt cô rồi cúi đầu dụ dỗ “Không đau, không đau.” Vì trên mặt anh không hề có biểu tình gì nên Lục Ý Hồi đoán không ra suy nghĩ của anh.
“Pha cho cô ấy một cốc nước muối đi. Chú ý… Không được tổn thương đến đứa bé.” Anh vừa nói vừa đưa tay đặt lên dạ dày cô nhẹ nhàng xoa xoa song giọng nói lại cực kì lạnh lùng và cứng nhắc, nhưng Lục Ý Hồi vẫn nắm được một chút run rẩy trong đó.
Cô khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, trước khi ra còn không quên dặn đám người hầu còn đang ngây ngốc đứng trong phòng đi chuẩn bị khăn khô và nước ấm.
Hề Hề mang thai, đây là đứa bé của gia tộc Moramike bọn họ, là con của Jersey và Hề Hề.
Trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng lên, cô tăng nhanh bước chân muốn lập tức báo tin vui này cho bố mẹ biết.
Dạ Hề Hề run rẩy, dù đã uống nước muối sinh lí nhưng cô ấy vẫn phát run như cũ, lông mi run rẩy, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống và thân thể vẫn run lên bần bật.
“Chắc là do tô mì thịt bò buổi tối quá cay, thật xin lỗi, là em không chú ý tới…” Xử lý tốt hết thảy, Lục Ý Hồi liền ngồi ở bên giường nhìn Hề Hề đang nằm trong ngực Jersey, cô rất hối hận, lần này là lỗi của cô.
“Là do anh không có chăm sóc tốt. Em đi ra ngoài đi.” Giọng nói của Jersey rất lạnh, chỉ chăm chú nhìn người trong ngực, bàn tay cũng không ngừng xoa bụng cho cô, hình như hành động này khiến cô thoải mái hơn nhiều nên đầu cũng tựa vào trong ngực anh nhẹ nhàng ưm một tiếng, ngón tay nắm lấy quần áo đã rất lộn xộn trên người anh, trên cổ cũng để lại vài dấu móng tay, đối với hành động của cô anh không hề có chút không kiên nhẫn nào, trái lại hết sức kiên nhẫn dụ dỗ cô đi vào giấc ngủ, không ngừng nói với cô là sẽ không đau, lập tức sẽ tốt lên.
Ba năm trước, có một ngày Dạ Hề Hề đột nhiên biến mất, anh đi học, đi sân golf, đi đánh cầu lông, đi bơi cũng không nhìn thấy bóng dáng luôn bám theo phía sau của cô. Lúc đó anh không cho là đúng, trái lại còn cảm thấy thoải mái một trận, bất quá có hơi không quen một chút, sau cùng vẫn phải phát động lực lượng của mình đi thăm dò, lúc tìm được là lúc cô đang nằm trong bệnh viện, gương mặt tái nhợt, vô cùng an tĩnh.
Nghe nói là do ăn quá nhiều ớt nên bị viêm dạ dày, lúc đó anh chỉ nhìn cô một cái rồi không trở lại bệnh viện thêm lần nào nữa, suốt đêm Hề Hề cũng không biết anh từng ghé qua, trước kia tại sao mình lại xa lạ như vậy, cách cô xa như vậy, ngay cả một chút ấm áp cũng không cho cô.
Anh ngồi ở trên giường ôm người trong ngực.
Nhẹ nhàng vỗ lưng, xoa dạ dày cho cô, có thể bàn tay đã mỏi, cánh tay trở nên tê rần nhưng anh không hề ngừng lại một giây nào, miễn là cô vẫn còn rên thì anh sẽ không ngừng lại, đến khi có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào Dạ Hề Hề mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mà anh vẫn tiếp tục ôm cơ thể mềm mại của cô ngồi dựa vào đầu giường, bàn tay đặt trên dạ dày cũng dừng lại một chút rồi từ từ đi xuống sau đó dừng lại ở trên bụng của cô.
Ba mươi mốt ngày, ba mươi mốt ngày trước, anh và cô ở trong hồ bồ làm tròn một buổi chiều, buổi chiều hôm đó đó anh tức giận nên mới không ngừng trừng phạt cô, bởi vì cô đã nói một câu mà câu nói đó khiến anh đến giờ vẫn còn cảm thấy tức giận.
“Em muốn cưới người khác, nếu anh chọc giận em, em sẽ đi cưới người khác!” Bởi vì anh lúc lạnh lúc nóng khiến cô tức giận nói ra một câu như vậy, nhưng cũng chính câu nói đó đã chọc giận người nào đó vốn là một con sư tử, anh đè cô xuống ở trên thành hồ hoặc là trên ghế triền miên không ngớt tròn một buổi chiều mà không dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào.
Sau đó anh đã nói câu gì nhỉ: “Về sau nhớ uống thuốc.”
Anh còn nhớ rõ lúc đó Dạ Hề Hề hỏi lại: “Vì sao? Anh không muốn có đứa bé thuộc về hai chúng ta sao?”
Jersey chưa từng nghĩ tới chuyện đứa bé, có lẽ có nghĩ tới, nhưng cũng không phải hiện tại, đứa bé của anh phải có khi anh 27 tuổi như thế đứa bé được sinh ra mới ưu tú nhất.
Đó là lý do lúc đó anh trả lời Dạ Hề Hề mang theo phần không kiên nhẫn và lạnh lẽo: “Không muốn.” Chỉ là hiện tại không muốn, không có nghĩa là về sau không muốn.
Vì anh xoay người sang chỗ khác mặc quần áo nên chưa từng thấy trên mặt Dạ Hề Hề xuất hiện sự đau lòng mất mác.
Bây giờ nghĩ lại cũng biết chắc chắn là cô không uống thuốc, thế nhưng anh không trách cô.
Thực sự không trách cô, đến giờ khắc này anh lại cảm thấy phấn khởi, vuốt ve bụng cô mềm nhẹ như lông chim, nhìn của hàng lông mi của cô, lòng anh liền mềm nhũn.