Yêu Thầm Chị Họ

Chương 88




Nghe xong câu chuyện, Uyên trầm ngâm rất lâu, không nói cũng chẳng phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn ra biển đêm mông lung. Không rõ cô nàng đang nghĩ gì trong đầu.

Sóng vẫn ì oạp xô bờ, mình nóng ruột muốn quay lại chỗ chị Diễm nhưng không dám đánh tiếng, sợ phá hỏng dòng suy nghĩ của Uyên. Mình biết cô nàng đang cần chút thời gian để "tiêu hóa" những gì mình vừa kể. Không hiểu sao mình cảm thấy tâm trạng bồn chồn, cứ có cảm giác không yên, thấp thỏm lo sợ một cách khó hiểu.

Rốt cuộc mình không nhẫn nại được nữa, khẽ nói:

- Uyên nghĩ sao? Có tin lời Nhung không?

Uyên như bừng tỉnh, đôi mắt nâu nhìn mình, lắc đầu:

- Chả biết nữa! Mà thôi, chuyện qua lâu rồi, Uyên không muốn nghĩ nhiều chỉ thêm mệt đầu!

- Vậy cũng tốt! Nhưng dù sao cũng cần xác định rõ ràng chứ, không lẽ Uyên muốn quay về với thằng Khang kể cả khi nó đã làm cái chuyện khốn nạn đó sao?

Cứ nghĩ đến cảnh Uyên quay lại với thằng Khang, bị nó ôm ôm ấp ấp là mình vô cùng sôi tiết. Có thể Uyên sẽ không thuộc về mình, nhưng nhất định cũng không được thuộc về nó, phải là một ai khác đàng hoàng mình còn cố chấp nhận mà chúc phúc.

Nghe mình nói vậy, cô nàng cười buồn không đáp, lặng lẽ dõi nhìn xa xăm tít ngoài khơi giống như muốn gửi gắm toàn bộ tâm sự cho sóng cuốn đi xa, cuốn trôi hết mọi muộn phiền.

Thêm lần nữa mình không muốn phá vỡ tâm trạng của Uyên, tuy nhiên buộc lòng phải nói:

- Về được chưa? Bỏ chị Diễm nãy giờ một mình ngoài kia, sợ có chuyện gì!

Lúc này Uyên mới sực nhớ ra, vội gật đầu:

- Ừ, quên mất! Chẳng may chị xảy ra chuyện thì T lại mất đi người vợ hiền tương lai!

Nói xong cô nàng bật cười. Nụ cười không vui mà cũng không hẳn là buồn, chả rõ hàm ý gì.

Khi bọn mình quay lại chỗ bờ kè, chị đã biến mất. Nơi đó giờ là chỗ của một nhóm khác đang ăn uống hát hò um trời.

Mình ngó quanh tìm kiếm, thầm nghĩ có lẽ nhóm nọ ồn ào quá nên chị Diễm đi chỗ khác thôi. Thế nhưng mình nhìn mãi vẫn chẳng thấy chị đâu, xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, thật khó hiểu!

Mình gọi vào số chị, nghe thông báo thuê bao không liên lạc được, không biết là điện thoại hết pin hay ngoài vùng phủ sóng. Mới đây thôi, chị có thể đi đâu được cơ chứ?

Uyên cũng lo lắng tìm kiếm phụ mình. Hai đứa đi dọc theo bờ kè, căng mắt ngó khắp nơi song đành thất vọng vì không thấy bóng dáng chị Diễm. Ở nơi xa lạ này, mình không nghĩ ra được chị có thể đi đâu? Hơn nữa có lý do gì để chị bỏ đi mà không thông báo cho mình?

Xưa nay chị Diễm làm việc gì cũng luôn cẩn trọng, rất khó tin là chị đường đột bỏ đi như thế, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện không hay?

Không tìm ra được manh mối, mình chợt nảy ra một ý, đi nhanh tới chỗ nhóm kia vẫn đang đùa giỡn vui vẻ, hỏi:

- Mấy bạn cho mình hỏi, lúc nãy khi tới nơi này có thấy cô gái nào ngồi đây không?

Bọn họ nhìn nhau, sau đó một bạn gái thay mặt đáp lời:

- Không thấy. Tìm bạn hả? Mặt mũi thế nào bạn diễn tả thử biết đâu tụi này có thấy qua!

- Ừm. Tóc đen dài, gầy gầy, cao hơn mét sáu, mặt rất xinh! - Mình cố diễn tả, khi nói tới chỗ chị xinh thì hơi ngượng, nhưng vẫn phải nói để xem họ có ấn tượng gì không. Chị xinh thì nói là xinh, mình có nói quá lên đâu.

- Mặc đồ màu gì? - Một người hỏi thêm.

- À, váy dài màu trắng rất nữ tính! - Mình quên mất, vội đáp.

Nghe xong, cả đám ngồi nhăn mày nhíu trán cố nhớ lại. Lát sau cô gái khi nãy lắc đầu nói:

- Hình như không thấy qua.

Mình rất thất vọng, cố hỏi thêm:

- Lúc các bạn tới đây thì chỗ này có ai ngồi không?

- Không, hoàn toàn để trống.

- Vậy... mọi người ngồi đây lâu chưa?

- Tầm nửa tiếng thôi.

Mình cảm ơn bọn họ rồi kéo Uyên rời đi. Nãy giờ mình trò chuyện với Uyên cũng hơn nửa tiếng, vậy có khi nào lúc đó chị đi tìm mình rồi vô tình trông thấy cảnh mình ôm Uyên vỗ về nên buồn, sau đó bỏ đi hay không?

Tạm thời chỉ có giả thiết này là hợp lý nhất, ngoài ra mình không thể nghĩ được thêm nguyên nhân gì khiến chị làm vậy. Riêng về vấn đề có thể chị gặp chuyện, hoặc bị ai đó bắt cóc hay gì gì đó thì mình không tin. Chị lớn rồi, cũng đã va chạm ngoài xã hội không ít, tuy còn vài điểm khá ngây thơ nhưng nhìn chung chị không phải trẻ con mà cứ ngồi một mình ở nơi xa lạ là xảy ra chuyện được.

Đoán vậy nhưng mình không nói với Uyên, sợ cô nàng áy náy.

Uyên đang rất lo lắng, đi tìm cùng mình cứ ngó quanh quất mãi, thấy ai mặc đồ trắng liền kéo mình chạy tới nhìn thử, để rồi sau đó cả hai phải thất vọng não nề.

Tìm một hồi không thấy, trời đột ngột đổ cơn mưa, bọn mình chạy vào mái hiên một tiệm tạp hóa đối diện bờ biển trú tạm.

Mưa rất to, kèm theo giông gió thổi lạnh buốt. Hạt mưa bị gió cuốn tạt vào trong hiên nhà khiến mình và Uyên dù đã đứng sát vào thềm nhưng vẫn bị ướt. Cũng may chủ nhà hôm nay bận gì đó nên đóng cửa, nhờ vậy hai đứa đứng trú lâu cũng đỡ ngại.

Mình đứng phía ngoài che cho Uyên, lưng đưa ra bị mưa tạt ướt nhẹp, lạnh thật. Người mình thoáng run, hình như mưa ở biển lạnh hơn những nơi khác thì phải. Trước đây mình nhiều lần tắm mưa nhưng chưa lúc nào cảm thấy lạnh run như lúc này, tâm trạng lại đang lo lắng cho chị Diễm không biết giờ ở nơi nào nên càng cảm thấy mệt mỏi kinh khủng.

Ngoài kia, dòng người chạy mưa không còn ai. Bãi biển mới đó còn rất đông vui, bây giờ vắng ngắt không một bóng người. Ngó qua ngó lại hình như nơi này chỉ còn hai đứa mình, hàng quán xung quanh đã tạm khép cửa cả rồi, có lẽ tránh để mưa tạt ướt thực khách.

Uyên đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán mình bị gió thổi tung, môi cô nàng cũng tím tái vì lạnh rồi, run rẩy mấp máy:

- T lạnh không? Run dữ vậy?

Mình đã ráng tỏ ra mạnh mẽ nhưng không được, cái lạnh thẩm thấu vào tận trong thịt xương rồi truyền ngược ra bên ngoài khiến cơ thể mình cứ run lên, không sao kiềm được, buộc phải thừa nhận:

- Lạnh! Gió mạnh quá, nước mưa lạnh nữa!

Như chỉ chờ có thế, Uyên đột ngột nhích tới, vòng tay siết chặt lấy mình, hai cơ thể thấm đẫm nước mưa dính sát vào nhau cố truyền chút hơi ấm. Giọng cô nàng thì thầm bên tai:

- Uyên biết T rất lo lắng cho chị Diễm, Uyên cũng vậy, làm thế này thật không đúng lúc. Uyên chỉ muốn giúp T bớt lạnh thôi, mong là chị sẽ không trách!

Đúng là cái ôm từ Uyên giúp mình bớt lạnh hẳn, hai tay mình không tự chủ được cũng vòng ra sau siết lấy tấm lưng thon ấm áp. Được một lát, Uyên bỗng nhích khẽ như muốn thoát ra, mình lơi tay một chút, hơi nghiêng đầu toan hỏi thì đôi môi thơm ngát vẫn còn vương chút hương sầu riêng bất ngờ áp chặt vào miệng mình hôn thật sâu.

Mình không muốn làm chuyện đó vào lúc này, nhưng khi ôm lấy cơ thể gợi cảm của Uyên vào lòng thì không một thằng đàn ông chân chính nào có thể kiềm lòng. Cô nàng lại còn chủ động hôn khiến mình không thể kháng cự được, say mê đáp trả.

Nụ hôn ướt át và vòng tay ôm chặt của Uyên giúp mình ấm áp hơn, thêm vào cảm giác mềm mại từ trước ngực truyền tới khiến mình càng lâng lâng bay bổng. Hình như đây là lần thứ hai mình và Uyên hôn nhau dưới mưa, cảm xúc mạnh hơn rất nhiều khi rơi vào hoàn cảnh này. Những hình ảnh cũ kĩ lướt qua đầu mình, cảnh hai đứa chạy xe đạp trong mưa té xuống bờ ruộng dưới quê, rồi Uyên mặc kệ chân chảy máu, mặc kệ mưa bão nhào tới hôn mình. Và còn... nụ hôn đầu với chị Diễm khi hai đứa trú mưa trong bụi tre già, mọi thứ như chỉ vừa mới hôm qua thôi...

Nhớ tới chị, sự lo lắng trở lại trong mình, cố xua tan cảm giác đê mê ngây ngất buông Uyên ra.

Hành động của mình khiến Uyên hụt hẫng, ánh mắt vương chút buồn. Cô nàng buông tay khỏi người mình, hơi lùi lại dựa sát vào cửa, môi khẽ mím cúi mặt nhìn xuống dưới chân.

Trời vẫn còn mưa rất to, những tiếng rào rào đi kèm sấm chớp đì đùng che mờ mọi âm thanh khác.

Mình không dám đứng đối diện Uyên nữa. Ở khoảng cách gần, Uyên rất đẹp, rất thu hút, nhất là gương mặt đang buồn bã pha lẫn chút trắng xanh vì lạnh khiến người khác nhìn vào chỉ muốn được âu yếm che chở. Thế nên mình bước lên, quay mặt ra ngoài, đứng sát Uyên.

Hai đứa không ai nói lời nào, im lặng nhìn mưa bay trắng xóa màn đêm.

Mình lấy điện thoại gọi chị thêm một cuộc nữa, chỉ nghe âm thanh tổng đài chán ngắt.

- Vẫn không liên lạc được à? - Uyên hỏi.

- Ừ.

Im lặng vài phút, cô nàng lại hỏi:

- T có lưu số khách sạn mình ở không?

Mình lắc đầu:

- Không có. Định hỏi họ xem chị có về không hả?

- Ừm. Hay là mình về đi, biết đâu chị đang đợi ở đó thì sao? - Cô nàng đề nghị.

Mình nhìn ra ngoài trời. Mưa to thế này, mình thì không sao chứ để Uyên chạy lúp xúp dưới mưa mình rất xót. Lỡ đổ bệnh thì khổ nữa, chưa kể có thể bị trượt ngã, tay Uyên chỉ mới lành thôi.

Như biết mình đang nghĩ gì, Uyên trấn an:

- Uyên không sao đâu, đừng lo! Về hén!

Mình ngần ngừ:

- Mưa lớn quá, chờ bớt chút rồi về! Lỡ Uyên xảy ra chuyện gì chắc thằng Khang chém T mỏi tay quá!

- Hừ, hóa ra đâu phải lo cho tui, chỉ sợ bị trả thù thôi! - Cô nàng nguýt mình dài cả thướt.

- He he, cả hai.

Câu chuyện rôm rả được tí rồi nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên tai.

Chờ trời ngớt mưa thêm một chút, mình và Uyên kéo nhau chạy về khách sạn. Khi nãy đi bộ ra đây ham đi xa nên giờ trời mưa chạy muốn hụt hơi, mãi mới về tới. Mình hỏi thăm nhân viên lễ tân nhưng họ bảo khách ra vào đông nên không để ý, thế là phải đi lên tận phòng để xem chị đã về chưa.

Khi nãy chị giữ chìa khóa, lên tới nơi thấy cửa phòng vẫn khóa ngoài im ỉm, tim mình như ngừng đập. Chị Diễm vẫn chưa về!

Bọn mình cảm thấy lo lắng hơn, bắt đầu nghĩ đến khả năng đã có chuyện gì đó không hay xảy ra với chị. Uyên đòi ra công an báo cho họ biết, nhưng mình không đồng ý, vì mình biết mất tích dưới 24h không tính là mất tích, sẽ không ai đi tìm cả. Tạm thời hai đứa phải tự thân vận động thôi.

Chị đột nhiên biến mất, và bọn mình thì bị nhốt ở ngoài, không thể vào phòng lau khô người, thay đổi quần áo. Hai đứa ướt như chuột lột, lom khom đứng bên hành lang ngó nhau dở khóc dở cười. Cũng may tầng trên này vắng người, không đến nỗi bị nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ. Nhưng quả thật cảm giác không dễ chịu chút nào, vừa lo cho chị vừa ái ngại cho chính mình.

Mình rất muốn đi tìm chị nhưng chẳng biết tìm ở đâu nữa, những nơi có thể thì đều đã thử rồi, giờ chỉ còn cách ở lại đây chờ đợi.

Uyên lạnh co rồi ngồi xuống, môi tím tái hết cả, mình cũng không thể bỏ cô nàng ngồi đây một mình mà đi tìm chị.

Mình chạy xuống sảnh xin hai cái khăn lông, cầm lên đưa cho Uyên một cái:

- Nè, lau đi để bệnh!

Uyên lập cập đón lấy, lau mặt mũi đầu tóc rồi trùm luôn lên người cho ấm, hết dám khoe vóc dáng quyến rũ ra rồi. Mình thầm buồn cười.

- Lạnh lắm hả? - Mình hỏi.

- Ừm. - Uyên gật đầu - Khi nãy chỉ hơi lạnh, giờ chắc nước mưa thấm vào người nên càng lạnh dữ nữa!

Rồi đột nhiên cô nàng bảo:

- T cứ đi kiếm chị Diễm đi, Uyên ngồi đây một mình không sao đâu!

Uyên rất thông minh và nhạy cảm, luôn hiểu mình đang nghĩ gì, muốn gì. Mình rất ít khi phải nói ra.

Dù biết bây giờ ra ngoài tìm chị chỉ như mò kim đáy biển thôi, nhưng mình vẫn phải đi tìm cầu may. Mình gật đầu:

- Vậy Uyên ngồi đây chờ nhen, T sẽ quay về nhanh thôi! Đừng để xảy ra cảnh tìm được chị rồi thì Uyên lại biến mất!

Nói xong câu này, mình hơi khựng, gai ốc bỗng nhiên nổi khắp người. Hình như trước đó mình cũng đã nói lời tương tự với chị, lúc đi tìm Uyên ngoài bãi biển.

Ánh mắt Uyên nhìn mình chợt lóe lên tia kỳ lạ, không nói gì, chỉ lẳng lặng gật nhẹ.

Không rõ vì sao khi thấy thái độ của Uyên, nội tâm mình dấy lên cảm giác bất an. Dù vậy, mình vẫn quay người chạy xuống sảnh, mặt dày mượn nhân viên tiếp tân cây dù rồi theo cửa khách sạn chạy nhanh ra ngoài.

Trời vừa ngớt được một chút lại tiếp tục mưa to nữa rồi...