Chào Nhung ra về, khi tới khách sạn gõ cửa phòng thì chị Diễm mở cửa cho mình. Uyên còn ngủ vùi trong chăn, phòng bật máy lạnh vù vù, vừa bước vô muốn teo hết cả.
- Chị đang ngủ hả? - Trông thần sắc chị không được tươi cho lắm, mình hỏi.
Chị Diễm gật đầu, hỏi khẽ:
- Sao rồi T?
- Sao là sao? Ý chị muốn hỏi gì nè? - Mình cười cười, đi qua cái giường đối diện giường Uyên đang nằm, ngồi xuống.
- Biết còn giả bộ nữa…
Chị Diễm tò tò theo sau mình, ngồi xuống sát cạnh mình, nét mặt dàu dàu.
- Ha ha, coi chị kìa!
Nhìn vẻ háo hức tò mò của chị, mình không nhịn được bật cười lớn nhưng lập tức nín ngay vì Uyên bên giường kia đột nhiên tung chăn, ló mặt ra làu bàu:
- Giữ trật tự coi! Người khác đang ngủ làm gì cười lớn vậy?
Chị Diễm giật thót, đấm nhẹ mấy cái lên ngực mình. Mình vội gật đầu lia lịa ý là đã hiểu rồi. Thiệt tình, chỉ là kể lại chuyện cũ thôi mà cả hai cứ có cảm giác như đang lén lút làm gì đó ghê gớm lắm.
Im lặng một lát chờ Uyên thở đều lại, chị tiếp tục khều mình nỉ non:
- Kể chị nghe đi!
Đúng thật con gái là chúa tò mò, mình ráng nín cười, hơi trợn mắt làm điệu bộ du côn với chị:
- Đừng có nói với e là trưa giờ chị không ngủ, nằm chờ em về để hóng chuyện đó nhen!
Chị Diễm đỏ mặt, ấp úng:
- Đâu… có đâu… chị đang ngủ bị T gọi dậy chứ bộ…
Biết ngay mà. Mỗi lần chị xấu hổ hoặc nói xạo là mặt sẽ đỏ lên, đừng hòng giấu được mình. Mình nhún vai:
- Ờ, mà chuyện cũng đâu có gì mà kể. Thôi, chị ngủ đi, tối còn đi chơi!
Chị liếc mình bén như dao, coi bộ muốn hóng hớt lắm rồi mà lại tự ái nên không thèm hỏi nữa, ủ dột đứng lên:
- Không kể thì thôi. Làm như ta thèm…
Mình buồn cười kinh khủng, nhanh nhẹn chộp tay chị kéo lại nhưng lỡ kéo hơi mạnh làm chị té nhào đè luôn lên người mình. Trời ơi, mềm mại chết mất!
- T…
Phản ứng đầu tiên của chị là chống tay lên ngực mình cố ngồi dậy, miệng ấp a ấp úng không thành lời, mắt thì liếc qua bên kia xem Uyên có nghe không.
Mình cũng đảo mắt qua chỗ Uyên rất nhanh, phát hiện cô nàng vẫn trùm chăn ngủ say sưa liền vòng hai tay ra sau lưng chị Diễm kéo mạnh xuống.
Đang nhoài người dậy, bất thần bị mình ghì chặt, chị Diễm lại té xuống lần thứ hai, mặt chị úp thẳng vào ngực mình. Biết mình tính làm chuyện xấu xa, chị đấm thùm thụp lên vai mình nhưng không dám kêu lớn sợ Uyên nghe được, chỉ thì thào:
- Bỏ chị ra đi! Bé Uyên thấy bây giờ…
Giờ phút này có cháy nhà mình cũng không buông chị ra chứ đừng nói là Uyên thấy. Đêm qua chị nằm kế bên mà Uyên còn dám hôn mình đắm đuối, sao chị nhát vậy chứ.
Tiếng chị thì thầm bên tai khiến mình nhột, da gà nổi khắp người, cảm tưởng như chị đang xúi giục mình làm tới chứ không phải ngăn cản. Vòng tay mình càng thêm siết chặt tấm lưng thon, đồng thời buông khẽ vào tai chị:
- Ôm một chút thôi mà…
Chị thoáng run rẩy:
- Bé Uyên thấy rồi sao? Buông chị ra đi mà!!!
- Kệ Uyên chứ, mắc gì chị cứ sợ Uyên thấy là sao? Mình là người yêu của nhau mà!
- Ai… ai nói?! Chị hết yêu T rồi! T không được ôm chị nữa…
Mặc chị yếu ớt phản kháng, mình vẫn cứ ôm cứng. Hai mắt mình nhắm chặt, tai lắng nghe từng nhịp đập trái tim chị đang thổn thức dữ dội trên lồng ngực mình.
Ấm áp, bình yên đến lạ!
Khi ôm Uyên, mình cũng có cảm giác này nhưng chỉ một chút thôi, không nhiều bằng chị. Có lẽ cảm xúc từ một cơ thể bốc lửa như Uyên dễ khiến mình nảy sinh ham muốn trai gái nên đã lấn át mọi thứ. Không như chị, mỗi lần ôm chị cứ thấy như đang ôm cả thế giới vào lòng, cái thế giới chỉ có gian nhà lá đơn sơ và khoảnh vườn rì rào đầy gió, cây cỏ xanh um.
Không rõ từ khi nào, bàn tay chị rón rén vuốt ve mặt mình thật nhẹ, dường như muốn tìm lại cảm giác quen thuộc trước kia.
Khi tay chị lướt qua miệng mình, mình há miệng ngậm lấy một ngón, mỏ chu ra mút chùn chụt làm trò. Chị vội giật tay về chùi chùi vào vai áo mình, càu nhàu:
- Ở dơ quá! Không cho T ôm nữa à…
- Hè hè… - Mình cợt nhả - Ủa, nãy giờ chị cho em ôm đó hả? Rõ ràng em ôm chặt nên chị không chạy được thì có.
- Hứ, chị không muốn thì T có giữ chặt cỡ nào cũng… A… Ghét, gạt ta hoài!!!
Nói nửa chừng, trông cái mặt gian xảo với hai mắt hấp háy, nhận ra bị mình gạt cho vào tròng khiến chị phải thú nhận, chị Diễm xấu hổ đấm mình liên hồi, càng thêm rúc sâu vào ngực mình. Chắc mặt chị đang đỏ dữ lắm, vì mình nghe ngực nóng hổi, máu dồn hết lên mặt chị đây mà.
Rồi mình cứ thế ôm chị và kể lại chuyện lúc trưa nghe được từ Nhung. Mình nhớ rất dai nên thuật lại hầu như chuẩn xác toàn bộ câu chuyện, kể cả Nhung nói thế nào, mình đáp ra sao.
Nghe xong, chị lặng người khá lâu rồi đột ngột chống tay ngồi dậy. Lần này, mình không giằng lại nữa mà ngồi lên theo chị.
Chị Diễm lơ đãng nhìn sang đống bùng nhùng có Uyên đang nằm bên trong khá lâu, khẽ thở dài:
- Tội bé Uyên khi yêu phải người như vậy!
- Ừ. Ủa, ý chị là sao? - Mình chột dạ.
- Thì là người không chung thủy đó. - Ánh mắt chị bỗng xoáy sâu vào mắt mình - Không tin tưởng được!
- Ừ…
Mình đáp yếu xìu. Chị đang ám chỉ mình thì phải. Mình rất muốn bào chữa nhưng không thể. Dù vì lý do gì thì đúng như chị nói, mình không chung thủy, không đáng để chị yêu và tin tưởng. Cho dù Uyên làm tất cả vì mình thì mình vẫn hoàn toàn sai khi đáp lại tình cảm ấy.
Ta không thể nói với người yêu của mình rằng "anh phản bội em vì cô kia rất tốt với anh!". Người trong cuộc hoặc đồng cảnh ngộ có thể hiểu, thông cảm cho nhau nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất buồn cười, rất vớ vẩn. Sở khanh vẫn mãi là sở khanh, không cần lý do lý trấu gì cả.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tâm trạng mình liền chùng xuống, uể oải mệt mỏi cực kỳ. Nhưng mình không có cách nào giải quyết cho toàn vẹn, cũng có thể mình quá tham lam, cứ dây dưa mãi không chịu buông bỏ ai giữa chị Diễm và Uyên.
Câu chuyện lựa chọn giữa cơm và phở vẫn luôn là đề tài muôn thuở. Huống chi đối với mình, cả hai đều là "cơm", có thể gắn bó lâu dài, không như "phở" chỉ để ăn đổi món khi cần sự mới lạ.
- T… - Chị lay vai mình.
- Hả?
Chị vừa nói gì đó mà mình mải nghĩ lẩn thẩn không nghe được.
Chị nhoẻn miệng cười:
- Suy nghĩ gì mà mặt mày như bánh đa nhúng nước vậy?
Mình vò đầu vài cái cho tỉnh táo:
- À, không. Chị mới nói gì?
- Chị hỏi T là có định kể chuyện đó cho bé Uyên nghe không?
- Có chứ. Nhưng phải chờ thời điểm thích hợp, bình thường nhắc đến tên Nhung là Uyên nổi cơn tam bành lên rồi, không nói gì được.
Mình chép miệng ngó qua chỗ Uyên. Cô nàng này hung dữ không thua gì bà la sát, nói thật là nhiều lúc mình còn thấy sợ, nói chi ai.
- Thôi ngủ nhen! Đuối quá! Chị cũng ngủ đi, chiều còn đi chơi!
Mình ngáp dài, lăn đùng lên giường ngủ vùi. Muốn rủ rê chị qua nằm cùng lắm nhưng thừa biết chị sẽ không chịu, đành thôi.
…
Cả bọn ngủ đến tận chiều mới dậy, tắm rửa xong bắt đầu đi chơi. Lần này tụi mình quyết định cất xe ở khách sạn, đi bộ cho vui.
Ba đứa lóc cóc thả bộ dọc theo con đường ven biển ở bãi sau. Chiều tà mát mẻ, rất đông du khách lẫn người dân địa phương tụ tập ra đây hóng gió, ngồi đặc kín cả bờ kè. Thậm chí nhiều nhóm còn trải hẳn chiếu ra ngồi nhậu. Không gian tràn ngập tiếng cười nói, đông vui cực kỳ.
Tụi mình chưa đói lắm nên tạm thời chưa ăn mà đi dạo loanh quanh. Khi đi ngang một cửa hàng trái cây, Uyên kéo áo mình:
- T, mua sầu riêng ăn!
- Ờ, cũng được.
Mình gật đầu rẽ vào. Nhà giàu có khác, ăn trái cây cũng phải sầu riêng mới chịu, nhất là hiện giờ nghịch mùa, sầu riêng đắt như vàng.
Vừa vào trong, không đợi mình nói, Uyên kéo chị lăng xăng chọn chọn lựa lựa. Lát sau chọn ra hai trái to tổ bố, cân lên cả chục ký, bắt mình trả. Mình cắn răng vét túi mà lòng đau như cắt, tiền giấu diếm phòng khi Uyên không cho ở chung nữa thì còn có tiền mà thuê phòng ở riêng đó.
Trả tiền xong, Uyên nhờ luôn ông chủ tiệm bổ ra, tách múi cho vào mấy cái hộp thường dùng bán cơm. Ông chủ năm nay tầm hơn bốn mươi, đang bận rộn chăm đứa con gái nhỏ biết đi chập chững nhưng cũng rất vui lòng phục vụ. Không biết là hiếu khách hay vì trúng độc cô nàng.
Mình chứng kiến nhiều lần rồi, hầu như đi ăn hay mua đồ chỗ
nào có chủ là nam giới thì ai cũng vui vẻ phục vụ Uyên, kể cả những yêu cầu oái oăm nhất. Nhưng hôm nào xui xẻo gặp trúng các bà các chị đứng bán thì thôi rồi, cứ như có thù từ kiếp trước, thiếu điều chỉ muốn tống cổ con nhỏ có vẻ ngoài "câu dẫn nam nhân" ra khỏi tiệm càng sớm càng tốt.
Như lúc này đây, trong khi chị Diễm mặc bộ váy vải mềm liền thân, thùy mị nữ tính quá đỗi thì Uyên ngược lại, quần sooc ngắn áo hai dây khoe cả cơ thể đầy đặn thanh xuân ra ngoài. Mình mới được ôm thân hình đó tối qua thôi mà nhìn còn không chịu được chứ nói gì mấy cha nội bên ngoài ngó vào. Bảo đảm ai cũng "nóng trong người, sốt trong quần" hết quá.
Cô nàng thì làm như không thấy, tay cầm bọc sầu riêng tung tăng tung tẩy vừa đi vừa nhảy chân sáo, báo hại cả đám đực rựa đứng ngồi không yên, liếc ngang liếc dọc. Mình nhắc khéo:
- Đi bình thường được không? Nhún nhảy quá coi chừng nó rớt hết ra ngoài bây giờ!
- Sao? - Uyên khựng người ngó bọc sầu riêng, sau đó nghi hoặc nhìn mình - Gì rớt?
- Hai trái bưởi, không phải sầu riêng. - Mình nhếch mép.
Cô nàng giật mình ngó xuống, an tâm không hề lộ hàng mới ngước lên trề môi:
- Bưởi này bịt mắt rồi, có rớt ra cũng không sao.
Mịa, thèm chửi thề thiệt. Khiêu khích thế này là cùng.
Chị Diễm bật cười:
- Trời ơi, hai người nói bậy quá nhen! Ta nghe được đó!
- Kệ chứ. Ai khó chịu biết liền!
Uyên càng vênh mặt lên, bước đi nhún nhảy tợn nữa. Y hệt lúc sáng trên núi trêu chọc mình. Mình phải vừa đi vừa liên tục niệm thần chú "đồ cúng, đồ cúng, đồ cúngggggg…"
Mấy cha nội ngồi với bạn gái, vợ con, mép miệng cũng giần giật y chang mình. Mình đoán mấy ổng cũng đang niệm thần chú giống mình.
Từ chuyện này, mình rút ra kinh nghiệm là không muốn Uyên làm điều gì thì tốt nhất đừng nên góp ý, vì càng nói cô nàng càng cố tình làm thêm, như muốn trêu tức.
Thôi mặc kệ, mình vừa đi vừa trò chuyện với chị Diễm, cho Uyên muốn làm gì thì làm. Quả nhiên, lát sau cô nàng chán ngay, chịu đi đứng giống người lại liền. Mình thắc mắc:
- Uyên không mặc đồ kín đáo được hả? Sao cứ phải khoe da thịt ra chi vậy?
Cô nàng liếc xéo mình:
- Sao là kín đáo? Uyên mặc quần áo đàng hoàng, có phải ở truồng đâu mà nói khoe da thịt?
- Nhìn chị Diễm nè! - Mình hất mặt qua chị - Con gái ăn mặc vậy có phải nữ tính không? Còn Uyên là hở hang rồi chứ còn gì!
Uyên nhìn mình như nhìn sinh vật lạ ngoài hành tinh:
- Lãng! Mỗi người một phong cách, nói như T thì ai cũng giống như ai à? Vậy mấy đồ này ta bán cho ai? Vứt chắc?
Mình tặc lưỡi:
- Đồng ý là vậy, nhưng thiếu gì phong cách không chọn, sao cứ phải mặc đồ thiếu vải làm gì?
- Đơn giản thôi! Uyên thích!
Cái mặt cô nàng cứ vênh vênh váo váo, gợi đòn dễ sợ. Mình hừ mũi:
- Thích người ta nhìn ngắm mấy chỗ nhạy cảm trên người Uyên à?
- Ừ. Càng nhiều đàn ông nhìn, Uyên càng thích! Đẹp phải khoe ra chứ? Chưa nghe ông bà nói tốt khoe xấu che hả?
Tới nước này thì mình hết biết nói sao, im luôn không thèm nói gì nữa. Chị Diễm đã quen với mấy màn đấu khẩu tay đôi của tụi mình nên không can ngăn mà chỉ cười cười.
Mình im làm Uyên cụt hứng, lát sau cà khịa ngay:
- Mà sao T cứ nói chuyện ăn mặc hoài vậy? Không thích người ta nhìn Uyên hả?
Quá lắm rồi, trước mặt chị Diễm còn dám nói vậy. Mình lừ mắt song cô nàng càng vênh mặt lên:
- Nói xàm gì vậy? Ta nhìn Uyên kệ ta, mắc gì T không thích?
- Ờ, vậy thôi. Tưởng có người nói không thích ta nhìn Uyên, Uyên còn suy nghĩ lại, biết đâu sẽ ăn mặc kín đáo, thùy mị, nết na như chị Diễm cho ai đó vui lòng, không ghen bóng ghen gió nữa…
Cô nàng kéo dài giọng, cố ý nhái mình, lại còn nhắc đến chủ đề nhạy cảm. Thiệt, nhiều lúc cảm thấy đau đầu sôi gan với Uyên, không biết đối phó thế nào.
- Có chỗ trống kìa, vô đó ngồi đi!
Mình đánh trống lảng, rảo bước lại đoạn bờ kè còn trống trải.