Thời gian trôi nhanh, mới đó đã một tháng qua đi kể từ ngày Uyên gặp nạn. Cuộc sống mọi người dần quay về quỹ đạo như trước. Chị Diễm ngày ngày đến tiệm chị Ánh làm tóc, mình cũng thường xuyên đi học sáng chiều, thành ra chỉ có mình Uyên quanh quẩn trong nhà cả ngày.
Đi thì thôi, về đến nhà mình lại thấy cô nàng ôm máy tính nằm ườn trong phòng, lúc thì xem phim, có khi lại chăm chú theo dõi gì đó, mình hỏi chỉ nghe cô nàng bảo là khảo sát thị trường chứng khoán, theo dõi biến động...
Ghê thế cơ đấy!
Mỗi lần như thế mình chỉ biết nhún vai im lặng. Khoản nào mình dốt thì chấp nhận là dốt, không ba hoa khoác lác làm gì, cũng chẳng hỏi nhiều.
Thanh sida có đến nhà vài lần, rủ rê café tán dóc. Nó biết mình dạo này gặp nhiều chuyện bận bịu nên hạn chế tìm kiếm, gặp nhau thường luôn miệng hỏi han có bị tụi thằng Quang, Khang làm phiền không. Mà cũng lạ thật, cả tháng nay chả thấy bóng dáng tụi nó, nhất là thằng Khang từ hôm xông vào nhà đập lộn với mình và Thanh sida thì biến dạng luôn. Có khi nào nó nghĩ Uyên đã bỏ đi biệt xứ nên quay về Cần Thơ luôn rồi? Được vậy thì quá tốt, mình không hi vọng gặp lại thằng trâu nước lỗ mãng đó tí nào.
Rốt cục hôm nay Uyên cũng được tháo bột, mặt mày vui sướng hân hoan. Chuyện này tính ra cũng bình thường, chẳng ai muốn mình cứ mãi mang theo cánh tay trắng xóa cả, nhất là thiếu nữ quan tâm nhan sắc lại càng khó chịu.
Vết thương của Uyên về cơ bản đã lành, tuy nhiên bác sỹ vẫn căn dặn tạm thời tránh vận động mạnh, cần có thời gian cho chỗ xương gãy phát triển cứng cáp như xưa.
Sau khi tháo bột ở tay, việc đầu tiên Uyên làm là chui tọt vào nhà tắm kì cọ một trận lâu lắc. Mình dư sức đoán trước hành động này, cô nàng rất ưa sạch sẽ. Có điều là, mình không thể đoán được hành động tiếp theo của cô nàng, thế nên bất ngờ một phen.
- T... - Uyên bước ra khỏi nhà tắm, vừa lau tóc vừa gọi.
- Gì? - Mình đáp cho có lệ, mắt dán chặt vào tivi.
Hôm nay Uyên tháo bột nên mình phải nghỉ học ở nhà trông nom, giờ rảnh chả biết làm gì, ngồi xem phim dưới phòng khách.
Uyên giơ cánh tay vừa tháo bột, nhờ tránh nắng nên có vẻ trắng hơn tay kia, tuy có chút yếu ớt bợt bạt:
- Trắng không?
- Ờ.
- Hỏi trắng không, ờ là sao?
Mình lơ đễnh:
- Thì trắng.
Khuôn mặt đang hí hửng của Uyên xịu xuống, dường như cụt hứng, đột ngột cầm điều khiển tắt tivi.
Mình trợn mắt nhìn cô nàng:
- Gì vậy? T đang coi phim.
- Nghỉ coi chút đi! - Uyên ngồi xuống cạnh mình, giọng dụ khị - Có chuyện muốn bàn với T nè!
Mình đề phòng:
- Chuyện gì nữa đây? Rảnh rỗi sinh nông nỗi, có ý tưởng mới nữa rồi à?
Người ta nói "nhàn cư vi bất thiện" không sai, cả tháng rồi Uyên rảnh quá thành thử thường xuyên nghĩ ra nhiều "tối kiến", báo hại mình xấc bấc xang bang, nấu bún riêu hôm trước chỉ là một trong những nỗi khổ tâm lao lực. Hiện giờ nhìn bộ mặt cô nàng hào hứng, mình lập tức nghĩ ngay đến tình huống xấu nhất, chưa kịp nghe mà lời từ chối đã chuẩn bị bay ra khỏi miệng, thiếu điều muốn cắp đít chạy thẳng lên lầu trốn cho nhanh.
Uyên cung nắm tay giá mình, bĩu môi:
- Nông nỗi gì? Uyên lúc nào cũng suy nghĩ chín chắn, đâu phải giống T mà nói.
- Ờ, chín chắn lắm... - Mình cười đểu.
- Chứ sao?
- Thôi, mệt ghê! Có gì nói lẹ, còn coi phim nữa, đang khúc hay!
- Ừ. Mai thứ bảy, mốt chủ nhật, T được nghỉ học phải không? - Cô nàng tươi cười hỏi với giọng thật dịu dàng.
Tất nhiên trò oanh vàng thỏ thẻ này khó đưa mình vào tròng, gì chứ câu "ngọt mật chết ruồi" mình thuộc nằm lòng, nhất là với dạng con gái bình thường bốp chát như Uyên thì khi dịu dàng càng chứng tỏ có vấn đề.
Thay vì gật đầu thừa nhận, mình hỏi ngược lại:
- Chi vậy?
Nếu Uyên là chị Diễm thì đã nói thẳng ý định ra rồi, chẳng vòng vo mất thời gian. Đáng tiếc cô nàng già như trái cà, sợ mình từ chối nên chưa lộ ý đồ vội, mà gặng hỏi:
- T có được nghỉ hay không đã?
- Không. - Đến đây thì mình đã đánh hơi được mùi nguy hiểm, dứt khoát đáp luôn.
Uyên chưng hửng ngó mình một hồi, nắm tay đánh mạnh lên lưng mình:
- Xạo!
Mặt cô nàng bí xị, dài như cái bơm làm mình phì cười, thấy tội tội bèn nói:
- Uyên muốn làm gì thì nói đại đi, lòng vòng hoài!
- Tính rủ T đi chơi.
- Đi đâu?
- Nha Trang.
Mình giật thót:
- Khùng hả? Hai ngày sao đi Nha Trang kịp?
- Đi máy bay nhanh mà, book vé là xong.
Nghe cũng có lý, mình trầm ngâm rồi hỏi:
- Có rủ chị Diễm không đó?
- Có chứ. Nghĩ sao không rủ?
- Ờ, mà T làm gì có tiền, tốn kém lắm! - Mình tặc lưỡi, thực ra trong bụng biết tỏng Uyên chuẩn bị nói gì.
Quả nhiên, cô nàng nhanh nhảu:
- T có bao giờ có tiền mà bày đặt, thu xếp đi, Uyên lo hết!
Mình nghe mà sướng rơn. Kể cũng lạ, trước giờ mình không quen xài tiền của nhỏ nào, nhưng tiền Uyên thì mình lại không chút đắn đo suy nghĩ, giống như hình thành thói quen xấu rồi hay sao đó.
Nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài mặt mình vẫn vờ nhăn trán nhíu mày ra vẻ khó nghĩ:
- Vậy sao được...
Uyên cú mình một cái rõ mạnh, mắt liếc xéo:
- Bớt làm màu đi, Uyên biết tỏng trong bụng T nghĩ gì!
Bị bắt thóp, mình hơi quê cười he he, miệng chối vài câu có lệ.
- Vậy T rủ chị Diễm đi hén, báo sớm để Uyên còn đặt vé! - Uyên nói.
Khỏi cần cô nàng nhắc, mình lấy điện thoại gọi cho chị ngay. Thoạt đầu chị không chịu, lý do là chị cũng không có nhiều tiền, lại ngại dùng tiền Uyên. Rốt cuộc mình phải nói dối là tiền của mình mượn tạm Uyên, mốt sẽ trả lại, thuyết phục mãi chị mới đồng ý.
Tưởng vậy là ổn thỏa, ai dè đến lúc Uyên đặt vé thì đã hết chỗ. Bọn mình đi không dự tính trước, trúng ngay dịp nghỉ lễ nên các hãng hàng không đều kín khách, thế là toi kế hoạch trong trứng nước.
Mình thì không sao, chỉ tội Uyên buồn thiu, có lẽ ở trong nhà cả tháng trời tù túng ngột ngạt nên cô nàng muốn đi xa hít thở khí trời, dè đâu...
Mình chép miệng:
- Không đi Nha Trang được thì thôi, mình đi chỗ khác, có gì đâu.
- Đi đâu?
- Núi Bà.
- Chán chết, nắng lắm! Uyên muốn đi biển mát mẻ!
- Ừm, vậy thì đi Vũng Tàu. Được không? - Mình suy nghĩ rồi đề nghị.
Mặt cô nàng dàu dàu, không vì vậy mà tươi lên chút nào:
- Ngồi xe khách mệt lắm!
- Ai nói đi xe ngoài? Mình đi xe máy không được à?
- Ừ, đúng rồi hén! - Uyên bừng tỉnh, reo lên - Quên mất! Quyết định vậy nhen, Uyên lên soạn đồ!
Nói xong, không đợi mình phản ứng, cô nàng hí hửng chạy lên cầu thang, nhanh chóng biến mất dạng.
o0o
Chuyện bọn mình định đi Vũng Tàu bằng xe máy khi đến tai ba mẹ thì lúc đầu hai người không đồng ý. Từ chỗ mình tới Vũng Tàu cũng 200 km, đường xa, ba mẹ sợ xảy ra rủi ro không hay. Thêm vào sự việc Uyên mới bị tai nạn chưa lâu càng khiến ông bà cương quyết ngăn cản. Báo hại mình phải năn nỉ, hứa hẹn muốn gãy lưỡi cả buổi chiều, cuối cùng ba mẹ cũng xuôi xuôi, đồng ý cho đi, đồng thời dặn đi dặn lại phải thật cẩn thận, chạy thật chậm...
Từ chiều, chị và Uyên đã tíu tít chuẩn bị đồ đạc các thứ, chẳng bù với mình chỉ tọng vài bộ quần áo và ít đồ dùng cá nhân vào balô là xong, không phải nghĩ nhiều. Kết quả là hai cô gái vác ra xe hai cái vali to tổ chảng, tất nhiên không để vừa trên sàn xe, mà có để được thì cũng cồng kềnh vướng víu rất khó điều khiển xe, dễ xảy ra sự cố.
Mình nói mãi, hai người mới chịu bỏ bớt đồ đạc ở nhà, gom chung lại trong một vali, sau đó ném luôn sang bắt mình chở. Thế đấy!
Đúng 10 giờ khuya cả bọn lên đường. Kinh nghiệm hồi còn học ở Sài Gòn mình hay đi Vũng Tàu lúc khuya, canh đến đó khi bình minh vừa ló dạng rất thú vị, hơn nữa đi ban đêm vắng xe, đường mát mẻ sẽ ít bụi và đỡ mệt hơn.
Hệt như mình tính toán, đường phố về đêm rất mát và yên ắng. Chị và Uyên lần đầu được đi chơi đêm bằng xe máy thế này đều vui vẻ thích thú, chỉ tiếc là thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe tải chạy ào qua làm bọn mình hơi cụt hứng. Thời điểm đêm khuya là thiên đường của những tài xế chở hàng tranh thủ phóng xe bạt mạng, cho nên bọn mình rất cẩn thận, nghe tiếng xe từ đằng xa đã lập tức chạy sát vào lề.
Tay Uyên vừa khỏi nên ngồi sau, chị Diễm cầm lái chạy song song với mình. Tiết trời đối với mình mát mẻ nhưng hai cô gái lại thấy lạnh lẽo, mặc áo khoác dày cộp, đeo khẩu trang kín mặt, thoạt nhìn y chang ninja. Mình bật cười, cất tiếng chọc ghẹo:
- Cướp đêm mà gặp hai người chắc cũng sợ chạy tóe khói, làm thấy ghê!
Chị cười tủm tỉm không nói gì, Uyên ngồi phía sau vọt miệng:
- Đâu phải ai cũng trâu như T, không biết lạnh!
Mình cười hè hè, đúng là khả năng chịu lạnh của mình hơi khác người, lắm lúc trời lạnh lại chỉ thấy mát.
Gió đêm thổi ngược tạt vào mặt mát rượi, cảm giác thật khoan khoái dễ chịu. Dư dả thời gian nên bọn mình thả tốc độ khá chậm, chỉ tầm 40 km/h không hơn. Đi chơi bằng xe máy theo mình nên chạy chậm, vừa tận hưởng không khí, cảnh vật hai bên đường, vừa thư giãn đầu óc, chạy nhanh rất nguy hiểm, hơn nữa tâm trí lúc nào cũng căng thẳng rất mệt mỏi, lại dễ xảy ra tai nạn. Đó cũng là lý do mới 10 giờ tối bọn mình đã lên đường, canh tới Vũng Tàu khoảng 5 giờ sáng là vừa, tổng cộng có bảy tiếng để di chuyển, tha hồ tàn tàn tán dóc.
Nói gì thì nói, đi xa mà chỉ chạy có một mình cũng hơi bị chán. Thà rằng mình không có bạn gái không nói, đằng này những hai cô xinh đẹp bên cạnh, mà phải thui thủi một thân một mình thì đúng là bực dọc.
Trời khuya se lạnh, gió thổi hiu hiu thế này mà được chị Diễm hay Uyên ngồi sau lưng, ôm chặt, tựa đầu vào vai mình thì tuyệt biết mấy, có chạy tới cùng trời cuối đất cũng cảm thấy gần sát bên. Tiếc là thực tế không phải như vậy, Uyên đang tựa đầu vào vai thật, nhưng là bờ vai thon của chị, không phải mình.
Uyên đang hơi nhắm mắt gà gật, chợt mở hé ra bắt gặp mình ngó qua thì nghênh mặt lên hỏi:
- Nhìn gì đó?
- Người ta có cặp có đôi, T thui thủi một thân một mình, tủi thân chứ sao! - Mình than thở.
Cô nàng nghe vậy bật cười khanh khách:
- Ai kêu nhà chỉ có ba người chi?! T ráng kiếm thêm một cô nữa, vậy là lúc nào cũng có người ngồi chung.
Mình lầm bầm trong miệng:
- Hai cô mà đã lộn xộn đủ chuyện, thêm một cô nữa chắc tui ra ruộng ở luôn quá...
- Hả? Nói xấu gì đó? - Uyên trừng mắt.
- Đâu có gì.
Chị Diễm xoay mặt qua nói với mình:
- Hay Uyên sang ngồi với T chút đi, chị chạy một mình cũng được mà!
Chị cười nói mà ánh mắt nhìn mình có gì đó kỳ lạ khiến mình hết hồn, vội lắc đầu từ chối:
- Giỡn thôi! Em chạy một mình cho khỏe, đèo thêm cục nợ mệt lắm!
- Hứ! - Uyên trề môi cả tấc - Có muốn chở cũng không được đâu, ở đó mơ tưởng đi!
Nói xong, cô nàng vòng cả hai tay siết chặt eo chị Diễm, cặp mắt lim dim hưởng thụ như muốn trêu ngươi mình.
Đúng là mình đang khó chịu thật, hình như khá lâu rồi mình không được ôm chị, thân mật với chị như hồi trước. Từ sau cái đêm nghịch nước mưa, chị cứ tránh né mình, rất ít khi cả hai có không gian riêng để trò chuyện, đừng nói gì được ôm hôn chị dù chỉ một chút.
Lắm lúc mình có cảm giác như chị sắp rời bỏ mình, cả Uyên cũng vậy, dù chạm mặt chọc ghẹo nhau cả ngày nhưng cứ có gì đó xa cách tận chân trời, dường như trong lòng mỗi người đều có một bức vách không tên dựng lên, ngăn cách cự tuyệt người kia...
Không gian yên tĩnh lạ thường, bọn mình không ai lên tiếng, lặng lẽ chạy xe, dường như mỗi người đều theo đuổi suy tư riêng.
Uyên úp sát mặt vào lưng chị Diễm, hai mắt nhắm tịt, chẳng biết đã ngủ hay chỉ giả vờ để tránh khỏi tình trạng có chút khó xử này. Mình hy vọng chuyến đi có thể cải thiện tình cảm của chị, nhưng chưa gì đã thấy không khí chẳng được ổn lắm.
Hai chiếc xe cứ thế bon bon giữa trời khuya vắng vẻ, chỉ nghe tiếng ếch nhái ở những cánh đồng trống trải hai bên đường kêu văng vẳng không dứt. Khi còn cách Sài Gòn vài chục cây số, không thể ngồi yên được nữa, mình hắng giọng:
- Chị mệt chưa? Có cần dừng lại nghỉ một chút không?
Chị lắc đầu nhè nhẹ:
- Không mệt, nhưng mà...
- Sao?
- Chị hơi buồn ngủ, hai mắt cứ díp lại... - Chị lỏn lẻn.
Thôi chết, mình quên mất. Chị Diễm thường ngủ sớm, hôm nay chị đi làm cả ngày mệt mỏi chưa ngả lưng tí nào, cứ kiểu này thế nào cũng có chuyện.
Mình ngó hai bên đường, tìm xem có quán nước nào có võng cho chị ngủ một chút không nhưng chẳng thấy, chưa biết tính sao thì Uyên đã lên tiếng:
- Chị qua ngồi với T đi, em chạy một mình được!
Mình nghe Uyên đề nghị mà trong bụng sướng tê, dù vậy ngoài mặt làm bộ áy náy:
- Được không? Tay Uyên vậy...
Có lẽ thừa biết mình nghĩ gì trong bụng, Uyên liếc mình sắc như dao, thản nhiên nói:
- Chạy một mình chắc không sao, khỏi lo!
Cô nàng nói "khỏi lo" mà cứ giống như đang thầm trách mình không quan tâm vậy. Mình nghe nhột nhạt sống lưng, tuy thế vẫn giảm tốc độ, ra hiệu chị Diễm dừng xe lại.
Hai chiếc xe tấp vào vệ đường, nhưng chị vẫn chưa chịu bước xuống, cứ ngần ngừ mãi, buộc mình phải hối thúc:
- Chị qua đây ngủ chút đi, tỉnh rồi quay lại chở Uyên tiếp!
Có vậy chị mới chịu xuống xe, chậm chạp leo lên ngồi sau mình. Mình mắng thầm trong bụng, có dịp sẽ trả thù, hôn nát mặt cho biết tay.
Mình còn chưa có cơ hội báo thù thì chị đã khiến mình dở khóc dở cười, chẳng biết chị nghĩ gì mà ngồi cách xa mình cả khúc, cứ như hai đứa mới quen nhau vậy. Mình nói mà như mếu:
- Chị ngồi sát vô, dựa vào lưng em mới ngủ được chứ, ngồi vậy coi chừng té bây giờ!
Thế nhưng chị vẫn giữ nguyên vị trí, chỉ nghe giọng chị lí nhí:
- Chị tỉnh ngủ rồi...
Bên tai có tiếng ai đó cười giòn, mình ngó qua thấy Uyên đang cười ngặt nghẽo thì bực bội trợn mắt. Cô nàng cười đã đời, đột ngột rồ ga phóng nhanh lên trước, bỏ lại bọn mình ở phía sau. Mình thầm cảm ơn, dám cá là Uyên biết chị Diễm ngại nên chạy ra xa, tránh chị khó xử vạ lây mình.
Mình thò tay ra sau kéo tay chị, miệng ôn tồn nói:
- Ngồi tựa lưng em ngủ chút đi, đừng bướng nữa!
Quả nhiên, chị ngồi yên một lát rồi lặng lẽ nhích người lên, một bên mặt tựa nhẹ vào vai mình, cảm giác thật ấm áp.
Được thể, mình kéo cả hai tay chị lên, tự vòng qua eo mình:
- Ôm chặt vô, không thôi té đó!
Chị vẫn không nói không rằng, vòng tay giữ nguyên trên eo mình, không hề lơi ra. Mình cảm nhận được người chị đang tựa vào lưng mình chặt hơn, qua một lúc nghe âm thanh chị thở đều. Có lẽ chị ngủ quên rồi, tội nghiệp, lẽ ra mình nên nhớ tới việc này sớm hơn, báo hại chị cố gắng chạy xe cả tiếng đồng hồ, may mà chưa xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
Cảm giác chở chị ngủ say tựa em bé ngây thơ ngay sau lưng khiến cho mình bồi hồi ngây ngất, cảm tưởng như chị đang giao phó cả cuộc đời chị vào tay mình vậy, tâm tư cứ mãi xao động như gió đêm chưa khi nào ngừng thổi, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Càng gần vào thành phố, đường càng êm ít dằn xóc hơn, ngó hoài không thấy bóng dáng Uyên đâu, mình rồ ga tăng tốc đuổi theo. Chạy nhanh một quãng xa mới thấy Uyên, cô nàng này thật là, tay vừa khỏi đã cắm đầu chạy bạt mạng.
Mình cho xe vọt lên, tay khoát khoát ra hiệu cô nàng giảm tốc độ. Uyên thoáng dời mắt trông ra sau mình, có chút thương cảm nhìn chị Diễm đang ngủ ngon, vòng tay vẫn giữ eo mình thật chặt. Cô nàng thì thào:
- Ngủ rồi hả?
Mình gật đầu, một ngón tay đưa lên môi, ý bảo Uyên đừng lên tiếng, sợ đánh thức chị Diễm.
Uyên bất chợt ném cho mình ánh nhìn thật sâu, sau đó lặng lẽ lái xe, cũng không ngó qua thêm lần nào nữa.