Yêu Thầm Chị Họ

Chương 151




Mặt mày Thanh sida dương dương tự đắc, coi bộ rất khoái trá với trò vừa bày ra. Dù gì nó cũng vừa giúp mình giải quyết một vấn đề đau đầu, tuy hơi đê tiện thủ đoạn một chút, nhưng làm thì cũng đã làm rồi, giờ có nói cũng không thay đổi được. Mình hỏi:

- Bây giờ ngồi đây chờ nó về hả?

Câu hỏi của mình đưa Thanh sida về thực tại, nó hơi giật mình:

- Mày không nhắc tao suýt quên, đi, đi mau!

- Đi đâu?

- Trốn.

Nói rồi nó kéo mình chạy đi thật xa, cách căn biệt thự mấy trăm mét mới chịu dừng lại, đứng thở dốc một trận. Thấy mặt mình đơ đơ, nó khoát tay:

- Cẩn thận vẫn hơn, biết đâu nó kéo một đám tay chân về thì sao. Tụi mình đứng đó mất công bị nó đập trôi thai.

Cơ mặt mình giần giật, nửa cười nửa mếu, hết biết nói sao với thằng này. Làm đã rồi sợ, chạy trốn. Nhưng vậy cũng phù hợp với ý mình, mình chỉ cần giám sát từ xa, chắc chắn chị Diễm an toàn là ổn, tránh mặt được chị và thằng Quang thì quá tốt rồi.

Tụi mình không phải chờ quá lâu, khoảng mười lăm phút sau, một chiếc ô tô màu bạc trờ tới trước cổng nhà xa xa, sau đó một đám bảy, tám thằng xăm trổ nhảy xuống gõ cửa.

Thanh sida thì thầm:

- Thấy chưa, nó chưa về mà đã kêu anh em qua rồi kìa. Tao với mày còn ở đó có khi tụi nó đập trôi thai thiệt.

Đám kia vô nhà một hồi thì quay ra, chia thành mấy nhóm đi xung quanh nhìn nhìn ngó ngó như muốn kiếm tụi mình. Đột nhiên một thằng ngó qua phía này làm Thanh sida hết hồn, vội kéo mình nép vào trong thân cây lớn, chờ giây lát mới từ từ ló đầu ra thăm dò tình hình. Vừa ngó ra, nó kéo áo mình kêu toáng lên:

- Chết mẹ, tụi nó đang đi tới đây kìa, chạy lẹ!

- Từ từ, cứ đi bình thường thôi. Mày chạy làm tụi nó chú ý đó!

Mình cũng thấy có ba thằng đang đi tới, tụi nó chưa thấy tụi mình, chỉ đi thăm dò tìm kiếm thôi. Chắc là khi nãy Thanh sida nói ở gần đây chờ, nên tụi nó mới kiếm thử.

Tụi mình giả bộ như là du khách, thoải mái đi ra xa thêm một quãng nữa, phát hiện tụi kia bực bội quay về mới dừng chân.

Tới lúc này Thanh sida mới hoàn hồn, cười đắc ý:

- Hè hè, khỏe rồi. Chờ lát thằng chó kia về nhìn mặt nó chắc vui lắm!

- Vui hay không thì tao không biết, trước mắt thấy mày bị hù dọa suýt đái ra quần rồi đó. - Mình chép miệng.

- Kệ tao. Quân tử động khẩu bất động thủ.

Ngoài mê gái đẹp, Thanh sida còn nghiện phim Tàu, truyện chưởng Tàu, tiên hiệp Tàu, thành ra rất hay xổ nho mấy câu hán việt vào những dịp đụng chuyện thế này. Nhất là Tam Quốc Chí nó thuộc làu làu, chẳng biết phải nhờ vậy mà nó nhiều mưu ma kế quỷ hay không.

Tìm không thấy đối tượng, đám kia rốt cuộc cũng lên xe đi mất. Tụi nó đi chừng năm phút, chiếc Mercedes màu đen bóng lộn về tới, đỗ ngay trước cổng.

Không ngoài mong đợi, chị và thằng Quang xuống xe. Nó ngó quanh tìm tìm kiếm kiếm, do ở khá xa nên mình không nhìn rõ sắc mặt nó ra sao, nhưng bảo đảm đang xanh mét tím tái vì tức tối. Tính ra nó không đến nỗi giận quá mất khôn, chờ tụi giang hồ thân tín đi rồi mới đưa chị về nhà, tránh làm chị mất thiện cảm. Tiếc là nó đã tính sai, nãy giờ Thanh sida hí hửng cầm điện thoại quay phim bọn kia hết rồi, nói để đó làm phim tư liệu sau này nếu cần sẽ đưa mình cho chị xem để hiểu thêm đôi chút về chồng sắp cưới.

Hai thằng đang cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động từ phía thằng Quang, bỗng thấy nó cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, ánh mắt làm như tình cờ nhìn về phía này. Tụi mình liền quay đi, bảo đảm xa quá nó sẽ không tài nào nhìn ra, nhưng không hiểu sao mình chợt có linh cảm không lành. Thái độ thằng Quang có gì đó hơi kỳ lạ.

Mình ngó quanh một vòng, cả người lạnh toát khi đột ngột phát hiện có một nhóm bốn thằng tay lăm lăm mã tấu, kiếm nhật đang âm thầm lao tới. Mình nhận ra nhanh chóng một phần cũng nhờ mấy tiếng la hoảng của dân cư xung quanh.

- Chạy mau!

Không kịp nghĩ nhiều, mình kéo Thanh sida chạy theo hướng ngược lại với bọn kia. Thanh sida lúc này cũng đã trông thấy mấy thằng kia truy sát, nó cắm đầu cắm cổ phóng theo sát sau lưng mình, tiếng thở hồng hộc như trâu nước.

Hướng mình đang chạy tới là căn biệt thự, mình sợ chạm mặt chị ở đó song thằng Quang chết tiệt đã đưa chị vào trong nhà, không để chị tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Bên kia đường đối diện nhà nội nó, một đám khác cũng đang hùng hổ chạy tới rất nhanh.

Trước mặt vào sau lưng đều có kẻ địch, phen này xong đời rồi. Mình tin lũ này không đùa, nhẹ lắm cũng chém hai thằng mấy nhát nằm liệt giường.

- Má, sao tụi nó nhận ra tụi mình được?

Thanh sida vừa chạy hồng hộc vừa la làng. Không riêng gì nó, ngay cả mình cũng không thể hiểu nổi, tụi nó dựa vào gì để nhận ra bọn mình, nhất là cô gái duy nhất trông thấy mặt mũi Thanh sida thì nãy giờ không hề thấy ló mặt ra bên ngoài chỉ điểm?

Mình nạt:

- Lo chạy đi, thắc mắc mẹ gì nữa!

Giờ phút này lo cái mạng vẫn hơn, quan tâm gì mấy thứ đó nữa chứ, tất cả tính sau.

Đám sau lưng đuổi tới mỗi lúc một gần, lũ trước mặt cũng vậy. Mình muốn băng qua đường nhưng xe cộ lưu thông nhiều quá, chạy ẩu thế nào cũng bị tông trúng, lúc đó còn thảm hơn. Với lại có băng qua đường thì hai đầu vẫn bị bao vây, chạy đâu cho thoát, trừ khi biết bay.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, sắp bị chém tới nơi, mình bắt gặp một con hẻm nhỏ sâu hun hút hiện ra trước mặt bên tay phải, lập tức chạy hết tốc lực quẹo vào trong. Sợ Thanh sida không theo kịp, mình thét lớn:

- Vô đây.

Mình còn ráng vừa chạy vừa quay nhìn lại xem nó thế nào rồi, phát hiện nó mặt mày tái mét, hai mắt trắng dã, sắp sùi bọt mép ra tới nơi vẫn ráng cắn răng bám chặt mình. Sau đuôi là lũ kia cả chục thằng hò hét om sòm một góc trời, làm dân trong xóm túa ra dòm ngó, chỉ trỏ xem kịch hay, chả ai có ý định can thiệp. Cũng đúng thôi, đâu ai muốn chịu tai bay vạ gió, là mình thì mình cũng không xen vào làm gì.

- Tao mệt quá mày ơi, chạy đéo nổi nữa... - Thanh sida thở dốc rên rỉ.

- Ráng đi, chậm chân tụi nó chém chết!

Mình cũng đang rất muốn khóc, khi không chọc ghẹo tụi nó làm gì cho khổ thế này không biết. Người ta đã dạy rồi, thấy chó chớ chọc, đằng này Thanh sida chọc phải chó điên, chẳng những vậy không chỉ một con mà tận cả bầy. Phải như tụi nó không có hung khí, mình còn lượm đá chơi liều, đằng này... đứng lại từ chết tới trọng thương, không sai được.

Một thằng trong đám phía sau quát lớn:

- Hẻm này hẻm cụt, tụi mày ráng chạy cũng vậy thôi. Đứng lại, tao hứa không chém!

Mịa, lừa con nít à, trông bộ dạng điên cuồng của tụi nó, không chém bọn mình mới là lạ, có khi còn được thằng Quang treo thưởng giống như hôm qua trên xe Thanh sida hỏi mình đấm thằng Quang thì được bao nhiêu tiền vậy.

Mặc kệ tụi nó la hét, mình và Thanh sida cứ cắm đầu chạy dù mình biết nếu kéo dài tình trạng này thế nào cũng bị tóm cổ thôi. Bởi vì bọn mình không hề rành nơi này, trong khi bọn nó là dân địa phương, chạy lòng vòng một hồi thế nào cũng đâm đầu vào hẻm cụt.

Nhưng chắc ông trời vẫn còn thương mình, phía trước bỗng có bà bác chừng hơn năm mươi đột nhiên đưa tay chỉ chỉ vào bên trái, mình ngó theo thì thấy chỗ đó có ngã rẽ. Thời khắc nguy cấp, cũng không cần biết bà ấy có bẫy bọn mình hay không, mình cắm đầu chui vào đó đồng thời vẫy tay ra hiệu Thanh sida theo vào.

Vừa chạy vào trong được một đoạn, nghe tiếng chửi bới phía sau, mình ngoảnh đầu nhìn, trông thấy bà cụ khi nãy bị bọn kia xô đẩy té sang bên, giữa đường có chiếc xe rùa nằm chỏng chơ. Con hẻm này rất nhỏ, chưa đầy một mét, thành ra chiếc xe rùa dựng chổng đứng cản hết đường tụi nó.

Thầm cảm ơn bà bác tốt bụng, mình kéo Thanh sida tranh thủ thời cơ hộc tốc chạy thật nhanh. Trong này hẻm giao nhau chằng chịt còn hơn mạng nhện, hẻm nào hẻm nấy nhỏ xíu nhiều khi chỉ đủ một người xe đi lọt. Mình dẫn đầu rẽ trái quẹo phải liên tục, cứ thấy hẻm là rẽ nhằm cắt đuôi bọn kia để chúng bị lạc hướng.

Phương pháp này coi bộ hiệu quả, bọn mình chạy khá lâu vẫn không thấy tụi kia đuổi theo. Hai thằng lúc này đã mệt lắm rồi, chân giở không lên nữa, cảm giác như bước hổng khỏi mặt đất. Mình còn đỡ, Thanh sida thì té ngồi luôn trên đường đất dơ bẩn, mặt nó xám ngoét không còn chút máu, nói cũng không thể nói được.

Mình ngó quanh, nãy giờ loay hoay mãi vẫn không ra được đường lộ, trong khi đang rất mệt không thể tiếp tục chạy nữa, nấn ná ở đây chẳng may lát nữa tụi kia đuổi tới thì chết. Nghĩ vậy, mình bấm bụng làm mặt dày khi thấy có cô bé tóc ngắn chừng mười sáu mười bảy đang đứng trước thềm căn nhà trệt gần đó, mình lết tới hỏi:

- Em ơi, tụi anh bị lạc. Cho hỏi từ đây muốn ra ngoài đường lộ về khách sạn xxx xa không? Phải đi hướng nào?

Bỗng nhiên có thằng đực rựa lạ hoắc lạ huơ, mặt mày tím ngắt vì mệt đi tới hỏi han, cô bé hơi giật mình song rất nhanh đã vui vẻ chỉ đường. Nói thật là nghe xong mình chỉ muốn đập đầu vào tường chết cho rồi, vì phải quẹo tới quẹo lui cả chục lần nữa, chưa kể cứ chốc chốc còn phải bỏ ba, bốn ngã tư, ngã ba... Mặt khác, mình hỏi thăm không phải vì muốn biết đường, giờ còn sức nữa đâu mà đi, mục đích của mình khác.

- Trong nhà có ai không em? Nói thật, tụi anh là du khách lên đây chơi, vô tình đụng phải tụi giang hồ gây sự, bị tụi nó rượt chạy vô đây, giờ mệt quá không chạy nổi nữa. Em cho tụi anh vào nhà trốn tạm một chút được không?

Cô bé bất ngờ không biết đáp sao, ấp a ấp úng. Thấy vậy mình móc túi quần ra tờ năm trăm nghìn, nhét vào tay cô bé:

- Giúp giùm tụi anh, anh gửi em chút tiền ăn kem hén! Làm ơn, tụi kia sắp tới đây rồi!

Bọn mình không thể nào bỏ xa bọn kia tới nỗi đứng đây nãy giờ mà chúng chưa đuổi tới được, chỉ có thể là bọn nó tạm thời bị lạc hướng. Mình đoán lòng vòng một hồi thế nào lũ đó cũng mò tới đây, cần phải tranh thủ thời gian.

Mình chỉ vào Thanh sida đang ngồi thở dốc, mồ hôi mồ kê đầm đìa mặt và lưng áo:

- Em nhìn thằng bạn anh kìa, nó bị bệnh tim không được vận động mạnh, mà chạy nãy giờ nó sắp xỉu tới nơi rồi, chạy thêm một lát có khi nó đứng tim chết. Ráng giúp tụi anh đi, cho tụi anh vào nhà lánh nạn chút thôi rồi sẽ đi ngay mà.

- Để em vô hỏi mẹ cái đã!

Cô bé nhét trả tờ tiền cho mình, quày quả chạy vào trong nhà. Mình liền kéo Thanh sida đi theo vào phòng khách chứ không dại đứng mãi giữa đường thế này, rất dễ bị phát hiện ra.

Vô trong rồi, hai thằng ngồi bệt xuống nền gạch, nép sát vào một bên cửa để từ ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy. Tới lúc này coi như tạm yên tâm được một chút, dù vẫn còn rất lo.

Lát sau, cô bé đi lên, trông thấy tụi mình ngồi ở phòng khách thì kinh ngạc tròn mắt, chắc trong bụng chửi hai thằng này mặt dày, chưa gì đã lết xác vô.

Mình vừa lau mồ hôi trán vừa nói:

- Xin lỗi, đứng ngoài đó anh sợ bị tụi nó nhìn thấy!

Cô bé lắc lắc đầu:

- Không sao, em cũng đang tính ra kêu hai anh. Mẹ em chịu rồi.

- Cảm ơn em và mẹ em nhiều lắm! - Mình ráng nở nụ cười dù đang mệt bỏ mợ ra.

Lúc này, một người phụ nữ chừng ba mươi mấy đi lên, vừa thấy tụi mình liền cười bảo:

- Cứ ngồi nghỉ đi, khi nào khỏe hẵng đi! Không sao hết!

- Dạ, cảm ơn chị! - Lần này, người lên tiếng không phải mình mà là Thanh sida. Vừa hồi sức đôi chút, trông thấy hai mẹ con trắng trẻo xinh xẻo nó liền bộc lộ thú tính, trổ tài cười duyên nói khẽ, quên béng ngoài kia đang có một lũ du côn đang điên tiết lùng sục hai thằng.

Mẹ con nhà này tốt bụng thật sự, chẳng những cho lánh nạn mà còn lấy nước cho tụi mình uống. Nước ngọt bỏ đá hẳn hoi, đang khát mà uống vào thì chẳng khác gì thuốc tiên. Người tốt trên đời này vẫn còn nhiều lắm, chỉ là ít khi gặp thôi.

Cô bé tên Tiên, mười sáu tuổi đang học lớp mười. Mẹ thì tên Mỹ, mới ba mươi lăm. Nghe hơi giật mình, nói vậy chị ấy sinh con lúc mười chín tuổi, trong khi mình hai mươi mấy rồi còn chưa có vợ nữa là...

Chồng chị ấy đi làm rồi, tạm thời trong nhà này chỉ có hai mẹ con. Nghe vậy mình cũng an tâm phần nào, chỉ sợ đụng mặt đàn ông thì phiền lắm, phụ nữ dù sao cũng dễ mủi lòng cảm thông hơn.

Đang nói chuyện tán gẫu hỏi thăm qua lại, bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo, mình đoán tụi nó mò tới rồi.