Thấy mình không lo ăn mà cứ nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên, Thanh sida gắt:
- Mày ngồi xuống ăn đi, tới đâu tính tới đó, có lo mấy cũng vậy thôi!
Mình lắc đầu:
- Tao nuốt không trôi.
- Không trôi cũng phải ráng mà nuốt, không lẽ nhịn đói? Vậy lỡ chút nữa xảy ra chuyện thiệt, mày lấy đâu ra sức đập nó?
Nghe cũng có lý, mình ngần ngừ rồi ngồi xuống ăn đại, cảm giác chả khác gì nhai giấy vụn.
Thanh sida hài lòng gật gù, lại nói:
- Chuyện gì thì chuyện, cần phải lo cho bản thân trước đã. Thân mày mày còn không quý trọng thì ai quý? Mày nhìn lại mày coi, hốc hác như thằng nghiện, bây giờ thử đặt mày vô vị trí chị Diễm đi, lỡ như trông thấy bộ dạng của mày bây giờ, dù chị Diễm đang có ý định quay trở lại với mày cũng phải hết hồn mà suy nghĩ lại.
Mình vừa nhai nhồm nhoàm vừa mở camera trước điện thoại lên tự ngó thử, đúng là ốm thật nhưng đâu đến nỗi như thằng khỉ này chê bai thậm tệ:
- Bớt nói quá đi mày!
- Quá cái mốc xì, tao bảo đảm bây giờ mà thấy mày, thế nào chị Diễm cũng tưởng đang nhìn con khỉ già.
Nói xong nó cười phá lên, sau đó sì sụp ăn tiếp. Mịa, mình đang lo lắng ăn ngủ không yên, trong khi nó coi bộ sảng khoái tận hưởng chuyến đi này dữ, ăn uống ngon lành. Mình gầm gừ:
- Tao bắt đầu nghi ngờ động cơ thật sự của mày rồi đó.
- Hả? Động cơ gì? - Thanh sida ngưng đũa, ngẩng lên.
- Khai thật đi, mày đi chung lên đây vì muốn giúp tao, hay vì được du lịch miễn phí?
- Ờm, du lịch.
- Móa!
Thanh sida giật mình, xua tay rối rít:
- Giỡn thôi! Tất nhiên là vì giúp đỡ mày rồi, chỗ bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, không lẽ tao trơ mắt nhìn mày gặp chuyện được.
Thấy mình vẫn ngó chằm chằm không tin, nó tặc lưỡi:
- Chậc, nói chung là cả hai, nhân tiện đi đây đi đó cho khuây khỏa tí ấy mà. Mày cũng biết dạo này tao khó khăn, mấy khi có dịp đi chơi không tốn tiền vầy. Hề hề...
- Mẹ kiếp, mai tao tống cổ mày về! Ở chi hai thằng tốn kém! - Mình nghiến răng.
- Đù, đừng làm vậy! Mày ở một mình thì cũng phải thuê phòng, tao nằm ké chút có mất mát gì đâu.
- Nằm không tốn, nhưng ăn uống tốn.
- Cùng lắm thì tao ăn ít lại chút. Hề hề, giỡn nãy giờ đỡ buồn chút nào chưa ku?
Thanh sida thân ái khoác vai mình. Mình hất ra:
- Đỡ con... khỉ! Để yên tao ăn!
Nó vừa xỉa răng vừa chép miệng:
- Mày yên chí lớn, tao ăn của mày không phí đâu! Chờ coi, thằng Quang mà dám giở trò gì bậy bạ, tao sẽ đập nó sấp mặt thay mày! Quân tử nhất ngôn!
Kệ nó ba hoa, mình tranh thủ nhét đầy bụng như nó dặn khi nãy, để có sức đập lộn.
Hơn 8h tối, dòng người qua lại càng thêm đông đúc nhộn nhịp.
Sau cơn mưa, trời lạnh hơn nhưng không khí cũng nhờ vậy mà trở nên thoáng đãng, rất dễ chịu. Chẳng biết mình đã thầm ao ước bao nhiêu lần, dưới tiết trời này, không gian lãng mạn với vô số ánh đèn lung linh này, giá như mình và chị vẫn còn mặn nồng, cùng nhau đi dạo phố đêm thì còn gì tuyệt vời hơn. Thầm ước rồi lại thầm tự trách, trước đây mình chưa từng nghĩ đến những chuyện này, mình đã quá hời hợt thiếu trách nhiệm với chị. Mình luôn tự tin nghĩ rằng chị luôn thuộc về mình, không bao giờ xa mình, thế nên dường như mình chưa từng dành những gì tốt đẹp nhất cho chị. Quan tâm trước kia là không đủ.
Ăn xong bữa tối chả ngon lành gì, hai thằng tiếp tục ngồi trong lề đường, mắt ngó chằm chằm vào căn biệt thự lung linh ánh đèn, chờ đợi cánh cổng trắng vô tri lần nữa mở ra.
- Buồn ngủ quá! Mày mệt không? - Mình hỏi.
Lang thang từ sáng đến giờ còn chưa được ngả lưng nghỉ ngơi, thậm chí tắm rửa, chưa khi nào thấy uể oải thế này, nhất là tinh thần luôn trong tình trạng căng thẳng mỏi mòn.
- Mệt sao không, có phải trâu đâu. Nhưng vì mày, tao ráng được! - Thanh sida đáp, kèm theo cái ngáp dài.
- Kể công nữa hả ku? Tao có ép mày theo đâu.
Không thèm quan tâm mình cà khịa, nó nói:
- Chỉ cầu mong thằng chó đẻ trời đánh thánh vật đó có làm gì thì làm mẹ trong tối nay cho xong, chứ kéo dài kiểu này thêm vài ngày chắc tao với mày ngỏm củ tỏi.
- Hy vọng vậy.
Lâu nay thấy dịch vụ thám tử trên mạng nở rộ, nghĩ chắc dễ kiếm tiền lắm, phải trải qua rồi mới biết. Cả ngày dầm mưa dãi nắng rình rập, tinh thần luôn căng như dây đàn, lại còn phải cảnh giác cao độ, đề phòng bị con mồi phát hiện ra rồi đập cho đi viện vì cái tật chọt mõm vào chuyện nhà người khác, ăn tiền thật không dễ dàng.
Lỡ như chị thích Đà Lạt rồi hứng chí ở lại cả tuần chắc tụi mình chết sớm vì mệt và lạnh, ngày nào cũng mò mẫm qua đây canh me rình rập suốt sao chịu nổi.
Mình ngồi bó gối cho đỡ mỏi đồng thời tự ủ ấm cơ thể một chút, cố chống chọi cái lạnh cắt da cắt thịt về đêm, hai mắt gắng giương lên mà cứ sụp xuống hoài. Tới khi sắp lăn ra ngủ gục thì giống như ông trời thương tình, đúng lúc này cái cổng vẫn đóng im lìm mấy tiếng trước đó đột ngột hé mở.
Mình liền mở bừng mắt, cùng lúc Thanh sida đập bôm bốp lên vai mình:
- Ra rồi kìa!
Quả nhiên, cửa vừa mở rộng, một chiếc Mercedes màu đen sang trọng từ bên trong lăn bánh chầm chậm chạy ra, sau đó xi nhan rẽ trái.
Tụi mình bần thần ngó trân trối chiếc xe, cố nhìn xuyên qua lớp kính đen đen xem người ngồi bên trong là ai, liệu có phải chị và thằng Quang hay không. Đèn xe rất sáng, thêm vào lớp kính phản quang, bên trong xe lại tối nên mình dù đã rất cố gắng vẫn không tài nào nhìn rõ được, gấp gáp quay sang hỏi Thanh sida:
- Mày nhìn được không? Phải chị Diễm trong đó không vậy?
Nó cau tít đôi mày, vẫn trố mắt dõi theo chiếc ô tô đen đã chạy được một quãng:
- Tao không chắc lắm, nhưng hình như có hai bóng người trong xe thôi, tính luôn tài xế.
- Chắc là nó rồi. Đi theo nhanh lên!
Không còn thời gian, chiếc xe kia đã chạy được khá xa, nếu còn chần chừ rất có thể sẽ bị mất dấu. Mình cuống cuồng kéo Thanh sida cắm đầu chạy bộ theo, vừa chạy vừa ngó quanh tìm xem có chiếc taxi nào gần đây hay không. May sao thấy được một chiếc đậu phía trước, hai thằng vội chạy tới gõ cửa ầm ầm.
Tài xế vừa bước ra mở cửa, tụi mình liền phóng lên. Mình nói nhanh:
- Chạy lẹ bác tài ơi, đuổi theo chiếc ô tô đen, biển số xxx kìa giùm!
Tài xế tầm bốn mươi, có lẽ nào giờ chưa gặp qua trường hợp này nên ngơ ngác ngó bọn mình như đánh giá xem phải dàn cảnh trộm cướp gì không. Mình móc ra tờ hai trăm nghìn đưa cho ông ta:
- Chạy lẹ giùm cái bác ơi, đang gấp!
Ông ta cầm tiền ngó ngó như kiểm tra phải tiền giả không, sau khi chắc chắn không bị lừa mới chịu nhét vào túi quần, nổ máy xe phóng theo chiếc xe kia đã chạy rất xa rồi, chỉ còn là một chấm đen vừa mất hút sau một khúc quanh.
Thanh sida nóng ruột không kém mình, lên tiếng hối thúc:
- Nhanh nữa đi bác! Mất dấu rồi.
- Yên tâm! Khúc trước chưa có chỗ rẽ đâu, biết biển số thì không phải lo!
Bác tài trấn an, sau đó nhấn thêm ga, bóp kèn inh ỏi để những xe phía trước nhường đường.
Nhấp nhổm sau xe, trong đầu mình chợt hiện ra cảnh tượng vài năm trước, mình cũng từng ngồi taxi đuổi theo như thế này. Lần đó người mình truy theo là Uyên, cô nàng lén lút đi gặp thằng Khang để trả món nợ đã vay giùm mình. Mình vẫn nhớ rõ, khi đó mình theo lên tận phòng trong khách sạn, bắt gặp cảnh Uyên khổ sở nằm trên giường cùng nó, chuyện này sau đó vẫn luôn ám ảnh trong đầu mình, chưa lúc nào quên được. Chẳng ngờ hôm nay mình lại lần nữa bám theo chị và một thằng con trai khác, tự hỏi liệu cả hai có vào khách sạn không? Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, mình phải xử lý như thế nào đây?
Bất giác đôi tay run rẩy và lạnh cóng, phải đặt lên trên hai đùi xoa xoa cho bớt run song chẳng giúp ích được gì.
- Đừng lo, đuổi kịp bây giờ thôi!
Thanh sida vỗ vai trấn an mình. Nó hiểu lầm, tưởng mình đang lo lắng vì sợ mất dấu hai người kia.
Mình ậm ừ, cũng không giải thích, chăm chú nhìn phía trước, cố tìm chiếc ô tô màu đen kia.
May mắn là ít giây sau, rốt cuộc chiếc xe nghi ngờ chở chị Diễm hiện ra phía trước, cũng may là nó chạy không nhanh lắm.
Phát hiện bác tài tính chạy lên song song, mình liền nói:
- Chậm thôi bác, giữ khoảng cách đừng để mất dấu được rồi. Không cần chạy lên!
Ông ta cười:
- Vậy hả? Tui tưởng hai cậu tính chặn xe đó lại chứ?
Mình cười thay lời đáp, quay sang Thanh sida nói nhỏ:
- Nếu đúng là hai người đó trong xe, mày đoán coi chị có bị nó chuốc thuốc ngủ hay gì chưa?
Thanh sida thoáng nghĩ rồi nói:
- Chắc là chưa. Giờ còn sớm, với lại có người trong nhà, nó không dám làm lộ liễu vậy đâu.
- Ừ, hy vọng vậy. Không biết nó tính đưa chị Diễm đi đâu đây?
- Hên xui. Có khi vô khách sạn chưa biết chừng.
Mình giật bắn, gạt đi:
- Khùng quá! Chị còn tỉnh táo, điên hay sao mà vô đó với nó làm gì?
Thanh sida nhún vai:
- Con gái khó hiểu lắm! Biết đâu lên đây hưởng không khí gia đình ấm áp, tình cảm bùng phát, chị Diễm chịu thì sao? Trước sau gì thì cuối năm nay cũng cưới mà, đó là chị ấy nghĩ vậy.
- Sẽ không đâu. Chị Diễm sẽ không làm vậy... - Mình thì thào tự nhủ, lần nữa bất lực trong việc giành lại quyền kiểm soát hai bàn tay vẫn cứ run lẩy bẩy như cụ già.
Thanh sida tỏ vẻ nghiêm trọng:
- Tao không cố tình hù dọa mày. Nhưng mày cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần để tránh bị sốc, trên đời này chả có chuyện gì là không thể xảy ra hết. Chị Diễm của mày thánh thiện đó, ngoan ngoãn đàng hoàng đó, tao biết, nhưng không phải là thánh, cũng là người trần mắt thịt thôi. Đừng tin tưởng quá rồi phải thất vọng! Bây giờ tao ví dụ, chỉ là ví dụ thôi, mày đừng tưởng là thật rồi chửi tao à. Giả sử như hai người đó thật sự đang đi tới khách sạn thì sao, và chị Diễm thì vẫn tỉnh táo, mình sẽ làm gì?
- Còn phải hỏi à, đập chết mẹ nó rồi đưa chị về chứ làm gì? - Mình nghiến răng ken két.
- Mày vớ vẩn quá! Không nghe rõ câu hỏi của tao hả? Chị Diễm tỉnh táo và tự nguyện vô đó, không phải bị đánh thuốc mê. Hiểu không? Mày lấy tư cách gì đánh thằng Quang, can thiệp vào chuyện riêng của người ta?
Mình nhất thời ngắc ngứ, không biết đáp thế nào, sau cùng vẫn nói:
- Tao kệ xác chị Diễm tỉnh táo hay không tỉnh táo, tự nguyện hay không tự nguyện. Thằng chó đó không phải là người tốt, tao đương nhiên phải ngăn cản không để nó làm hại chị Diễm!
Thanh sida phì cười:
- Mày mắc cười thiệt, chị Diễm tình nguyện hiến dâng, còn mày thì nhất quyết nhân danh công lý để phá đám. Tao thấy ăn không được phá cho hôi thì có!
Mình bực bội nhìn nó:
- Mày bạn tao hay bạn thằng chó kia vậy?
- Đương nhiên là bạn mày rồi. Nhưng mày phải tỉnh táo nhìn nhận sự việc, nếu thằng Quang rắp tâm làm hại chị Diễm khi chưa được sự cho phép của chị ấy thì tao đồng tình với ý định của mày cả hai tay ba chân. Nhưng nếu chị Diễm tự nguyện thì thôi, tao khuyên mày bỏ đi, đừng bận tâm nữa. Mày đâu phải không biết, con gái một khi đã muốn thì có trời cản, mày cản được hôm nay chứ đâu cản được hoài, không lẽ bám theo suốt đời à? Đó là chưa kể chị Diễm lớn rồi, cũng hiểu biết sự đời chứ không còn khờ dại như trước mà mày lo bị thằng Quang lừa gạt, nếu chị ấy thật sự muốn gắn bó với nó thì mày nên tôn trọng. Quên đi!
Tự dưng nó nói ra những lời này làm mình xuống tinh thần kinh khủng, chỉ biết im lặng dõi nhìn chiếc ô tô đen đằng trước, nắm tay âm thầm bóp chặt lại, tự hỏi nếu chuyện đó xảy ra, mình phải làm gì.
Chắc thấy tội mình, hoặc cũng có thể nhận ra hơi lỡ lời, Thanh sida nói:
- Bỏ đi, tao chỉ giả sử thôi. Chuyện đó hẳn sẽ không xảy ra, mày đừng nghĩ nhiều!
Mình thèm đục nó một cái thật, tự nhiên lôi ra nói cho đã rồi kêu mình đừng nghĩ ngợi, đầu óc con người chứ có phải tờ giấy trắng đâu mà vẽ bừa trên đó rồi kêu xóa đi. Huống chi mình là cái thằng xưa nay có tật hay lo nghĩ nhiều, đâu thể vô tư được như nó bảo.
Thấy mình ngó thom lom, mặt mày hầm hầm, Thanh sida khoát tay:
- Thôi, mày cứ tiếp tục suy nghĩ đi! Nghĩ nhiều cũng chả chết gì ai mà lo.
- ...