Yêu Thầm Chị Họ

Chương 141




- Dì ơi, dì...

Gọi mãi không có ai trả lời, trong điện thoại chỉ nghe tiếng tút thật dài rồi tắt ngấm, lòng mình nóng như lửa đốt trong khi tay chân thì lạnh ngắt, cảm giác như cơ bắp toàn thân đều cứng lại, nỗi sợ hãi dồn dập tràn sâu vào đầu.

Mình gọi lại dì nhiều lần nhưng đều không được, hình như điện thoại bị rơi mạnh đã hư rồi.

Làm sao bây giờ, từ đây xuống nhà chị mất rất nhiều thời gian, nếu thực sự xảy ra chuyện xấu thì mình có đi ngay cũng không kịp.

Mình bật tin nhắn chị gửi khi nãy xem đi xem lại thật kĩ, cố đoán xem chị nghĩ gì khi nhắn thế này.

"Chị hận T, hết đời này chị không bao giờ tha thứ cho T đâu!"

Chị đang hù dọa cho mình sợ phải không, để mình đừng tìm cách xen vào chuyện riêng của chị nữa?

Liệu có phải như thế, hay là chị thật sự muốn tự tử?

Tự an ủi bản thân rằng chị sẽ không làm chuyện rồ dại đó đâu, nhưng mình vẫn không cách nào bình tĩnh được, chỉ luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nếu chị tự tử, mình chẳng thể nào tha thứ cho bản thân, dù động cơ của mình hoàn toàn tốt đi nữa.

Chợt nhớ ra vẫn còn một người có thể nhờ cậy, mình lập cập tìm số dượng hai, may là có lưu. Chờ khá lâu dượng mới bắt máy, giọng lè nhè:

- À lô...

Không ổn rồi, hình như dượng say. Mình nói gấp:

- Dượng ơi, con T đây. Dượng có nhà không?

- Dượng đang nhậu bên nhà hàng xóm. Con hỏi có gì không?

- Dượng về nhà liền đi, hình như chị Diễm tính tự tử, con gọi dì nãy giờ không được!

- Hả? Con Diễm tự tử?

Dượng hai kêu lên thảng thốt, kèm theo tiếng bàn ghế ngã "rầm" rất lớn, rồi tiếng chân lịch bịch như dượng hai đang chạy bộ về nhà. Dượng thở hổn hển:

- Chuyện này là sao? Mau nói dượng nghe!

Mình cũng chẳng thể nào bình tĩnh nổi, run rẩy:

- Chị Diễm vừa nhắn tin nói hận con, con gọi lại không được nên kêu dì vô coi chị sao rồi. Dì đi vô không biết thấy gì mà làm rớt điện thoại không liên lạc được nữa.

- Rồi, rồi. Dượng đang ở cuối xóm, chạy về nhà hơi xa. Về tới nhà dượng gọi lại cho con hay sau...

Nói rồi không đợi mình đáp, dượng tắt máy ngay để tranh thủ chạy về cho nhanh.

Mình rất muốn lấy xe chạy thẳng xuống nhà chị ngay lập tức, tuy nhiên tối rồi, mình xuống chị cũng không hoan nghênh mà có khi còn gây phiền phức, vì vậy dù rất nóng lòng nhưng mình vẫn ráng chờ đợi.

Từng phút từng phút trôi qua mà ngỡ như cả thế kỷ, chậm còn hơn rùa bò.

Mình đứng ngồi không yên, cứ ngó chằm chằm cái điện thoại trên tay, mong mỏi nó reo lên, thế nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không hề có động tĩnh.

Mười lăm phút nặng nề trôi qua, dượng không hề gọi lại. Dượng quên rồi chăng, hay là đã xảy ra gì đó khiến dượng không thể gọi?

Không đợi được nữa, mình tiếp tục gọi dượng, nào ngờ chỉ nghe những tiếng chuông reo thật dài, thật dai dẳng. Dượng không nghe máy.

Mình gọi dồn dập cả chục cuộc trong ít phút song kết quả vẫn vậy. Đáp lại tâm trạng hồi hộp âu lo của mình chỉ là sự im lặng đáng sợ, nghĩ tới có thể chị đã... mà tay chân mình bủn rủn hết, đứng cũng không nổi.

Không được, mình không thể chờ thêm nữa.

Tròng vội cái quần dài vào, nói dối ba mẹ ra ngoài uống nước với Thanh sida chút, sau đó mình phóng xe thẳng xuống nhà chị.

Lúc này 7h tối, đường rất vắng và lạnh do ban ngày vừa mưa, mình phóng bạt mạng, gần như vít cứng ga. Về sau nghĩ lại mới biết sợ, có lẽ số mình vẫn còn may mắn vì đường xuống quê khá xấu, nhiều ổ gà ổ voi, chỉ cần chạy tốc độ cao ủi trúng ổ gà chao tay lái một chút thôi là té ngay, huống hồ tay mình bị đau nên chỉ lái một tay. Nhưng thời điểm này mình không nghĩ nhiều được vậy, chỉ liên tục lầm thầm cầu nguyện chị vẫn bình an, trong đầu lặp đi lặp lại duy nhất điều này, kỳ dư không dám nghĩ gì khác, sợ bản thân không còn đủ tỉnh táo chạy xe.

Càng chạy nhanh, càng mong tới lại càng thấy đường đi sao quá xa xôi mờ mịt, cho tới một lúc hai tai mình đều ù đi vì tiếng gió thổi mạnh mới nhớ ra đi mà quên đội mũ bảo hiểm, may mắn thế nào không bị cảnh sát giao thông thổi phạt. Mặc kệ, giờ có muốn đội mũ cũng chả biết kiếm đâu ra, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.

Trời lạnh mà chẳng hiểu sao bàn tay mình vít ga lại đổ mồ hôi đầm đìa trơn tuột, chẳng những vậy khi tới đoạn đường vắng, hai bên đều là kênh rạch ngập nước đen kịt, từ đâu bay ra mấy con chim lợn kêu éc éc inh ỏi càng khiến mình bần thần. Người ta hay nói chim lợn thường mang tới điềm xui, báo trước vận rủi hoặc chuyện không lành, bình thường mình không tin song lúc này thật sự rất sợ hãi, nghe lũ chim kêu mà tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhói lên từng cơn kinh hãi.

Dưới này đang mưa lất phất làm không gian đường sá càng thêm vắng vẻ tịch mịch vô cùng, lâu thật lâu mới gặp được một ánh đèn xe mờ ảo giữa khoảng không mịt mùng, rậm rịt cây cối, chim chóc và cả lũ côn trùng rền rỉ buổi đêm. Vạn vật thật buồn thảm càng kéo tâm trạng mình chìm xuống tận đáy, hình như mình khóc, không biết khóc hay chạy nhanh quá cay mắt, chỉ là nhanh chóng bị gió ngược chiều thổi bạt đi.

Chưa khi nào mình sợ hãi hoảng hốt như lúc này, cái cảm giác thật kinh hoàng, dù mấy chục năm sau nhớ lại vẫn thấy tâm tình không yên.

Đường xa cách mấy rồi cũng vượt qua, rốt cuộc mình tới nhà chị, lao như một cơn lốc vào trong sân. Cửa nhà chị mở toang hoác cả hai cánh, đèn đuốc bên trong bật sáng trưng.

- Lạy trời...

Mình lầm thầm van cầu, gấp đến độ không kịp gạt chống mà vứt luôn xe đổ lăn kềnh trước sân, điên cuồng chạy vào, còn chưa qua cửa đã kêu to:

- Chị, chị ơi...

Không ai đáp lời mình.

Mình khẩn trương tìm quanh. Phòng khách không có, phòng chị không có, nhà bếp cũng không. Chẳng có ai cả, nhà mở cửa tét bét thế mà trong nhà lại chẳng có ai.

Mình sợ hãi vọt ra vườn sau, vẫn trống trải mênh mông, chỉ toàn cây cối xào xạc.

Đâu cả rồi?

Chị, dì hai, dượng hai, tất cả mọi người đi đâu cả rồi?

Sao căn nhà này giống như một căn nhà hoang vậy?!

Đúng lúc mình cần tìm thì lại không gặp bất kỳ người nào, cứ như ông trời đang trêu ngươi. Mình chỉ cần được nghe một câu rằng chị vẫn an toàn, vẫn bình yên, chỉ cần vậy thôi, sau đó có bị đuổi mình cũng vẫn vui vẻ đi về. Chỉ cần thế thôi.

Mình hoang mang cùng cực, tự nhủ lòng phải trấn tĩnh mà không làm sao trấn tĩnh nổi, chạy loăng quăng qua mấy nhà hàng xóm còn sáng đèn để hỏi thăm, nhưng chỉ nhận về những cái lắc đầu khó hiểu, không ai hay biết gì.

Mình gần như lạc mất phương hướng, chẳng còn biết phải làm gì nữa.

Lại gọi dượng trong vô vọng, lần này chẳng những không nghe máy mà còn thông báo thuê bao không liên lạc được.

Cùng đường, mình lên xe chạy thẳng ra bệnh viện huyện, cái bệnh viện lần trước Uyên gặp tai nạn đã đưa vào đó. Trớ trêu thật, không ngờ lần thứ hai tới đây lại là đi tìm chị, cũng là một cô gái khác mà mình yêu thương.

Cả nhà chị đột xuất không liên lạc được, chỉ có thể lý giải là chị đã xảy ra chuyện rồi dì dượng đưa vào bệnh viện thôi, ngoài ra mình không tìm được lý do nào khác. Tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn, vừa hy vọng chị bị gì đó thật nhẹ mới phải vào đây để mình tìm được, vừa trông mong chị vẫn bình an không có ở đây.

Tới bệnh viện, sau một hồi hỏi han lung tung khắp nơi, mang theo tâm tình vừa hụt hẫng vừa mừng rỡ trở ra, toan lần nữa quay về nhà chị xem thế nào, mình chợt nhìn thấy bóng ai đó gầy gầy khá quen đang ngồi trên ghế đá, hình như còn đang khóc.

Mình ngờ ngợ tới gần. Đúng là dì hai rồi, dì đang ngồi một mình trên ghế đá và... khóc.

Chẳng biết nên vui hay buồn khi bắt gặp cảnh tượng này.

Mình đứng lặng lẽ trong một góc, hai chân nặng trịch, bần thần nhìn dì hai đang cúi mặt khóc rấm rứt, không hề nhìn thấy mình.

Chẳng lẽ...

Khoảnh khắc này, tim mình như đeo đá, mệt nhọc đập từng nhịp nặng nề. Mình muốn bước tới mà không thể, hay nói đúng hơn là không dám.

Mình không dám đối diện với sự thật. Dù biết trước sau gì cũng phải chạm vào nó, nhưng chí ít kéo dài thêm vài giây để mình có thể hít thở.

Mắt nhòe đi, toàn thân run rẩy, dường như hai chân hẫng khỏi mặt đất, còn linh hồn thì đang phiêu du tới chốn xa xăm nào đó.

Không biết mình đứng như vậy bao lâu, bị âm thanh dì hai nghẹn ngào đánh thức:

- T... T hả con?

Tiếng gọi xé lòng như từng mũi tên bắn thẳng vào tim mình, đau nhói. Mình hít sâu một hơi lấy hết can đảm đi tới bằng đôi chân vẫn còn run rẩy, tưởng chừng có thể sụm xuống bất cứ lúc nào.

- Sao con xuống đây? - Dì hai hỏi, đôi mắt già nua trước tuổi ướt đẫm, rồi trong tâm trạng kích động, dì tự hiểu ra - Con... con biết tin rồi hả?

Trời đất quay cuồng chao đảo. Câu nói này khác gì thừa nhận.

Mình cắn chặt răng cố không bật khóc thành tiếng, run run hỏi:

- Chị... đâu rồi dì?

- Nó... trong kia...

Dì run run chỉ ra phía sau bệnh viện, đó là nhà xác mà. Nhà xác ở đó.

Đã từng vào đây một lần, mình biết rất rõ, nhà xác ở đó.

Tầm mắt mình nhòe nhoẹt, vô thức đi theo hướng dì chỉ. Dì kéo tay mình lại, nghẹn giọng:

- Con không vào được đâu, bác sĩ đang kiểm tra...

Đang trong cơn hoảng loạn cực độ cần chỗ phát tiết, mình đẩy tay dì ra, hét lớn:

- Chị tự tử mà, có phải bị ai giết hại gì mà họ còn mổ xẻ không để chị được lành lặn chứ?

Mình chạy ra sau, trong đầu ngập tràn phẫn nộ, chỉ muốn đánh bỏ mẹ bất cứ thằng nào dám mổ xẻ cơ thể chị ra, mình sẽ không tha cho tụi nó. Chỉ nghĩ đến thân thể lành lặn dễ thương biết bao nhiêu của chị giờ phút này đang bị người ta mặc tình hành hạ mổ xẻ, mình quay cuồng trong tức tối và đau đớn, chân chạy hùng hục, trước mắt là một mảnh đen tối xám xịt.

Mình té mấy lần, té rồi đứng lên tiếp tục loạng choạng chạy, chẳng hề bận tâm có bị trầy hay không. Giờ phút này mình không còn biết đau, thể xác mình không đau, chỉ mỗi trái tim là đang rỉ máu.

Chị ơi, chị ơi... đừng bỏ em mà...

Mỗi bước chân là mỗi lần cõi lòng thổn thức gào khóc.

Đang chạy, khóe mắt mình mơ hồ bắt được thứ gì đó. Chạy qua một đoạn rồi, mình mớ cảm nhận được, đứng lại, quay mặt nhìn qua, sau đó như thằng điên lao tới.

Đến gần, hai tay mình mở ra, ôm chầm lấy một thân hình mảnh mai.

Ấm áp thật!

Mặc kệ đây là linh hồn chị hay người thật, mình vẫn cảm nhận được làn hơi ấm áp truyền qua cơ thể giúp mình hồi sinh.

Thế rồi mình khóc rống lên, toàn bộ cảm xúc vỡ òa.

Cô gái mình yêu đến chết vẫn còn đây, chẳng hề đi đâu cả. Cô ấy hơi giật mình, vội vã quay đầu lại, ánh mắt đen láy chạm vào mắt mình ở khoảng cách thật gần, gần trong gang tấc.

- Chị... có thật là chị không? Em mừng quá, em cứ tưởng chị... Ha ha, em mừng quá...

Mình như thằng điên vừa khóc vừa cười, chẳng biết đã nói nhảm những gì, cứ nói một câu lại ôm chặt chị, rồi lại buông ra, hai tay vuốt ve mặt chị, đăm đắm nhìn thật lâu như để xác nhận đây đúng là chị.

D0úng là chị bằng xương bằng thịt rồi, không hề chết như dì hai nói.

Chị không phản ứng, yên lặng nhìn mình khóc cười lẫn lộn, cũng mặc tình để mình ôm, để mình sờ má sờ mặt kiểm tra. Chờ mình bình tĩnh phần nào, chị mới lách ra, khẽ nói:

- T làm gì ở đây vậy?

Lấy lại bình tĩnh, nhận ra bản thân vừa rồi làm lố quá chẳng khác thằng điên, mình ngại tới mức muốn tìm cái lỗ chui xuống mà không có, vội vàng lau nước mắt:

- Em... em tưởng chị tự tử nên chạy xuống.

Chị nhìn mình đầy phức tạp:

- Chị không làm chuyện ngu xuẩn đó đâu, T về đi!

Mình và chị đang đứng rất gần, vừa rồi ôm chị trong lúc tâm trạng đang bất ổn nên mình không cảm nhận được bao nhiêu, giờ muốn ôm chị lần nữa.

Trải qua một phen cứ tưởng mất chị vĩnh viễn, hiện tại trong mình dậy lên thôi thúc ôm chị vô cùng mãnh liệt. Mình nhích tới toan ôm chị, song chị đã vội tránh né khiến mình tỉnh mộng, gượng gạo nói:

- Chị không việc gì, vậy sao dì dượng cùng nhau gạt em chi vậy? Báo hại em vội vã chạy xuống đây.

- Ba mẹ chị gạt T chuyện gì? - Chị ngơ ngác.

- Nói chị tự tử. Hồi nãy gặp dì đằng trước, em hỏi dì còn chỉ xuống đây, nói chị nằm trong kia...

Nói tới đây, mình ngập ngừng chỉ qua khu vực nhà xác hoang lạnh.

Chị tròn mắt khó tin, chiếc miệng nhỏ mấp máy:

- Mẹ chị nói vậy thật hả? Hay T có hiểu lầm gì không?

Mình ngẩn ra, âm thầm nhớ lại từ đầu câu chuyện, hình như dì hai chưa từng nói chị tự tử hay gì cả, chỉ do cách dì trả lời không rõ ràng, lại quá mức trùng hợp khiến mình hiểu như thế. Rốt cuộc chuyện này là sao đây?