Yêu Thầm Chị Họ

Chương 126




Nằm trò chuyện một lát, cả hai dậy rửa mặt, rốt cục chẳng có chuyện gì xảy ra như mình lo. Nói đúng ra là do mình cố gắng hết sức mới kháng cự lại được sự nhu mì e thẹn mà cứ như mời gọi của chị. Cảm ơn trời phật!

Chị vẫn còn mệt nên không nấu bữa sáng, mà đòi mình đưa đi chơi. Ban đầu mình không chịu vì người chị vẫn còn ấm chưa khỏi hẳn, nhưng chị không chịu, cứ nằng nặc đòi đi bằng được. Thái độ chị khá lạ, giống như chị đã nhận ra gì đó, chứ bình thường chị thích ở nhà hơn, hiếm khi chủ động rủ rê mình.

Nghĩ lại, có thể đây là những ngày cuối cùng bọn mình được gần nhau rồi, mình đổi ý, quyết định dành trọn ngày hôm nay vui chơi cùng chị.

Quê mình có ngọn núi khá cao, cao nhất miền nam, thường ngày thu hút không ít khách thập phương đến du ngoạn và thắp hương viếng chùa trên đó. Ngẫm nghĩ một hồi, mình quyết định đưa chị lên núi chơi.

Từ chỗ nhà mình thuê lên tới núi khá xa, khoảng 20 cây số, cũng may lúc này còn sớm lại vào mùa mưa nên không khí vẫn rất mát mẻ. Bọn mình không chuẩn bị gì cả, chỉ thay đồ, mặc thêm áo khoác, mang giày leo núi vào rồi đi thôi. Tiền thì không phải lo, bữa trước Uyên đưa cho mình gần 20 triệu vẫn còn đây. Uyên yêu cầu mình lo lắng đầy đủ cho chị Diễm, được thôi, mình sẽ dùng nó cho hôm nay.

Đường lên núi xanh um cây cối hai bên, gió thổi vi vu rất dễ chịu. Độ 9 giờ bọn mình tới chân núi, gửi xe mua vé vào cổng. Hôm nay ngày thường song khách du lịch khá đông, tuy không đến mức chen chúc như các dịp lễ tết nhưng nhìn quanh không có chỗ nào thiếu người cả.

- Đông ghê há T!

Chị níu tay mình, vui vẻ đưa mắt nhìn quanh một vòng, vẻ mặt phấn khởi cứ như trẻ con được cho kẹo.

Sáng nay chị mặc bộ váy hoa dài tối màu trông cứ như tiểu thư đài các, tóc không xõa nữa mà cột thành đuôi ngựa, chân mang giày thể thao màu trắng, vừa dịu dàng nữ tính vừa năng động, là lạ làm sao ấy. Chị rất trắng, dưới ánh nắng sớm càng thêm trắng, thậm chí lúc này mình thấy chị còn xinh hơn cả Uyên nữa, rất khó diễn tả.

- Núi cao nhất miền nam mà, không đông sao được.

Mình bóp nhẹ tay chị kéo vào trong, xuyên qua cổng soát vé, sau đó không đi theo đường nhựa chính mà dẫn chị rẽ sang bên trái, men theo khu rừng lá kim xanh mướt. Trong này vắng hơn, yên tĩnh hơn, đồng thời cũng mát mẻ hơn. Vài năm trở lại đây, mình không thích những nơi đông đúc, xô bồ, cứ thấy ngột ngạt khó chịu.

Từ đây vào tới chân núi vẫn còn xa, thông thường khách du lịch sẽ chọn đi xe lửa vào trong, khỏi phải cuốc bộ mỏi chân. Mình thích đi bộ hơn, du ngoạn mà, phải hòa mình vào thiên nhiên, hít thở không khí trong lành mới cảm nhận được cái thú.

Gọi nơi này là rừng cho dễ mường tượng, thực chất chỉ là nhiều cây hơn thôi, người ta cũng làm nhiều con đường nhựa và sỏi cho dễ đi, bên trong sạch sẽ quang đãng, có cả hồ nước cho những cặp đôi thích đạp vịt ngắm cảnh.

Có lẽ còn sớm nên trong này khá yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chim hót, côn trùng kêu, và tiếng bước chân bọn mình đạp lên lá khô lạo xạo.

Mình thả bước thật chậm, tay vẫn không rời tay chị mà còn nắm chặt hơn, cố tận hưởng cái cảm giác bình yên này thật lâu, mà sao tâm hồn nặng trĩu, nhìn quanh cảnh trí tươi đẹp xanh tốt nhưng chỉ thấy một màu xám xịt u ám.

Đi được một quãng, trời bỗng đổ cơn mưa phùn lất phất không đủ làm ướt bọn mình, chỉ vương chút hạt mưa trên tóc và váy chị. Không gian vì thế càng thêm se lạnh và tĩnh mịch.

- Chị lạnh không?

Mình kéo chị vào một tán cây phượng to đang nở hoa đỏ rực một góc rừng, quan tâm nhìn khuôn mặt đáng yêu đã hơi xanh xao vì lạnh.

- Hơi lạnh một chút, chị chịu được! - Chị khẽ tựa vào gốc phượng, đôi mắt tròn dõi nhìn lên cao, ngắm mãi những bông hoa như vô số cánh bướm trên ấy - Hoa nở đẹp quá, làm chị nhớ hồi nhỏ quá!

Biết chị thích nơi này, mình chọn nán lại một chút, cười hỏi:

- Có kỷ niệm gì hả?

- T quên rồi à? Dưới nhà chị cũng có một cây phượng lớn lắm...

Cơn gió thoảng qua, thổi rơi rụng lả tả những cánh hoa phượng hòa cùng nước mưa như sương long lanh rớt xuống.

Chị thích thú dang hai tay đón chúng, không hề nhìn thấy sự bối rối trên mặt mình.

Chị nhắc mình mới nhớ mang máng hình như là có, nhưng chẳng chắc chắn lắm, dù vậy vẫn ậm ừ xác nhận. Nào ngờ lại nghe chị hỏi:

- T không nhớ thật hả?

- He he, lâu quá rồi sao em nhớ nổi. Những gì liên quan tới quê em chỉ nhớ chị thôi, còn lại thì thua. - Mình tếu táo.

Chị không đáp, cúi xuống nhặt vài bông hoa đã nở và một nụ búp màu xanh lục, mấy ngón tay nhỏ nhắn thuần thục xé hai bên cái búp xanh ra chút xíu, sau đó nhét hai cánh phượng vào, nhìn kĩ rất giống hình dạng một con bướm đang dang cánh bay. Con bướm có thân màu xanh và hai cánh đỏ rực rỡ.

Chị mỉm cười, xòe bàn tay có con bướm làm bằng hoa đó tới trước mặt mình:

- Năm T học lớp một, về quê chơi cứ nằng nặc đòi chị làm cho con bướm vầy nè, để ép vô tập. Lúc đó chị còn chọc quê, nói T sao mà vụng về quá, dễ vậy cũng làm không xong. Đợt đó T giận chị hết mấy ngày không thèm nói chuyện...

- Thật hả? Em giận dai vậy sao?

Chị lườm:

- Chị nói dối làm gì. T lúc đó tính tình như con gái vậy, ẻo lả, mít ướt, hở ra là khóc. Trai thành thị mà, chẳng biết làm gì ngoài đòi hỏi xin xỏ thôi...

Đối với việc này, mình không có ấn tượng gì mấy. Chị còn kể nhiều chuyện khác nữa, lần đầu nghe thấy thật lạ lẫm, nhưng kiểu như bị dejà vu vậy, nghe chị kể một hồi cũng có cảm giác đúng là hình như mình đã từng trải qua.

Mình buột miệng khen:

- Chuyện xưa vậy mà chị vẫn còn nhớ rõ hay ghê! Em không nhớ nổi thật!

- Tại T không quan trọng nó, không đặt nó vào lòng, nên quên cũng đúng thôi. - Chị lắc đầu cười.

- Con nít mà, lúc đó có biết gì đâu chứ.

Thực ra, mình nói dối. Lúc ấy tuy mới năm, sáu tuổi mình đã biết thích con gái rồi, nhưng đó là những cô bạn trắng trẻo xinh xắn, nhà giàu thành thị, ăn mặc thật đẹp, chứ không phải cô chị họ đen nhẻm quê mùa, suốt ngày dang nắng đầu trần cháy khét tóc. Lại thêm trong đầu mình luôn hằn sâu suy nghĩ chị Diễm là chị mình, cho nên tuyệt đối không có tư tưởng thích này nọ, đồng thời bao nhiêu tật xấu đều bộc lộ ra hết.

Nhớ về giai đoạn đó, mỗi lần về quê chơi cùng chị thì vui, nhưng lên thành phố vài ngày là mình quên ngay, chẳng nhớ gì nữa. Chính vì vậy mà ký ức về chị hầu như trôi sạch, thậm chí có một đoạn thời gian dài nhiều năm không hề gặp lại và mình cũng chẳng hề nhớ tới chị chút nào.

Cho tới khi... chị đột nhiên xuất hiện trở lại, như một thiên thần từng chút từng chút một chen vào, làm xáo trộn cuộc sống mình hoàn toàn.

- Đừng nói lúc đó chị thích em rồi nhen? - Mình tò mò.

Chị bật cười:

- Không thích, chị đâu quỷ quái như T.

- Chứ sao nhớ dai vậy?

- Cũng không biết nữa. Chắc tại dưới quê bọn con trai toàn đen thui, lì lợm nữa, T thì khác hẳn...

- Khác sao?

- Trắng trẻo nè, lúc nào cũng mặc quần áo đẹp. - Chị nâng niu cánh bướm trong tay, ánh mắt nhìn xa xa hồi tưởng - T không biết đâu, lúc đó chị hâm mộ T lắm, cứ ước được như T. Ngoài ra thì T ngoan nữa, nói gì cũng nghe lời, hi hi, nên hè nào chị cũng trông T về chơi để có người cho chị sai vặt...

- Hừ. Đúng là hồi nhỏ bọn con gái luôn khôn hơn con trai, toàn ăn hiếp! - Mình làm mặt lạnh.

- Đâu như bây giờ, toàn là T ăn hiếp chị thôi, đúng không?

Chị đột ngột hỏi vậy làm mình thinh lặng, chỉ cười cười khỏa lấp.

Chị không hề để ý, tiếp tục nói:

- Cho tới bây giờ, mình yêu nhau rồi mà nhiều khi chị vẫn cứ thấy không thể tin, cảm giác như đang ở trong một giấc mơ dài vậy. Dài thật dài, mãi chưa tỉnh dậy, và cũng hy vọng là sẽ không bao giờ phải tỉnh dậy.

Giọng chị êm ả, hòa cùng tiếng mưa và tiếng gió xào xạc nghe thật buồn, lại khiến mình thoáng rùng mình, đưa mắt nhìn ngang qua gương mặt trắng xanh trông vừa yếu ớt vừa xinh đẹp làm sao.

Chị vẫn chìm sâu trong suy tư và hồi ức, cứ đều đều nói đủ chuyện, cũng chẳng hề nhìn qua lấy một lần xem mình có đang dõi nghe hay không.

- ... Lúc dưới quê, trong bụi tre, T ôm rồi tỏ tình với chị, lẽ ra chị đã quyết liệt từ chối rồi, nhưng cuối cùng vẫn dại dột bằng lòng. Có biết vì sao không?

Mình nói:

- Vì chị cũng có tình cảm với em mà, không phải sao?

- Một phần thôi. Thực ra phần lớn là vì ký ức thân quen lúc nhỏ cùng nhau, nó như cái gì đó ăn sâu vào tâm khảm chị rồi, không bao giờ quên được, kỳ lạ lắm. Nên lúc gặp lại sau nhiều năm, ngay từ cái nhìn đầu tiên, T còn nhớ khi đó T hỏi chị có nhớ T là ai không?

- Nhớ chứ! Chuyện này thì em nhớ! Chị nhận ra em ngay mà! - Mình chưa quên nhanh vậy, chỉ không nhớ rõ ràng những chuyện lúc nhỏ mà đối với mình không mấy quan trọng.

Chị quay sang, nhoẻn cười:

- Ừm. Từ cái nhìn đầu tiên, chị đã rung động rồi, cảm xúc bồi hồi rất khó diễn tả, thấy ngạt thở nữa. Lúc đó tự nhiên chị muốn khóc, may sao kìm lại được...

Có chuyện này sao? Mình không chắc lắm, chỉ nhớ lúc đó chị cười rất tươi, vui vẻ trò chuyện cùng mình, còn trêu gọi mình là cưng nữa. Nhớ lại chuyện cũ, mình chợt thấy xúc động vô cùng, đúng là con gái luôn có nhiều suy nghĩ thầm kín hơn mình tưởng:

- Tại vậy nên tối đó em rủ đi chơi mà chị từ chối hả? Rồi những ngày sau đó nữa?

- Ừm. Chị thấy sợ lắm! Lúc đó chị đâu biết T nghĩ gì, tự nhiên lại có rung cảm với T, mà tụi mình là chị em họ hàng nữa... Chị cứ thấy mình hư đốn sao đó!

- Vậy nên chị quen thằng Quang?

Hóa ra ngay từ đầu, mình lại đuổi theo một trái tim luôn hướng về mình, nhưng chính vì vậy đã khiến chị sợ hãi càng cố tìm cách tránh xa mình hơn, để rồi xảy ra bao nhiêu chuyện không hay. Nghĩ thật trớ trêu!

- Ừm. - Chị hướng đôi mắt long lanh chứa chan tình cảm về mình - Cuối cùng cũng có thoát được T đâu. Nhưng nếu không có những ký ức lúc nhỏ, nó khiến chị nghĩ ông trời sắp đặt cho mình gặp nhau, có khi chị sẽ không cho tụi mình cơ hội làm gia đình buồn lòng như vậy đâu.

Mình ngẩn ngơ trước đôi mắt đẹp, và càng ngẩn ngơ vì cái suy nghĩ hóa ra bọn mình đã sai ngay từ đầu, từ khi còn rất nhỏ, hay nói chính xác hơn là số phận đã run rủi bày ra mọi chuyện.

Nếu lúc nhỏ mình không hay về quê chơi, và khi lớn lên chị không tới ở nhờ nhà mình, có thể số phận hai đứa đã khác. Biết đâu giờ này chị đang hạnh phúc bên một ai đó, và mình cũng vậy, không rơi vào tình cảnh trái ngang như hiện tại.

Chị bỗng hỏi:

- T có gì muốn nói với chị không?

- Không. Sao chị hỏi vậy? - Mình chối ngay.

- Chị biết T có chuyện giấu chị. Tùy T, khi nào được nhớ nói chị nghe hén!

Mình sợ nhất khi bị chị nhìn thẳng vào, có cảm tưởng như toàn bộ suy nghĩ của mình đóng băng và bị chị nhìn thấu cả.

- Tạnh mưa rồi, mình đi tiếp đi! Chị đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh đi vì mưa gió, mình bóp nhẹ truyền chút hơi ấm sang, lặng lẽ kéo chị đi theo sau.

Mình biết sẽ không che đậy sự thật được bao lâu nữa, nhưng chí ít cho đến trước tối nay, mình muốn đem lại chút vui vẻ cho chị, vậy nên sau đó liên tục pha trò, đùa giỡn chọc cho chị vui lên.

Chị cười nói liên tục, không hề nhắc lại chuyện khi nãy, dường như cũng muốn quên nó đi.

Tới chân núi, mình tính mua vé cáp treo lên trên chùa Bà cho nhanh, lại đỡ mệt, do chị đang bệnh không nên vận động mạnh, thế nhưng chị không chịu, cứ đòi tự thân leo núi. Nói mãi không được, mình đành phải chiều theo, ghé vào mấy sạp ăn vặt bên đường mua mỗi thứ một ít, thêm vài chai nước cầm hờ theo, rồi hai đứa hì hục leo lên ngọn núi cao vợi.

Mình quên chị dù thế nào cũng xuất thân quê nghèo lam lũ, khả năng vận động bền bỉ vượt xa con gái chốn thành thị nhiều. Mình leo bở hơi tai mà trông chẳng khá khẩm hơn chị là mấy, thậm chí nhiều khi mình mới là người chủ động đề nghị ghé vào mấy cái nhà mát dọc theo đường lên để tạm nghỉ chân cho đỡ mỏi, thành ra cứ bị chị chọc hoài, nói con trai gì mà yếu.

Hai đứa hòa vào dòng người leo mãi leo mãi theo những bậc thang đá như dài vô tận, mệt thì nghỉ, khỏe lại leo tiếp, ít lâu sau cũng lên tới chùa Bà. Trên này thực ra chẳng có gì, chỉ có một ngôi chùa nghe đồn rất thiêng, xin gì cũng được nên khách thập phương cứ lũ lượt kéo tới thắp hương cầu xin. Bọn mình đạo công giáo nên không vào trong thắp nhang xin xỏ gì, chỉ đi loanh quanh phía ngoài ngắm nghía cảnh vật.

Ngắm đã đời, chuẩn bị xuống thì chị lại đòi leo tiếp, lên tới đỉnh núi mới chịu. Mình dân ở đây, xưa giờ đi núi mấy chục lần có, nhưng chỉ mới một lần duy nhất lên tới đỉnh hồi học cấp 3.

Núi cao tầm 1000 mét, tính ra chẳng là gì so với nhiều ngọn núi trứ danh khác, nhưng dân không chuyên thì leo rất mệt, nhất là đoạn kể từ chùa Bà này đi lên, không hề có bậc thang đá dễ đi nữa, mà phải đi theo lối mòn, nhiều chỗ còn phải leo trèo, hơn nữa rất dốc, cực kỳ nhanh xuống sức.

Chị chưa từng leo tới đỉnh. Thấy chị muốn như vậy, mình không nỡ cản, cuối cùng đành bấm bụng đồng ý, không quên nhắc chị nếu mệt không leo nổi nữa thì phải xuống, không được cố.

Càng lên cao càng vắng bóng người, không khí lạnh và loãng hơn, leo một lúc mình đã thở phì phò như trâu nước. Trái với mình tưởng, chị nhìn thì yếu ớt đó, nhưng ý chí bên trong không thể xem thường, mặc kệ mồ hôi đầy trán vẫn cứ hăng hái leo lên như những bước đầu tiên.

Hai đứa cứ thế nương theo nhau mà leo, đoạn nào khó hoặc mệt quá thì dừng lại nghỉ thật lâu, cho tới khi hồi phục phần nào sức lực mới leo tiếp, không hề gấp.

Sau mấy tiếng lê thê vật lộn với những đoạn đường dốc gập ghềnh cheo leo, rốt cuộc bọn mình cũng leo tới đỉnh núi.

- T tin chưa, chị nói chị làm được mà!

Chị quên cả lau mồ hôi chảy dọc theo hai bên má và trán, phấn khích nhào đến ôm chầm mình, reo lên đầy hào hứng. Cảm giác chinh phục một ngọn núi mà bình thường chỉ có thể ngước mắt trông lên này, thật sự là trên cả tuyệt vời.

Trên đỉnh núi lúc này chỉ có vài người đang tích cực chụp hình check in tùm lum, chẳng ai để ý tới ai. Mình ôm chặt chị, hít lấy mùi hương con gái quen thuộc và mùi mồ hôi lẫn vào nhau mà không hề khó chịu chút nào, miệng cười nhưng mắt thoáng cay, chỉ hy vọng sắp tới chị cũng bản lĩnh được như khi leo núi thế này, nhé chị ơi!