Có lẽ chị cũng hiểu nỗi khổ tâm của mình, chẳng khác gì khi chị nhận được tin mẹ nhập viện vậy. Chị nhoẻn cười:
- T về thăm nội đi!
Mình cắn răng lắc đầu:
- Không. Bảo đảm đây là âm mưu của mọi người lừa em trở về, biết đâu lần này sẽ bắt trói em lại, không cho về đây nữa.
- Không đến nỗi vậy đâu. Chẳng may nội T bệnh nặng thật thì sao?
- ...
- Chị không muốn sau này T phải hối hận!
- Em sẽ không hối hận!
- Đừng như vậy mà, làm vậy là bất hiếu đó!
Chị cứ ra sức thuyết phục hoài, mình hơi bực, có chút lớn tiếng:
- Giờ chị muốn sao mới chịu đây? Muốn em về bên đó để nghe cả nhà xúm lại xúi giục em bỏ chị, hoặc lại bị ba em đánh cho tét đầu như lần trước, vậy chị mới vừa lòng sao?
Tự dưng mình nổi nóng, chị hơi hoảng, vội dịu giọng:
- Chị không có ý đó. Chị chỉ lo lỡ như bà nội bệnh nặng thật, mà T thì không chịu về thăm, rủi...
- Không rủi gì hết, em dám chắc nội vẫn khỏe mạnh! Chị tin em đi, đừng khuyên làm em rối thêm nữa!
Biết ý mình đã quyết, chị im lặng không nói gì nữa, ngồi thêm một lát rồi bỏ về phòng.
Còn lại một mình, ngẫm nghĩ hồi lâu, mình chợt nhận ra bản thân thật ngu ngốc. Mình lớn tiếng với chị như vậy, chẳng phải là trúng ý gia đình mong muốn sao? Tin nhắn kia biết đâu là cố tình gửi tới để gây mâu thuẫn giữa bọn mình. Lẽ ra người đòi về sẽ là mình, còn chị sẽ ngăn cản, dè đâu vị trí đảo ngược lại, chỉ do bản tính chị tốt quá thôi, nhiều khi bị người khác lợi dụng mà không biết.
Nhưng mà... có thật sự là bà nội vẫn khỏe mạnh, không bị gì đó chứ?
Ngoài mặt làm gan vậy chứ trong lòng mình rất lo, chả biết nên làm gì cho phải. Về không được, mà ở cũng chẳng xong, sao đây?
Chờ lâu không thấy mình trả lời, chú út tiếp tục gọi. Mình thở dài, nhận cuộc gọi:
- Con nghe nè chú út!
- Ôi trời ơi, may quá là may! Con đọc tin nhắn chú gửi chưa? - Giọng chú hồ hởi.
- Con mới đọc thôi, nội bệnh thật không chú?
- Thật chứ sao lại không? Con thu xếp về thăm nội cho nội vui đi, mấy hôm nay cứ nhắc tới con suốt!
- Dạo này con đi làm cả ngày bận lắm, chú chuyển điện thoại cho nội gặp con tí đi!
- Nội yếu lắm, không nói qua điện thoại được đâu.
- Không lẽ nói vài câu cũng không nổi? Chú cứ đưa cho nội giùm con!
Bên kia im lặng giây lát, sau đó những tiếng lạch cạch vang lên, rồi tiếng thở nặng nhọc lọt tới tai mình. Mình bắt đầu thấy lo, chẳng lẽ nội bệnh thật sao, vội nói:
- Nội hả nội? Con T nè!
- Ừ...
Tiếng ừ rất khẽ, không lắng tai sẽ không nghe được, mình nói tiếp:
- Nội bệnh hả, thấy trong người thế nào rồi?
- ...
Lần này không ai đáp lại, chỉ có những tiếng thở khò khè yếu ớt thi thoảng vọng sang.
- Nội nằm nghỉ chờ con một lát, con qua liền!
Mình không nghi ngờ gì nữa, vừa tắt máy lập tức chạy đi thay đồ, thông báo với chị một câu rồi lấy xe đi ngay.
Chú út chưa lập gia đình, làm ăn kinh doanh cũng khá nên tự đứng ra lãnh nhận trách nhiệm chăm sóc bà nội (trùng hợp là bà ngoại mình cũng ở chung với cậu út, tính ra con út có vẻ có hiếu).
Hai người ở trong căn nhà bốn tầng khang trang, đủ đầy tiện nghi nhưng hơi quạnh quẽ, nhất là những khi chú đi công tác xa nhà mấy ngày liền, nội chỉ ở nhà một mình, quanh quẩn từ bếp ra sân, vậy nên những lần đó nội hay ghé nhà con cháu ở chơi vài hôm cho bớt trống vắng.
Khi mình tới, đứng bên ngoài ngó vào sân nhà chú út, chỉ thấy một chiếc xe máy và ô tô của chú thì mới thở ra nhẹ nhõm, nói thế nào thì mình vẫn cứ lo tới đây lại lọt bẫy do gia đình giăng ra, giờ yên tâm rồi.
Vừa ấn chuông cửa vài cái, chú út đã từ trong nhà tất bật đi ra, ở trần, trên người chỉ mặc cái quần tà lỏn, mở cửa nói:
- Con vô đi, nội đang trông lắm!
Mình hồi hộp bỏ dép đi vào phòng riêng của nội, thương thì thương lắm, nhưng mình vẫn luôn khá là sợ mỗi khi một mình đối diện với nội, vì xưa nay bà rất nghiêm khắc, lỡ nói gì trái ý thế nào cũng bị chửi mắng một trận tưng bừng. Chẳng riêng mình, hầu như ai cũng ngán.
Phòng riêng dành cho nội nằm ngay sau phòng khách, mở màn ra, rẽ trái là tới. Cửa phòng chỉ khép hờ, mình hít sâu một hơi, đẩy nhẹ vào.
Trong phòng khá tối, cửa sổ đóng kín, cũng không mở đèn tuýp, chỉ bật bóng đèn ngủ nhỏ phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Nội nằm thiêm thiếp trên giường, hai mắt khép hờ, trên người phủ tấm chăn mỏng, lồng ngực nhấp nhô có vẻ mệt nhọc.
Mình nhẹ nhàng khép cửa lại, cũng không dám mở đèn sáng lên, sợ làm nội chói mắt, bước tới kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống sát cạnh giường, thấp giọng:
- Con tới rồi nè nội.
- Ừ. - Nội đáp khẽ.
- Nội thấy trong người sao rồi? Có cần đi bác sĩ không?
Nội mệt mỏi hé mắt ra, xua tay:
- Nãy chú bây gọi bác sĩ tới đây khám cho nội rồi, không cần đi.
- Dạ, bác sĩ nói sao nội?
- Suy nhược, ráng ăn nhiều, uống thuốc...
- Vậy nội ăn chưa? Con dọn cơm cho nội ăn nhen!
- Ăn rồi. Vừa ăn chút cháo, mà nuốt không trôi...
Nói tới đây, nội đột nhiên ho lên một tràng, mặt đỏ gay làm mình sợ hết hồn, vội đỡ nội nhổm dậy mới bớt ho.
Vừa ngừng ho được một chút, nội khó nhọc nói:
- Con làm nội buồn quá, không ăn uống gì nổi nữa...
Biết là tiết mục trách móc dạy dỗ tới rồi, mình cúi đầu không nói gì, lẳng lặng mà nghe.
- La con, đánh con thì ba con đã làm hết rồi, cũng chẳng thay đổi được cái gì. Nội sẽ không trách mắng con nữa, ba con còn không nói được thì đâu tới phiên nội. Hôm nay nội chỉ muốn phân tích cho con hiểu việc làm sai trái của con...
Nội tiếp tục ho một trận dữ dội, cảm giác như lá phổi muốn bay cả ra ngoài, mình lật đật đỡ nội ngồi lên lần nữa, tay vuốt vuốt lưng. Lưng nội toàn xương là xương, nội ốm đi nhiều rồi.
Chú út bên ngoài cũng vội chạy vào trông nom, nội phẩy phẩy tay:
- Con đi ra ngoài, mẹ muốn nói chuyện riêng với thằng T thôi!
Chú út thở dài, vỗ vỗ lưng mình vài cái động viên, sau đó đi ra.
Giọng nội nhẹ như tơ:
- Con và con Diễm tuyệt đối không thể lấy nhau được, dù cách hơn ba đời nhưng vẫn mang tiếng là họ hàng xa, sẽ gây ra nhiều hệ lụy lắm, con có hiểu không? Hai đứa lấy nhau, sinh con ra sẽ rất dễ bị dị tật, thậm chí là quái thai vì hôn nhân cận huyết. Nội già rồi, cũng thất học, nhưng mấy chuyện này nội vẫn biết, không lý nào con không hiểu, hả T?
Mình chẳng biết đối đáp thế nào, nội đang bệnh, mình nói ra có khi khiến nội giận dữ, bệnh nặng hơn thì khổ. Riêng về vấn đề hôn nhân cận huyết dễ sinh con bị quái thai dị dạng thì mình có tìm hiểu, tỷ lệ rất thấp, hơn nữa mình và chị cách nhau rất xa, huyết thống qua nhiều đời đã cải biến đi nhiều rồi, càng khó thể sinh con dị tật được. Đâu phải ngẫu nhiên mà nhà nước cho phép họ hàng ngoài ba đời được quyền lấy nhau?
Thấy mình cứ im ru không nói gì, nội chán chường xua tay:
- Nội hiểu con đang nghĩ gì, chắc cho là bà già này lú lẩn lẩm cẩm ăn nói lung tung...
- Con không nghĩ vậy đâu nội ơi... - Mình nói.
- Nội mệt lắm, không thể nói nhiều được! Giờ ý con sao, nói nội nghe?
Nội bỗng mở to mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng quắc cực kỳ nghiêm khắc khiến mình run lên, cứ ấp úng mãi không thành câu.
Thôi được rồi, hôm nay đã tới đây, mình cũng không muốn quay về vô ích, nhìn vào mắt nội dường như không đến mức ốm yếu như mình nghĩ, chắc là mượn bệnh để khuyên nhủ mình.
- Tụi con không bỏ nhau được đâu nội ơi, bây giờ có muốn quay lại cũng không được nữa, tại tụi con...
- Sao hả?
- Tụi con ngủ với nhau rồi.
Mình liều mạng bịa chuyện, hy vọng nghe xong chuyện đã rồi, hai bên nội ngoại và gia đình sẽ không ngăn cấm tụi mình nữa, dù là thiệt thòi cho chị, thân con gái mang tai mang tiếng bởi những chuyện chị không hề làm.
- Cái gì? Mày vừa nói gì? Nói lại!
Nội nhổm dậy, nào còn vẻ yếu ớt như lúc nãy, động thái này làm mình sợ chết khiếp, thế nhưng vẫn làm cứng:
- Dạ, tụi con... lỡ ngủ với nhau rồi...
Chát!
- Khốn nạn! Mày có biết tụi mày đã gây ra chuyện gì không hả? Trời ơi, xong hết rồi, cái gia đình này tan nát hết rồi...
Nội bất thần giáng một bạt tai vào mặt mình, nhưng cái khiến mình sợ nhất là mặt nội đỏ phừng phừng, lớn giọng quát tháo, cứ như trời sắp sập xuống đến nơi.
Mình đứng như trời trồng, nội tát trúng vết thương lúc chiều, đau điếng mà không dám kêu.
Chú út lật đật chạy vào kéo mình ra xa khỏi nội, sợ bà tiếp tục đánh mình:
- Có gì từ từ nói mẹ ơi, đừng đánh cháu! Hồi nãy kêu nó sang đây con đã hứa rồi, nhờ vậy nó mới dám qua đó!
Bà nổi lửa giận phừng phừng, run run chỉ thẳng tay vào mặt mình:
- Mày có biết... có biết nó vừa thú nhận gì không?
- Dạ, chuyện gì?
- Tụi nó... - Đến đây, bà ngưng bặt như nhớ ra chuyện gì, lớn tiếng quát chú - Mày đi ra ngoài, khi mẹ chưa cho phép tuyệt đối không được vào đây, cũng không được nghe lén, rõ chưa?
- Dạ, mà mẹ nhớ đừng đánh cháu, từ từ răn dạy cũng được mà! - Khổ thân ông chú, muốn khuyên mà chả dám, chỉ còn biết rào trước đón sau cả buổi mới chịu đi ra.
Bà nội đóng chặt cửa, bấm luôn khóa trong, lạy hồn, gì mà nghiêm trọng còn hơn cả ba mình nữa, muốn giết mình hay sao đây?
Lúc này mình thật sự run sợ, không biết bà tính làm gì, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đứng yên đó chờ đợi.
- Con có biết...
Nói được ba tiếng, nội bỗng đi lại mở cửa ra lần nữa, đưa đầu ngó ra ngoài như kiểm tra xem chú út có nghe lén không, sau đó mới yên tâm đóng cửa lại, quay vào trong, vẻ mặt trầm trọng:
- Bí mật này nội đã muốn sống để bụng chết mang theo, mà khuyên mày hoài không nghe, buộc nội phải nói ra. Tụi mày... hai đứa bây... làm vậy là loạn luân, có biết không hả?
Ôi trời, tưởng gì, khổ quá là khổ, pháp luật cho phép, ngoài ba đời rồi mà nội và mọi người cứ giữ tư tưởng cổ hủ, loạn luân cái quái gì chứ?
Nói như nội, vậy hóa ra đất nước này cho phép loạn luân sao? Một quốc gia luôn đề cao thuần phong mỹ tục, ăn mặc hở hang một chút là bị báo chí chỉ trích, lại chấp nhận chuyện loạn luân mà người đời kinh tởm hay sao? Không lý nào lại vậy được.
Mình ôn tồn nói:
- Tụi con cách nhiều đời rồi, không phải vậy đâu nội ơi...
- Không phải. Tụi bây không hề cách nhau nhiều đời. - Vẻ mặt nội rất nghiêm trọng, chưa khi nào mình thấy thái độ nội như vậy, có gì đó kỳ lạ chạy dọc qua sống lưng mình, bỗng dưng nổi hết da gà lên.
- Ý nội là sao? Con không hiểu lắm! - Mình vô thức liếm liếm đôi môi khô khốc, cổ họng hơi bỏng rát muốn uống nước.
Nội lắc lắc mái đầu bạc trắng làm chúng vốn đã rối càng rối hơn, tung bay loạn xạ, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má già nua trổ đầy đồi mồi:
- Tụi bây... hai đứa bây... là chị em cùng cha khác mẹ... Nội tính từ từ khuyên nhủ mày, sợ ép buộc quá bọn mày sẽ làm bậy. Dè đâu... biết vậy nội đã sớm nói ra với mày, thì đâu đến nỗi...
Mình đứng đó, ngơ ngơ ngó nội khóc lóc mà tứ chi bải hoải, hai tai như ù đi chẳng còn nghe được gì nữa. Cái sự thật này... mình không tin, hẳn là nội bịa chuyện gạt mình.
Đúng rồi, hẳn là như vậy. Nội biết không thể khuyên được mình nên mới làm thế này, nhưng nội nói vậy thì thật sự rất quá đáng, chuyện này không thể đem ra đùa giỡn được.
Mình cười gượng:
- Nội đang dọa con đúng không?
- Nội không dọa mày, đó là sự thật! - Giọng nội càng thêm run rẩy.
Mình lắc đầu liên tục, hai chân bước lùi tới khi chạm lưng vào cánh cửa mới đứng lại:
- Con không tin. Nội đang nói dối con chứ gì? Con sẽ không nghe vậy mà bỏ chị Diễm đâu...
Nội vẫn khóc, vật vã trên giường, gần như gào lên:
- Nội không gạt mày! Nếu không vì chuyện này, thì ba mày nó đã không phản ứng mạnh như vậy, xưa nay từ lúc mày khôn lớn có bao giờ nó đánh mày cái nào chưa? Mày không tin cứ gọi điện hỏi nó, nhưng phải nhớ là không được để mẹ mày nghe, nếu không muốn chúng nó bỏ nhau...
- Con không tin, con không tin... - Mặc nội nói gì, mình chỉ lảm nhảm đúng một câu này, chẳng còn nghĩ được gì ra hồn nữa.
- Mày không thấy mày và con Diễm giống nhau sao? Bởi vậy lần trước nội mới đốc thúc ngoại mày, bảo bà ấy gây áp lực không cho con Diễm ở lại nhà mày nữa, sợ tụi mày nảy sinh tình cảm làm chuyện bậy bạ, rồi lại sợ tụi mày ngồi gần quá giống nhau sẽ khiến mẹ mày sinh nghi. Thằng cha mày nó điên rồi, lúc con Diễm xin lên ở nhờ tao đã khuyên can hết lời nhưng nó không chịu, cứ nhất quyết đưa về chỉ vì muốn ở gần con gái, cứ nói không sao đâu. Giờ thì đẹp mặt lắm rồi, nó đang hối hận tới mức chết đi sống lại khi chứng kiến hai đứa con ruột của nó chuẩn bị lấy nhau, vĩnh viễn bị người đời dè bỉu...
Từng lời từng lời của nội như những nhát dao đâm sâu vào tim mình, khiến mình không thể thở nổi. Mình xô mạnh cửa lao ra khỏi phòng, trước ánh mắt ngỡ ngàng của chú út lấy xe phóng đi thật nhanh, rồi cứ thế chạy điên cuồng bất kể phương hướng, chẳng biết bản thân đang nghĩ gì, đang muốn đi về đâu.
Sự thật này quá mức tàn nhẫn với mình. Không, nó chỉ là lời nói một chiều từ phía bà nội, chưa có gì chứng minh chắc chắn. Nhưng sao mình cứ có linh cảm đây chính là sự thật, cái sự thật quá đỗi khủng khiếp, nó gần như sắp giết chết mình, khiến mình không tài nào chịu được, mấy lần chỉ muốn tông mẹ nó vào chiếc xe tải ngược chiều nào đó, chết mất xác cho rảnh nợ, có khi làm vậy còn bớt đau đớn dằn vặt hơn.
Nhưng mình không đủ can đảm làm vậy, không phải mình sợ chết, mà mình nghĩ đến chị. Chị sẽ ra sao khi mình đi rồi? Chị sẽ sống được chứ, sẽ ổn chứ, hay cũng làm điều gì đó dại dột?
Hàng loạt suy nghĩ quay cuồng trong tâm trí mình, xe thì vẫn mải miết chạy như điên, tới khi nhận ra đang ở một nơi hoang vắng lúc tám giờ tối, không đèn đường, không một bóng người, mình mới dừng lại, cố gắng trấn tĩnh, suy nghĩ thật thấu đáo.
Trước mắt vẫn chưa có gì khẳng định lời nội là đúng sự thật, cần phải kiểm chứng lại rồi mới tính.
Có lẽ mình nên gọi cho ba, dù mình không muốn, cũng như không dám đối thoại với ba lúc này, song hiện tại mình không có quyền chọn lựa hay tránh né nữa.
Làm thế đi, gọi cho ba!
Bỗng nhiên muốn được bé lại, được ba bế trên tay như hồi xưa, hai cha con cười đùa vui vẻ, nhưng sao thật khó.
Gia đình ngày càng trở nên xa vời, chỉ mới vài tuần thôi mà mọi thứ đã thay đổi chóng mặt.
Mình run rẩy lấy điện thoại ra, đắn đo hồi lâu mới dám gọi cho ba, mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi.