Chiều đó tan ca, mình cùng Mừng nhóc vừa chạy ra khỏi cổng nhà máy liền bị một toán thanh niên chặn lại.
Chúng có năm người, mình nhận ra vài thằng trong số này có mặt ở quán bar tối qua, không cần hỏi cũng biết mục đích của chúng khi tới đây. Chỉ là mình không ngờ bọn nó mò ra được chỗ làm của mình nhanh tới vậy, thật sự rất bất ngờ và bối rối.
Chúng không đón lỏng mình ở xa mà công khai chặn ngay trước cổng nhà máy, ngay trước mắt của rất nhiều anh em công nhân đang lục tục kéo ra, hẳn là muốn làm nhục mình giữa đám đông, có thể mục đích chính là làm loạn khiến cho mình bị đuổi việc.
Năm thằng chia ra thành vòng tròn bao vây mình và Mừng nhóc vào giữa. Nó sợ xám ngoét mặt mày, lắp bắp:
- Tui... tui có làm gì đâu?
Thằng ngốc này, tới giờ vẫn chưa hiểu mục đích tụi kia chỉ tìm mình, đâu liên quan gì tới nó chứ.
Mình vỗ vai Mừng nhóc, đẩy nó ra ngoài:
- Mày đi trước đi, chuyện riêng của tao!
- Ủa, vậy ra mấy người này tìm ông hả? Làm tui cứ lo...
Nói rồi nó nhanh chân lủi ra ngoài mất dạng, thằng lỏi này, thật sự chả có chút nghĩa khí nào.
Bọn kia không thèm cản lại, để mặc cho Mừng nhóc rời đi. Một thằng râu cằm lún phún bước tới hất hàm:
- Mày cũng lớn gan nhỉ, dám tông gãy giò thằng Lộc, không muốn sống nữa à?
- Nó gây sự trước, tao không cố ý!
Chẳng hiểu sao mình chả có chút sợ hãi, chuyện lo nhất thì cũng đã xảy ra rồi, cùng lắm lại đánh nhau một trận, giờ sợ thì đâu giải quyết được gì.
- Đm, mày tông thẳng vào nó rồi rồ ga chạy mà nói không cố ý hả? - Một thằng tức tối văng tục.
Mình liếc sang thằng vừa chửi:
- Nếu mày là tao, mày có đứng lại không, hay chạy? Còn nữa, thằng Quang trả tụi mày bao nhiêu?
Nó ngắc ngứ không trả lời được, thẹn quá hóa giận nhào tới:
- Không cần nói nhiều, đập nó!
Mình đã chuẩn bị sẵn, thằng này vừa xông lên lập tức mình tống thẳng một đạp vào bụng nó, kèm theo cú đấm ngang mặt thật mạnh khiến nó té nhào, miệng kêu lên vừa đau vừa tức giận.
Thấy đồng bọn ăn đòn, bốn thằng còn lại lập tức nhào tới, tụi nó đứng bao vây nên mình có muốn cũng không thể chạy được, chỉ còn nước đứng lại ăn thua đủ. Mình nhắm vào thằng râu cằm lên tiếng đầu tiên khi nãy mà túm lấy cổ nó, đánh liên tục, mặc kệ mấy thằng kia cũng tay đấm chân đá khắp người mình. Phen này dù có chết cũng phải kéo theo một đứa đi cùng cho vui.
Trận hỗn chiến loạn xị ngầu, mình đè được thằng đầu têu xuống, liên tục đánh nó, trong khi lũ kia vừa đánh vừa chửi mắng đe dọa, cố kéo mình ra khỏi đồng bọn nhưng nhất thời chưa thể vì mình gục hẳn người xuống, giấu đi phần mặt, tay ghì chặt thằng kia, chỉ đưa lưng ra cắn răng hứng đòn.
Lúc này rất đông người đứng xem, bàn tán chỉ trỏ, mấy lão bảo vệ cũng có mặt song không ai dám can.
Mình chỉ trụ được không quá một phút, rốt cục cũng bị tụi kia túm lấy lôi ra, giải thoát được cho thằng nằm bên dưới đã bị mình đánh thành cái mền rách, máu mũi chảy tè le.
Tình trạng mình không khá khẩm gì hơn, đau nhức khắp người, choáng váng đầu óc, gần như chẳng còn thấy đường mà đánh nữa, liên tục ăn đòn, chạy cũng không chạy nổi, chỉ còn biết phản kháng trong vô vọng rồi ôm mặt chịu đòn.
- Dừng lại, tao nói tụi mày dừng lại nghe không?
Tiếng ai đó đột ngột vang lên, hình như là anh Bảo. Mình được cứu rồi, nội tâm khấp khởi mừng thầm.
Quả nhiên, anh Bảo vừa xuất hiện, trải qua giằng co giây lát, tụi kia bực tức buông ra. Một thằng lớn tiếng:
- Mày là ai, liên quan gì mà dám xen vào?
- Đmm, lâu rồi tao mới nghe có thằng dám hỏi tao câu này...
Bốp! Bốp!
Những tiếng huỳnh huỵch như đánh vào bao cát, mình vừa được giải thoát đưa cặp mắt sưng húp ngó qua trông thấy ông Bảo đang đánh thằng kia liên hồi, mấy thằng nhào vô cũng mau chóng ăn đòn lê lết, không làm gì được.
Hóa ra ông Bảo có nghề, nhanh như sóc, từ đầu tới cuối bọn chúng không làm gì được ổng, chỉ biết giơ mặt ra chịu trận. Tụi nó định chơi chiến thuật giống mình lúc đầu, tính ôm ổng lại rồi đánh hội đồng, song thằng vừa ôm lập tức ăn ngay cái cùi chỏ giữa miệng, mơ hồ rớt mấy cái răng xuống, máu me be bét chỉ còn biết bụm mặt kêu la.
Thằng vừa lớn giọng hỏi ông Bảo là ai được ổng "chiếu cố" nhiều nhất, đám kia chỉ ăn vài đấm, riêng thằng này bị ổng đè xuống ngồi hẳn lên người, đấm loạn xạ lên mặt nó, lát sau bất tỉnh luôn. Nhìn mà nổi hết tóc gáy.
Trong khi đó, Mừng nhóc chạy tới đỡ mình đứng lên:
- Có sao không? Tui chạy đi kêu ông Bảo ra đó, không thôi ông tiêu rồi.
Mình cười khổ, trách lầm Mừng nhóc rồi, cũng may khi nãy nó sáng suốt, bằng không hôm nay có khi mình phải nằm cáng tới bệnh viện.
- Anh không sao chứ? Vào đây ngồi đi, em băng bó cho!
Bàn tay cô gái nào đó cùng với Mừng nhóc dịu dàng dìu mình vào ghế đá ngồi xuống, nhìn lại thì là em Tuyền, trên tay em ấy cầm hộp cứu thương có lẽ lấy trong nhà máy ra. Mình hơi gật đầu cảm ơn, ngồi yên cho ẻm lau chùi máu trên mặt, không quên ngó ra chỗ anh Bảo đang túm cổ tụi kia tra hỏi gì đó.
Em Tuyền vừa lau chùi giúp mình vừa hỏi:
- Đau lắm không? Em đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra mà!
- Đau chứ! - Mình nói, trong lòng chỉ thầm lo mặt mũi sưng chù vù thế này, về nhà biết nói sao với chị, rồi ngày mai nữa, chả biết đi làm thế nào với bộ mặt Hà Bá này.
Sau khi tra hỏi xong, ông Bảo thả bọn kia đi, đồng thời đuổi những người đứng xem về hết, tránh tụ tập lâu sẽ khiến mấy sếp chú ý, càng thêm rắc rối. Ổng đi tới trước mặt mình, cau mày ngó một hồi, cười khì:
- Sao hả thằng em, ăn đòn no chưa?
- Chiều này chắc khỏi ăn cơm luôn rồi. - Miệng mình méo xệch.
- Ha ha, cũng hên thằng Mừng nhanh trí, không thôi anh chả biết mày xảy ra chuyện mà tới ứng cứu.
- Thì... em có giúp được gì đâu, chỉ biết chạy đi cầu cứu anh thôi!
Mừng nhóc hơi ngượng, hình như nó rất nể ông Bảo, xưng em ngọt sớt, không "tui ông" như lúc nói chuyện với mình.
Ổng nháy mắt:
- Không sao, mặt chỉ sưng vài chỗ thôi, nhìn vẫn còn ngon chán! Mà mày sướng rồi, đánh lộn xong lại có người đẹp chăm sóc, coi anh nè, có ai thèm quan tâm đâu?
Nghe ổng đùa cợt, em Tuyền thoáng ngừng tay, liếc qua:
- Anh có bị gì đâu mà đòi chăm sóc, chịu khó ăn đòn giống anh T đi rồi sẽ được người đẹp Như hầu hạ!
- Thôi, không dám!
Ổng xua tay ra vẻ sợ sệt, đùa giỡn thêm vài câu rồi nói:
- Không cần nói chắc mày cũng biết bọn khi nãy được ai sai lên rồi chứ?
- Em biết. - Mình gật đầu.
- Vừa rồi có thằng thú nhận là tụi nó được yêu cầu mỗi ngày đều lên đây đón đường mày, gây chuyện cho tới khi mày chán nản nghỉ việc hoặc là bị lãnh đạo nhà máy đuổi.
Mừng nhóc vọt miệng:
- Bộ có thù oán gì dữ lắm hay sao mà ghê vậy? Ngày nào cũng đánh thì chết...
Nói tới đây, nhận ra lỡ miệng, nó im ru không nói nữa.
- Chuyện đó phải hỏi thằng T, anh đâu có biết! - Ông Bảo hất hàm về phía mình.
Sau sự việc tối qua, dám chắc ông Bảo và cả em Tuyền đều lờ mờ nhận ra mình có thù oán từ trước với thằng Quang, chuyện Trà My chỉ là cái cớ để nó gây sự thôi.
Mình cũng không muốn giấu diếm gì nữa, bèn nói sơ qua về chuyện tụi mình, từ lúc thằng Quang toan cưỡng hiếp chị Diễm, rồi sau đó tùm lum chuyện xảy đến. Tuy nhiên mình không nửa lời đề cập đến Uyên, hay vấn đề bọn mình là chị em họ hàng để tránh những phiền toái không đáng có.
Nghe xong, anh Bảo lắc đầu:
- Cứ tưởng anh bôn ba lắm rồi, không ngờ cuộc đời mày còn nhiều biến cố hơn cả anh. Cố gắng lên!
Em Tuyền không nhiều lời, chỉ nói:
- Số anh khổ!
Phản ứng của Mừng nhóc hoàn toàn khác mọi người, tỏ vẻ nghi ngờ:
- Có chém gió không đó cha nội, sao nghe như phim vậy? Khó tin quá!
Mình cười:
- Hồi nãy mày không thấy tụi nó tới gây gổ sao? Tin hay không tùy mày!
Nó bỗng nói:
- Nói chứ tui tin ông là người tốt, có bản lĩnh đó, tui cho phép ông theo đuổi em gái tui với điều kiện phải bỏ người yêu hiện tại đi!
- Ha ha...
Mỗi người một câu bông đùa, nhờ vậy không khí bớt căng thẳng hơn, mình cũng thấy đỡ đau phần nào.
Trước khi về, anh Bảo khẽ nói vào tai mình:
- Chuyện tụi kia cứ để anh thay mày giải quyết cho, đừng lo, cứ đi làm như bình thường! Hồi nãy anh có dặn mấy tay bảo vệ rồi, sẽ không ai ton hót gì lên trên đâu!
- Dạ, cảm ơn anh lắm!
- Thôi về nghỉ ngơi đi, mai có cần xin nghỉ không?
- Chắc là không, em còn đi được mà.
Mình cùng Mừng nhóc chạy về nhà nó thay đồ, Mừng nhóc giành chở, không biết vì lòng tốt hay nó sợ con mắt mình sưng chù vù sẽ nhào xuống mương kéo nó theo.
Thay bộ đồ công nhân xong, lúc ra ngoài chuẩn bị đi về thì mình gặp con bé Trà My vừa đi đâu về tới. Khổ thật, cái mặt này mình không muốn gặp ai hết, đã đeo khẩu trang vào rồi mà con bé vẫn nhìn ra mới tài. Trà My cất tiếng hỏi:
- Anh T, mặt anh bị sao vậy?
- Không có sao, chút chuyện nhỏ thôi. - Mình đáp cho qua.
Nhận ra chuyện gì đó kỳ lạ, Trà My bỗng che miệng có vẻ sửng sốt:
- Thôi chết rồi, không lẽ bọn tối qua kiếm anh hả?
Khổ thật, con bé này chẳng biết giữ mồm giữ miệng, mình đã kín đáo nháy mắt ra hiệu rồi mà nó vẫn không nhận ra. Mừng nhóc đang ở bên trong, thế nào cũng nghe được cho xem.
Quả nhiên, thằng Mừng đi ra, giọng điệu nghi ngờ điều tra nhỏ em:
- Bọn tối qua là bọn nào, My? Mày biết chuyện gì à?
- Em... không. Em có biết gì đâu... - Trông mặt con bé khổ sở phát tội, đã nhắc rồi.
Mừng nhóc quay sang mình:
- Chuyện gì vậy ông T? Hai người giấu tui chuyện gì hả?
Mắt nó tóe lửa, mình vạ lây rồi, bảo đảm thằng này đang nghĩ tới viễn cảnh xấu nhất là tối qua mình lén lút đi chơi cùng em gái nó. Thú nhận cũng không được, mà chối cũng chả xong, chạy là thượng sách, mình xua tay:
- Tao còn không hiểu em gái mày đang nói gì nữa, hỏi con bé đi! Tao về trước à, trễ rồi.
Nói xong, mặc kệ cho hai anh em nó "tâm sự" với nhau, mình quay xe chạy biến.
...
Chị Diễm sụt sịt tháo mấy miếng băng cá nhân trên mặt mình ra, dùng oxy già chùi rửa mấy chỗ tét, vừa rát lại vừa mát. Thấy mình cứ cười cười nhìn ngó, chị dẫu môi lên:
- Chị không khóc đâu, cười gì mà cười!
- Vậy thì tốt! Nhớ hứa rồi đó, sau này dù có xảy ra chuyện gì chị cũng tuyệt đối không được khóc!
- T nói làm chị sợ quá...
- Không sao đâu, anh Bảo hứa ra mặt dàn xếp giùm em rồi!
- Hy vọng được như T nói!
Tay chị nhẹ nhàng mân mê những vết thương trên mặt mình, và cả trên người mình nữa, xót xa cứ như người bị thương là chị vậy. Mới đó mà chúng đã bầm tím hết cả, đụng vào đau thấu trời, tuy nhiên mình ráng chịu đựng, cố nhăn răng cười như khỉ để chị bớt lo lắng.
- Đau lắm phải không? - Chị lại hỏi, đây đã là lần thứ mười rồi.
- Nói không đau là xạo, nhưng em chịu được mà, vài hôm lại lành thôi.
- T cứ bị thương vầy hoài, sau này không biết có để lại di chứng gì không? Mà họ có đánh trúng đầu T không vậy, cẩn thận tụ máu bầm nguy hiểm lắm!
Mình không nhớ rõ nữa, lúc đó hỗn loạn quá, nhưng hiện giờ thì đúng là sau đầu hơi ê ê, rờ vào thấy đau, hình như mình có bị tụi nó đá vào đầu mấy cái, chắc sẽ không đến mức như chị lo nhỉ?
Mình lắc đầu, khẳng định:
- Không có mà, chỉ bị đánh trúng mặt vài cái thôi à! Chị đừng lo, cũng đừng hỏi nữa, hỏi một hồi em bệnh thiệt đó!
- Ừm, không hỏi thì không hỏi.
Mặt chị dàu dàu, xức thuốc dán băng cho mình xong, len lén quay đi nơi khác dụi dụi mắt.
Mình thấy mà vờ làm ngơ, coi như không biết gì cả. Mấy lần trước chị toàn bù lu bù loa lên giống như mình sắp chết tới nơi, lần này được vầy coi như có tiến bộ rồi, đáng khích lệ.
Mình nói lảng sang chuyện khác:
- Hôm nay ăn gì vậy? Đói quá!
- Gà kho, với canh chua điều, toàn món T thích đó.
Quả nhiên, nhắc đến chủ đề ẩm thực chị tươi lên ngay, được nấu những món ăn ngon cho mình dùng, đối với chị là niềm vui mỗi ngày, chưa bao giờ biết chán.
Cơm rất ngon, tiếc là mình hơi đau, há miệng ra nhai cũng thấy khó khăn nên ăn không được nhiều như thường ngày, phụ lòng chị rồi. Thấy vậy, chị cứ nằng nặc đòi đưa mình lên bệnh viện hoặc chí ít cũng ra phòng mạch tư khám, báo hại mình thuyết phục cả buổi mới chịu từ bỏ ý định.
Dùng xong bữa tối, hai đứa đang ngồi trò chuyện thì bỗng dưng chú út gọi điện tới. Lần trước chú gọi cho chị Diễm, đòi hẹn gặp chị mà không được, tối nay lại gọi cho mình, có lẽ mục đích vẫn như cũ, thế nên mình không nghe, cứ để chuông reo tới chán thì thôi.
Gọi cả chục cuộc không thấy mình nhấc máy, chú út liền nhắn tin sang, một tin nhắn thật dài.
"Nội bệnh rồi T à. Từ hôm biết chuyện tụi con, về nhà nội không chịu ăn uống gì hết. Con cũng biết nội bị cao huyết áp và tiểu đường lâu năm mà đúng không? Bây giờ lại bỏ ăn nữa, bác sĩ thăm khám nói bà suy nhược lắm rồi, phải bồi bổ gấp, mà khổ cái là bà nội không chịu ăn, cứ khóc suốt thôi. Ngoài mặt nội con tỏ ra nghiêm khắc để con cháu nể, thực tế bà yếu đuối lắm, chú ở chung nên biết rõ hơn ai hết, không ngày nào nội không khóc vì con. Chú cũng không muốn làm khó hay gây áp lực gì lên con, con có thể thu xếp ghé gặp nội một lần không? Cố gắng khuyên nội giùm, chú và các cô các bác cảm ơn con nhiều lắm! Con nhớ nhắn lại cho chú nhé!"
Tin nhắn tới, chị là người đọc trước tiên, sau đó mới đến lượt mình. Xem xong, hai đứa thừ người ra, không nói với nhau câu nào.
Mình không muốn mở máy là vì thế, thà rằng không biết sẽ không phải khó chịu, chứ đã xem rồi, dù biết khả năng là bị lừa nhưng vẫn có cảm giác nóng như lửa đốt trong lòng, đứng ngồi không yên.
Mình có thể cãi lời những người trong gia đình để tới với chị, nhưng mình không thể bỏ mặc bà nội bệnh hoạn mà chẳng thèm về thăm hỏi, tuy mình đã chắc chắn chín mươi phần trăm là chuyện này không có thật.