Yêu Thầm Chị Họ

Chương 110




Bar Century nằm trên con đường lớn luôn nhộn nhịp người qua lại, nhất là giới trẻ. Khi mình tới, bãi giữ xe đã gần chật kín, giờ mới hiểu lý do vì sao anh Bảo hẹn trễ vậy, vì chả ai đi bar sớm cả, hầu hết đều đi ăn uống, la cà đã đời rồi mới vào bar để thưởng thức rượu mạnh, nhảy nhót tưng bừng kết thúc một đêm vui chơi. Hiện giờ là 8h30 tối, cũng đã đến thời điểm hoạt động của dân bay đêm.

Đã lâu không vào, bar này vẫn không thay đổi gì nhiều, mình quen thuộc đi vào trong, chen qua đám đông ồn ào, dễ dàng tìm tới chỗ anh Bảo và mấy người bạn ngồi trước.

Nhóm có bốn người, bao gồm anh Bảo, em Như, và một cô gái lạ mặt trạc tuổi. Mọi người đều ăn diện hào nhoáng, nhất là hai cô gái.

- Tới rồi hả? Ngồi đi!

Thấy mình đi lại, anh Bảo nhiệt tình chỉ vào cái ghế trống có lẽ là để sẵn cho mình, ngồi cạnh cô gái lạ mặt duy nhất mà mình không biết tên.

Lướt qua thực đơn, thứ gì cũng mắc, bữa này tất nhiên là mình không đủ tiền trả cho cả bàn, thế nên cũng không dám gọi thức uống gì đắt tiền, kêu đại một chai bia cho xong. Không có tiền thì chơi theo kiểu không có tiền, dù sao cũng làm công nhân mà, chả việc gì phải thể hiện bản thân giàu có chịu chơi cả.

Lúc này, anh Bảo bắt đầu giới thiệu cho mọi người làm quen nhau. Em Như thì mình biết rồi, còn cô gái kia tên Tuyền, cũng làm chung nhà máy đường, tất nhiên là bên bộ phận văn phòng. Cô này nhìn chung cũng trên trung bình thôi, được cái rất trắng, vóc dáng ổn, mặc bộ váy ngắn cũn cỡn khoe đôi chân dài, phía trên trễ ngực hơn một phần ba. So về độ chịu chơi thì em Như không thể sánh bằng em Tuyền, thoạt nhìn mình có cảm giác em Như chỉ mới đến nơi này lần đầu, ăn mặc cũng quá hiền lành so với môi trường xung quanh.

Chào hỏi vài câu, mình rất muốn hỏi anh Bảo lý do rủ mình vào đây, nhưng không tiện. Tiếng nhạc rất lớn, mọi người nói chuyện phải ghé sát vào tai nhau, bằng không phải hét thật to mới nghe được. Chỗ này chỉ thích hợp để đập phá, hoàn toàn không phải nơi để giao lưu đúng nghĩa. Vậy nên cả bọn chỉ uống chút bia rượu, dùng chút thức ăn, thời gian còn lại chủ yếu nhìn ngắm đám thanh niên nam nữ ngoài kia quẩy tưng bừng, chẳng nói với nhau được mấy câu.

Qua một lát, anh Bảo ghé sát tai mình:

- Nói chuyện với em nó đi, ngây ra hoài vậy?

- Ai anh? - Mình hỏi lớn.

- Tuyền, em nó chấm mày rồi.

Trời đất, đây là lần đầu mình gặp cô gái tên Tuyền này, nãy giờ cũng không thấy mọi người nói gì với nhau, sao ổng biết Tuyền thích mình?

Đoán được mình nghĩ gì, anh Bảo thì thầm:

- Cái hôm ở quán nước mày nhờ anh giúp đỡ, Tuyền cũng có mặt mà ngồi trong góc. Sau bữa đó, Tuyền hỏi thăm mày mấy lần, không nói ra nhưng anh thừa biết nó có ý với mày. Yên tâm mà chơi đi, con này dâm, cũng không phải dạng đàng hoàng gì, chuyên gia chăn chuối đó. Mày không phải lo hậu quả đâu!

Đậu xanh, có cần nói toẹt ra hết vậy không cha nội?

Mình ngẩn người, cứ nghĩ có chuyện hệ trọng, hóa ra ổng mai mối cho mình xả stress. Mình vô tình liếc qua chỗ Tuyền, đúng lúc cô nàng cũng ngó qua, nhìn mình cười tươi rói.

Mình cười đáp lại, âm thầm nuốt nước bọt, em này trông khá ngon lành sạch sẽ, khúc nào ra khúc đó, đúng kiểu ngực tấn công mông phòng thủ, lại thêm đôi chân dài múp míp trắng trẻo, nếu là trước kia, kiểu tình một đêm này mình sẽ không bỏ qua. Giờ thì khác rồi, mình coi như là người đã có gia đình, không thể làm vậy được, huống hồ em này còn là đồng nghiệp, lỡ có chuyện gì sẽ rất phiền phức. Có câu "con thầy, vợ bạn, gái cơ quan", ba thứ này tuyệt đối phải tránh, không ngẫu nhiên mà người ta đúc kết ra kinh nghiệm như thế.

Mình nói vào tai anh Bảo:

- Em có bạn gái rồi.

- Hả?

- Em có bạn gái rồi, không được. - Mình nói mà như hét.

Ổng ngó mình như thấy sinh vật lạ:

- Kệ chứ. Chơi qua đường thôi, anh có kêu mày bỏ bạn gái đâu? Đàn ông còn trẻ phải chơi, không thì phí phạm lắm! Trẻ không chơi già mất nết, mày nghe chưa?

Thôi xong, đụng phải tay chơi thứ thiệt rồi. Mình từ chối:

- Không được. Em sắp cưới vợ rồi.

- Vậy hả? Vợ mày không biết đâu, khỏi lo!

Chị Diễm mà biết "ân nhân" trong miệng chị hóa ra lại rủ rê mình tới đây với mục đích này, không biết chị sẽ nghĩ gì đây?

Ngó vẻ chột dạ trên mặt mình, anh Bảo phát mạnh vào vai mình một cái, cười lớn:

- Nói chứ tùy mày, nhưng vào đây thì phải vui, cất cái mặt đưa đám đó đi!

Ừ, thế còn được, cứ lo làm trái ý ổng sẽ tìm cớ tống cổ mình khỏi nhà máy. Nghe vậy mình tươi tỉnh trở lại, cầm ly bia uống cạn, đã lâu rồi không vào đây, tranh thủ đập phá thư giãn một chút xả cũng không tệ.

Mọi người vui vẻ cụng ly côm cốp. Em Tuyền chìa ly tới trước mặt mình, cười duyên:

- Mời anh!

Cô nàng uống rượu ngoại, không như mình, đúng chất dân chơi là đây. Chưa gì đã gọi mình là anh, có vẻ đúng như anh Bảo nói, chuyên gia chăn chuối à?

Ngoài mặt mình vẫn sảng khoái cụng ly, đã tới đây rồi phải cố hòa đồng, không thể vì không thích mà làm không khí mất vui, sau này mình còn phải nhờ vả anh Bảo nhiều.

Lâu lắm rồi không nhậu, chỉ mới uống vài cốc bia mà người mình đã nóng dần lên.

Mặt em Tuyền hơi đỏ, nãy giờ ẻm uống khá nhiều, có lẽ tê tê rồi. Bỏ qua ngại ngùng lúc đầu, ẻm đột nhiên bạo dạn kéo ghế ngồi sát mình, gần đến mức lúc nói chuyện hơi rượu phả ra đáp thẳng luôn vào mặt mình:

- Anh vui không?

- Ờ, vui! - Mình gật.

- Sao vui?

Bà mẹ, em nó xỉn rồi khìn hay sao, hỏi vớ vẩn thật. Mình tùy tiện đáp:

- Thì đi chơi, vui!

Em Tuyền lại nâng ly nhấp thêm ngụm rượu, ánh mắt ướt át mê ly ngó mình như muốn thôi miên:

- Chứ không phải nói chuyện với em vui hả?

Ừ vui, vui lắm! Biết thế chả tới đây làm mẹ gì!

Mình chả biết nói gì, nhăn răng cười như khỉ ăn ớt, cố biểu hiện ngô nghê một chút, hy vọng em nó sẽ buông tha mình.

Đáng tiếc phải thất vọng, em Tuyền bỗng đề nghị:

- Chút ra về, anh có muốn đi chơi riêng với em không?

- Đi đâu? - Tới rồi đây, mình giả ngu hỏi lại.

- Hì hì, đi bất cứ nơi nào anh thích, miễn tụi mình vui là được. - Em nó ngả ngớn, mặt đỏ hơn, chả biết đang nghĩ quái gì.

Trong tình huống bị một cô gái có vẻ ngoài khá hấp dẫn khiêu khích kiểu này, phần lớn đàn ông độc thân sẽ không từ chối, vì chả mất mát gì cả. Tiếc là mình không thể làm thế, lắc đầu từ chối:

- Anh không đi khuya được.

Mình từ chối hình như làm em Tuyền bất ngờ, nhìn mình chằm chằm:

- Sao không được? Đừng nói anh chừng này tuổi rồi còn bị ba mẹ quản lý chặt nhé!

- Không. Anh sắp lấy vợ rồi.

Tránh né dông dài mãi không phải là cách hay, mình nói thẳng luôn.

Em Tuyền tiếp tục ngó mình thom lom, lát sau cúi gập người cười nắc nẻ, hành động này khiến anh Bảo và Như bên kia đang trò chuyện rôm rả cũng phải tò mò nhìn sang. Cười một trận đã đời, em nó tỏ ra hứng thú:

- Lần đầu tiên em gặp người thật thà như anh đó. Ngoan vầy chắc vợ cưng lắm há?

- Ha ha, cũng được. - Mình cười gượng, chả biết ẻm khen hay châm chọc mình.

Ẻm bĩu môi:

- Anh khờ quá à! Có vợ thì sao chứ, đi chơi với em thay đổi không khí không vui hơn à? Mà nè, vợ anh chắc gì đẹp bằng em?

Mình rất muốn chứng minh cho con nhỏ này thấy ai mới khờ, nhưng làm vậy khác nào rơi vào bẫy, vậy nên im luôn không nói nữa.

Anh Bảo hỏi to:

- Ra nhảy không?

- Anh ra trước đi! - Mình đáp.

Anh Bảo ngó qua em Tuyền, ẻm cười:

- Em ở lại tiếp bạn anh.

- Ờ, hai người chơi vui nhen!

Ổng cười cười, cùng em Như ra sàn, cả hai bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc dưới ánh đèn chớp tắt điên cuồng.

Rốt cuộc chỉ còn lại mình và em Tuyền. Hóa ra mình đã lầm, càng tỏ ra người đàng hoàng, em nó lại càng hứng thú với mình. Bằng chứng là lúc này em nó càng nhích tới gần, cơ hồ bộ ngực lớn lấp ló trước mắt mình vô cùng khiêu khích, hấp háy mắt:

- Nhìn gì dữ vậy?

Mình buồn cười không đáp.

- Nói chứ thích thì cứ nhìn, em cho phép! - Ẻm õng ẹo - Nào giờ em chưa gặp trai ngoan, tò mò quá!

Em Tuyền thình lình thò tay bẹo má mình, may mà mình né kịp. Mình gạt tay ẻm ra, cau mày:

- Xỉn rồi hả?

- Uống nhiêu đây nhằm nhò gì mà xỉn, hơi phê thôi!

Em Tuyền say rồi, có lẽ vì vậy mà cực kỳ bạo dạn. Tay ẻm tiếp tục đưa tới muốn chạm vào mặt mình, mình phải giữ tay ẻm lại, buộc lòng nói:

- Nghe nè, anh không phải loại người em cần, hiểu chưa? Tìm người khác đi, ở đây có rất nhiều người sẵn sàng đáp ứng nhu cầu cho em!

Mình không quá lời, nãy giờ không ít thằng tăm tia qua bên này. Gái ngon lại còn say xỉn đú đởn thì ai mà chả thèm, tình cho không biếu không lại càng thích hơn. Đa phần đàn ông vô bar đều vì mục đích ăn chơi tìm gái thôi.

Trong này ồn ào quá, không rõ em Tuyền có nghe hết được những gì mình vừa nói không, chỉ thấy ẻm hơi sửng sốt, sau đó vẫn cười:

- Thanh niên nghiêm túc quá đáng, không biết cái mặt này trên giường lúc đê mê sẽ ra sao há!

Mình trầm giọng:

- Em còn nói bậy bạ nữa, anh về trước đó.

- Xì, không nói thì không nói, đàn ông con trai gì mà nhàm chán thấy ớn, còn nguyên tắc nhút nhát hơn cả đàn bà con gái!

Buồn chán trước thái độ cứng rắn của mình, em Tuyền bĩu môi nhích ra xa, lấy một điếu thuốc châm lửa hút, thả khói rất sành sỏi.

Mình len lén thở phào, cố gắng lắm mời từ chối được con yêu nhền nhện này, trút nốt chút bia còn lại trong chai vào ly, uống một hơi cạn sạch, định bụng chờ hai người kia nhảy nhót xong, trở vào nói chuyện vài câu rồi xin phép về trước. Hơn chín giờ rồi, còn phải ngủ nghỉ mai đi làm sớm, hơn nữa để chị ở nhà trông ngóng mình cũng không yên tâm.

Lơ đễnh ngó quanh một lát, chợt nghe những tiếng hú hét, nhìn theo ánh mắt mấy người trong bar, mình vô tình trông thấy một cô gái trẻ ăn mặc hở hang đang uốn éo tưng bừng giữa sàn nhảy. Cô này nhảy rất đẹp, dáng dấp bốc lửa hơn em Tuyền nhiều, những bước nhảy mạnh mẽ và hoang dã cứ như vũ điệu latin vậy, nó khiến cho thanh niên trong đây nóng hết cả người lên, vây quanh chỉ trỏ nhìn ngó, thỉnh thoảng có cả tiếng huýt sáo đầy phấn khích.

Gương mặt cô gái này quen quen, mình đã gặp ở đâu rồi thì phải, nhưng nghĩ mãi không ra.

- Ra nhảy đi, vô bar mà ngồi đây hoài vậy?

Nghe em Tuyền đề xuất, thấy cũng hợp lý, đã tới đây rồi không thể ngồi chết dí mãi thế này, mình cùng ẻm ra sàn lắc lư một chút. Hồi xưa mình hay vào mấy chỗ này nên cũng biết nhảy kha khá, múa quạt các kiểu, giờ bỏ lâu quá rồi cứ thấy tay chân sượng cứng thế nào, may mà không đến mức quá khó coi.

Anh Bảo hào hứng hỏi thật to:

- Thế nào, vui không?

- Vui! - Mình gật đầu, sao dám chê bai gì.

- Nhìn kìa, em gái bên kia biết chơi đó! - Ổng ghé tai mình, mắt nhìn về chỗ cô gái mình thấy quen quen hồi nãy.

Hiện giờ trong bar, cô ta vô cùng nổi bật, cơ hồ thu hút hết mọi sự chú ý. Em Tuyền nhún nhảy uốn éo nom cũng khá, nhưng so với cô gái kia thì kém xa. Mình thầm đoán không biết cô gái này có trong nhóm nhảy nào không, đồng thời ráng nhớ xem đã gặp ở đâu mà lúc này lại quên béng. Khuôn mặt thực sự rất quen, ai đây nhỉ?

Nhảy nhót một hồi, cả bọn dưới sự dẫn dắt của ông Bảo, chả hiểu vô tình hữu ý thế nào mà dần di chuyển đến gần chỗ cô gái kia. Khi cô ta quay mặt sang, vừa trông thấy mình thì thần sắc có chút khác lạ, như là giật mình chột dạ, vội ngoảnh đi nơi khác.

Thái độ tránh né từ cô gái khiến mình càng thêm khó hiểu, có gì đó sai sai ở đây. Tới lúc này mình càng thêm quả quyết là mình và cô ta có biết nhau, chắc chắn như thế.

Một tiếng sét đột ngột nổ lớn trong đầu mình, thôi đúng rồi, hình như mình đã nhớ ra cô gái này là ai. Trời đất quỷ thần ơi, thật không thể tin nổi, mình không nhìn lầm đó chứ?

Để xác minh suy đoán trong lòng, mình cố ý chen lên trước, tới gần cô gái thêm chút nữa.

Thấy mình tiến tới, cô ta bối rối lùi về sau, một tay vờ vuốt tóc song thực chất là để che mặt không cho mình nhìn.

Dù vậy, sau khi nhìn kĩ thêm một lần nữa, mình càng thêm xác định cô gái này chính là người mình đang nghĩ tới, không thể sai được.

Cô ta đúng là cô em gái ngoan ngoãn ngây thơ của Mừng nhóc, được nó giữ khư khư như báu vật.

Phát hiện này làm mình sững sờ, khó thể tin nổi, nhưng sự thật đang diễn ra ngay trước mắt, có muốn không tin cũng không được.

Trong ấn tượng của mình, em gái Mừng nhóc là một cô bé có gương mặt còn hơi non nớt, xinh xắn kiểu gái quê thục nữ, rất hay thẹn thùng, trông thấy mình còn chạy trốn cơ mà. Còn cô gái đang trốn tránh mình trong đám đông kia thì ngược lại, trang điểm rất đậm, ăn mặc hở hang khoe da khoe thịt, ngoài ra còn nhảy rất sung với nhiều vũ điệu khiêu khích cực kỳ, hoàn toàn như hai người khác nhau. Nhìn cô bé lúc này, có đánh chết mình cũng không muốn tin đây chính là cô bé mình vừa gặp hồi sáng, vì trông sành điệu còn hơn cả mấy dân chơi thành thị.

Mà thôi, mình hiếu kỳ nên mới chen tới nhìn cho rõ, giờ biết rồi thì thôi, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, chả có lý do gì để mình xen vào cả. Mình cũng không định kể chuyện này cho Mừng nhóc, có khi làm ơn lại mắc oán, chuyện nhà nó cứ để nhà nó xử lý.

Mình quay về chỗ nhóm anh Bảo, vờ như không nhận ra cô bé, để tránh sau này tới nhà Mừng nhóc thay đồ lại làm cho em gái nó khó xử thêm. Thế nhưng vừa mới quay lưng, một bàn tay vỗ mạnh lên vai mình kéo lại, kèm giọng tên nào đó gây sự:

- Đứng lại, mày đuổi theo bạn gái tao làm gì hả?

Chết tiệt thật, tò mò làm quái gì để giờ xảy ra chuyện, khổ thật. Mình xoay người lại, định lên tiếng giải thích, cái miệng vừa há ra liền cứng đơ, không thể nói được gì.

Thằng Quang đang đứng ngay trước mặt mình, tay nó vẫn còn nắm chặt bả vai mình. Mình nhìn nó, nó nhìn mình, bốn tia mắt nhìn nhau đến tóe lửa.

Ngó ra cô bé đang lấp ló e dè xa xa phía sau thằng Quang, mình cười khan. Trái đất quả nhiên hình tròn, lâu lắm mình mới vào bar, không ngờ gặp trúng ngay em gái của người quen, hơn nữa trùng hợp thế quái nào mà con bé đó lại là bạn gái thằng Quang. Thật chẳng biết phải xử lý thế nào cho xong đây.

Thằng Quang vẫn chưa bỏ tay khỏi người mình, cười gằn:

- Thì ra là mày! Bỏ Diễm ở nhà chui vào đây tìm gái hả? Vậy mà tao cứ tưởng mày tốt lắm chứ, hóa ra chả khác gì tao, tính dòm ngó bạn gái tao à?