Người mới đến là một thanh niên cao ráo, điển trai, ăn vận sang trọng lịch thiệp. Nhưng khi nhìn rõ mặt kẻ này, tâm trạng mình vốn đang tận hưởng chút bình yên hiếm hoi liền nổi sóng dữ dội, bởi lẽ đây không phải ai xa lạ mà chính là thằng Quang đã biệt tích hơn một năm nay, chẳng hiểu sao lúc này lại đột ngột xuất hiện trước mặt tụi mình.
Ngay khi trông thấy nó, chị Diễm sợ hãi nép sát vào người mình. Mình lập tức đứng bật dậy, gằn giọng:
- Mày tới đây làm gì?
- Làm gì đâu. - Nó nhún vai ung dung - Tao ngồi bên kia, tình cờ thấy Diễm nên sang chào hỏi chút. Mày đừng căng thẳng quá!
Ngó theo hướng nó ám chỉ, mình nhìn thấy một nhóm gần chục thằng cũng đang nhìn qua bên này, chỉ còn biết kêu thầm thôi xong rồi, tối nay có khi mình bỏ xác lại đây.
Như hiểu mình nghĩ gì, thằng Quang vỗ vai mình:
- Bình tĩnh! Tao nói rồi, tao qua chào hỏi thôi, không có ý muốn gây chuyện.
- Bỏ tay ra! - Mình hất mạnh tay nó, trong đầu xoay như chong chóng tìm cách đối phó - Tụi tao không có gì để nói với mày hết!
Nó tặc lưỡi vẻ cợt nhả:
- Chậc, lâu ngày gặp lại, mày vẫn nóng tính như trước! Tao nói nghe nè, thời gian qua tao ra nước ngoài đi đây đi đó cũng mở mang tầm mắt khá nhiều, nhờ vậy mới nhận ra hồi trước tao ấu trĩ cỡ nào, suốt ngày đánh nhau, đâm chém với mày chả được gì.
- Hiểu được vậy thì tốt. - Mình không tin thằng này đang nói thật.
- Tao chưa nói hết. - Nó bỗng quay qua nhìn chị - Anh muốn nói tiếng xin lỗi em! Anh không phủ nhận những việc làm trong quá khứ của mình là sai trái, chỉ tại lúc đó anh còn quá bồng bột, lại có ham muốn chiếm hữu quá mạnh nên làm tổn thương em. Nhưng sự thật là anh làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn có được em thôi, anh yêu em hoàn toàn thật lòng! Hơn một năm qua đi xa, anh có thời gian suy nghĩ thấu đáo về chuyện này, anh nghĩ rất nhiều, hầu như ngày nào cũng nhớ về em! Lần này về nước, ba mẹ anh đang hối thúc anh lập gia đình, nên anh qua đây là để nói với em, hy vọng em cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng. Anh hứa tuyệt đối sẽ không dùng bạo lực nữa, mà sẽ cạnh tranh một cách công bằng cho đến khi nào em chấp nhận anh, hoặc là em lấy người khác thì thôi.
Thằng Quang bỗng dưng tuôn một tràng tình cảm như trong phim Hàn, ánh mắt nhìn chị chan chứa chân tình, có lẽ mấy câu này đã được nó chuẩn bị tập dợt kĩ lưỡng, nói không hề va vấp. Mình chả biết nó lại muốn bày trò quỷ quái gì nữa, liền gạt phắt:
- Mày bớt nói xàm đi! Chị Diễm không phải trẻ con để nghe mấy lời ngọt ngào sến súa đầy giả tạo đó!
Nó bật cười:
- Giả tạo hay không, tao tin Diễm có thể phân biệt được. Con gái rất nhạy cảm, đúng không em?
Chị Diễm không đáp mà lúng túng tránh mặt sau lưng mình. Mình lạnh nhạt bảo:
- Mày nói xong rồi chứ? Đi được chưa?
- Đuổi hoài vậy? Sợ tao cướp chị Diễm của mày hả? - Nó nhếch mép.
Mình thấy buồn cười quá, bĩu môi:
- Chưa khuya lắm mà mày nằm mơ sớm quá vậy?
- Vậy thì mày tạm thời im đi, tao đang nói chuyện với Diễm, không phải với mày!
Thằng Quang thình lình thay đổi thái độ, tiếp tục nhìn chị nói:
- Anh biết hiện tại em đang giằng xé giữa gia đình và nó, đúng không? Chắc bữa rày em cũng thấm thía phần nào rồi. Tin anh đi, không ai có thể sống thiếu gia đình, em chọn nó rồi sau này em sẽ mãi mãi hối hận. Huống hồ, nó không có khả năng lo lắng cho em cuộc sống đầy đủ đâu. Anh thì khác, nhà lầu, xe hơi, quần áo, giỏ xách, điện thoại đắt tiền nhất, bất kỳ thứ gì em muốn, anh đều có thể mua cho em. Ngoài ra, em còn có tiền để gửi về báo hiếu cha mẹ, mỗi tháng anh sẵn sàng chu cấp cho ba mẹ em vài chục triệu để dưỡng già, không cần phải lao động, làm lụng vất vả nữa. Ba mẹ em cực khổ cả đời rồi, em không thể...
- Mày im đi!
Mình quát lớn chen vào, sau đó nắm tay chị ra quầy tính tiền hai ly nước còn chưa kịp uống.
Thằng Quang không hề ngăn cản, vẻ mặt khinh khỉnh ngó mình, cố nói với theo cho chị nghe:
- Em cứ về suy nghĩ kĩ rồi gọi cho anh, anh vẫn dùng số cũ. Nhớ nhé, anh luôn đợi em!
Kệ mẹ nó lảm nhảm, mình kéo chị đi thật nhanh ra bãi xe, báo hại chị vất vả chạy theo sau.
Tám giờ tối, khí trời mát lạnh nhưng người mình nóng nực không thể tả. Những lời thằng khốn kia nói lúc nãy liên tục lởn vởn, ám ảnh trong đầu mình. Mình không thể phủ nhận là nó nói rất đúng, rất có lý. Đổi lại bất kỳ cô gái nào nghe được những lời đó, chắc hẳn đa số đều sẽ phải suy nghĩ đắn đo và chọn lựa.
Mấy hôm nay mình đã cố tình tránh nghĩ ngợi về chuyện này, nhưng thằng Quang buộc mình phải đối diện với sự thật. Chị yêu mình, cãi lời gia đình dọn ra ở riêng với mình, quả thực chị không được gì ngoài những lời ngọt ngào. Chị mất gia đình, mất vòng tay yêu thương của cha mẹ, mang tiếng bất hiếu, sống trái với đạo lý làm con, và còn chịu vô số thiệt thòi khác. Hoàn cảnh hiện tại giữa mình với thằng Quang chênh lệch như trời và vực, lại thêm áp lực từ chuyện gia đình, có khi nào tình yêu chị giành cho mình sẽ lung lay không?
Hẳn là không đâu, mình tin chị không phải dạng người như vậy. Nhưng trước mắt mình cần sớm đi làm, kiếm nhiều tiền để lo cho chị một cuộc sống đầy đủ, không quá thua kém mọi người, tránh kéo dài tình trạng này vì dù tốt đến đâu thì ai cũng rõ "một túp lều tranh, hai quả tim vàng" đã không còn hợp thời rồi. Thời đại bây giờ, phải "có thực mới vực được đạo".
Còn một chuyện nữa, theo những gì thằng Quang nói thì hình như nó biết rõ tình cảnh hiện tại của bọn mình. Nó về nước khi nào? Vì sao nó có thể hiểu rõ như vậy? Ngoài ra, nó có mặt ở quán café đó là trùng hợp, hay cố tình đi theo bọn mình?
Rất nhiều chuyện đáng ngờ, mình cần phải làm rõ, có lẽ nên nhờ Thanh sida điều tra hộ.
Mải nghĩ lung tung, mình lầm lầm lì lì suốt quãng đường về nhà, không hé môi lời nào. Thái độ mình làm chị hiểu lầm, vừa vào tới phòng khách, chị rụt rè:
- T giận hả? Hồi nãy chị sợ quá nên im lặng, chứ không phải chị đồng ý với những gì ổng nói đâu...
Thương thật!
Chị không bị những lời đường mật kia lay chuyển, ngược lại còn sợ mình giận vì không chịu phản ứng.
Mình đang dắt xe lên, nghe vậy bèn gạt chống, quay người lại ôm chị:
- Khờ quá! Em thấy buồn vì để chị chịu nhiều thiệt thòi, đâu phải em giận mấy chuyện vớ vẩn đó mà lo!
Chị ôm mình, nhẹ lắc đầu:
- Chị không thấy thiệt thòi gì hết, T đừng nghĩ nhiều quá! Chỉ cần T có một công việc bình thường như bao người, mỗi ngày đi làm về rồi mình cùng ăn cơm, trò chuyện với nhau, là chị vui lắm rồi! Chị không đòi hỏi gì cao xa đâu! Chị là con nhà nghèo làm ruộng mà, đâu phải công chúa gì.
Chị nói sai rồi, chị đúng là con nhà nghèo khó, chân lấm tay bùn, nhưng trong mắt mình, chị còn hơn cả công chúa.
Mình nghĩ vậy nhưng không nói ra, chỉ lặng lẽ hôn lên tóc chị. Mình đã nói quá nhiều, hứa hẹn quá nhiều rồi, từ giờ mình sẽ chứng minh bằng hành động, để chị thấy mình xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh đánh đổi của chị.
...
Lại thêm mấy ngày nặng nề trôi qua trong thấp thỏm lo âu mà bên phía nhà máy đường vẫn chưa gọi mình đi làm. Điều này khiến mình lúc nào cũng có cảm giác như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên. Thà là rớt mà họ vẫn gọi thông báo giùm mình một tiếng còn đỡ hơn, đằng này...
Nếu chờ hết tuần vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ mình buộc phải từ bỏ hy vọng mà đi tìm một công việc khác, chắc là làm phụ hồ thật rồi. Không lẽ cuộc đời mình bi đát vậy sao, ngay cả xin làm công nhân cũng không được.
Ăn cơm trưa xong, rốt cục mình không còn kiên nhẫn chờ đợi được nữa, quyết định gọi cho anh Bảo làm phiền nốt lần cuối.
Chuông reo khá lâu không ai nghe máy, mình nhủ lòng thôi vậy là tạch rồi, đến cả ổng cũng tránh mặt mình, định tắt máy thì may sao bên kia bấm nhận cuộc gọi, đúng là giọng ông anh xa lạ mà mình thấy sang bắt quang làm họ:
- Nghe đây em trai.
Mình dằn sự ngại ngùng xuống, nói:
- Em T nè anh.
- Ờ, biết rồi. Gọi anh có gì không?
- Dạ, bữa em phỏng vấn rồi, mà đợi tới nay gần năm ngày không nghe bên đó phản hồi. Vậy là rớt rồi hả anh?
- Ủa? À, à... là chuyện này hả? Họ chưa gọi mày sao? - Hình như ổng đang ở nhà máy, mình nghe âm thanh rất ồn ào.
- Dạ chưa anh ơi, nên em mới gọi làm phiền anh...
- Ok, chờ anh tí! Để anh gọi hỏi giùm mày coi sao!
- Dạ, có tin anh báo giùm em liền nhen. Cảm ơn anh!
- Ờ.
Tắt máy, mình lo quá không ngồi võng nổi nữa, bèn cầm cái điện thoại chắp tay sau đít đi tới đi lui trong khu vườn nhỏ. Hồi hộp kinh khủng, chưa khi nào mình hồi hộp tới vậy, cũng chỉ vì việc này cực kỳ quan trọng, nó quyết định trực tiếp đến cuộc sống và hạnh phúc của bọn mình trong chuỗi ngày sắp tới.
Mình không phải chờ quá lâu, chỉ ít phút sau, anh Bảo gọi lại. Mình bật máy, hồi hộp gần như nín thở:
- Sao rồi anh ơi?
Bên kia im lặng một hồi, có tiếng thở dài:
- Anh không giúp được mày rồi. Thôi, cố tìm việc khác đi!
- Dạ, dù sao cũng cảm ơn anh nhiều lắm!
Quá đỗi hụt hẫng, mình qua loa vài câu rồi tắt máy, thẫn thờ ngó mông lung, tầm mắt nhòe đi.
Dù đã phần nào đoán trước được kết quả xấu vì chờ khá lâu không ai thông báo, nhưng khi nghe tin không được tuyển, mình vẫn thất vọng cực độ. Trong túi mình chẳng còn được bao nhiêu tiền, dè xẻn lắm chắc tối đa là cầm cự thêm được vài tuần, chưa kể sắp tới phải đóng mấy triệu tiền thuê nhà. Nói chung là tương lai bỗng trở nên mịt mù tăm tối khi mình bị đánh rớt, bao nhiêu dự định, bao nhiêu hy vọng đều tan tành cả.
Lẻn ngó vào bếp, nhìn chị Diễm đang lui cui rửa chén, lau dọn, mình thật sự muốn khóc.
Có lẽ lát nữa mình lại tiếp tục lang thang chạy đi tìm việc, không thể bắt chị chịu khổ cùng mình như vậy được. Mình không tin mình không thể tự lực kiếm được chút ít tiền lo cho cuộc sống của cả hai.
Thất vọng thì cũng đã thất vọng xong rồi, giờ không phải lúc than vãn, mà phải mạnh mẽ đứng lên. Ngay khi nhìn thấy chị, mình như được tiếp thêm động lực, lại một lần nữa củng cố quyết tâm xóa nghèo.
Mình không định kể chuyện bị loại cho chị nghe, mất công chị lại buồn, lát nữa phải tìm lý do nói dối để chạy ra ngoài kiếm việc rồi. Nghĩ vậy, mình thở dài, tính đi vào nhà thì chợt nghe tiếng ai đó gọi:
- Bạn gì ơi...
Giọng con gái rất êm tai ngay sau lưng làm mình giật mình quay đầu nhìn.
Bên kia hàng rào, trong khu vườn xanh um và thơm ngát hương trái cây chín, cô gái tên Băng Cơ đứng đó, gương mặt vẫn xinh đẹp và lạnh lùng như hôm nào, chỉ khác là cô ấy đang chủ động bắt chuyện với mình. Cô ấy chỉ tay vào một góc, nhỏ nhẹ nói:
- Bạn bắt giùm tôi con mèo kia được không?
Ngó theo ngón tay búp măng, mình phát hiện một con mèo Anh lông ngắn chả biết từ khi nào đang nằm chễm chệ trên cái võng của mình. Con mèo có bộ lông màu xám xanh mượt như nhung rất đẹp, cặp mắt màu vàng đồng tròn xoe trợn lên ngó mình chẳng chút e dè như muốn nói "cái võng này là của bố mày, đừng hòng đòi lại nghe con".
Nhìn cái mặt chàu quạu của nó làm mình mắc cười, tâm trạng đang buồn nhờ vậy vơi đi đôi chút, cười nói:
- Mèo của bạn à? Nó qua từ khi nào chả hay luôn!
Băng Cơ mỉm cười đáp lại, không nói gì thêm. Chỉ một thoáng cô nàng cười mà mình có cảm giác như cả trời băng tuyết đều bị nụ cười đó làm cho tan chảy hết cả.
Mình vừa đi lại gần con mèo vừa hỏi:
- Nó không chạy đó chứ?
- Không đâu.
Quả nhiên, con mèo dạn dĩ vô đối. Mình đi tới kệ mình, nó vẫn nằm đó tắm nắng, liếm láp bộ lông, thỉnh thoảng còn ngó mình với vẻ khiêu khích. Nhờ vậy mình dễ dàng tóm gọn nó, đem lại chỗ hàng rào đưa qua cho cô nàng đang đứng đợi. Công nhận ôm con mèo này thích thật, êm ái đã tay gì đâu. Sắp tới nếu có tiền có khi mình cũng mua cho chị Diễm một con làm bạn mỗi khi mình vắng nhà, tiện thể còn được nựng ké.
Đón lấy con mèo từ tay mình, Băng Cơ gật đầu khẽ nói cảm ơn, toan quay vào nhà. Mình gọi:
- Bạn cho hỏi con mèo này mua đắt không?
Băng Cơ nghe vậy dừng chân đáp:
- Của người ta tặng nên tôi cũng không rõ lắm! Bạn muốn nuôi à?
- Ừm. Tôi định tặng bạn gái!
Mình cố tình nhấn mạnh hai từ "bạn gái" để Băng Cơ không nghĩ mình có ý đồ muốn tiếp cận. Chẳng rõ cách làm này có hiệu quả hay không, chỉ thấy cô nàng lần thứ hai tươi cười:
- Vậy bạn chịu khó chờ đi! Nhà tôi có đủ một cặp, chờ bọn nó sinh con tôi sẽ tặng cho bạn gái của bạn một bé!
Chỉ bắt giùm con mèo mà đã hứa hẹn tặng quà rồi, rộng rãi vậy á? Mình ngẩn người, chưa kịp đáp thì cô gái kia đã khuất dạng sau cửa.
- Chả lẽ là ông trời muốn bù đắp cho mình, không có việc nên cho một con mèo Anh nuôi chơi cho vui?
Mình lẩm bẩm, cũng đi vào nhà. Đúng lúc chị Diễm vừa rửa chén xong, bước ra cười hỏi:
- Ủa, cô ấy đem mèo vô nhà rồi hả? Chị tính ra nựng tí!
Quả nhiên, con gái hình như ai cũng yêu giống động vật lười biếng chỉ biết ăn rồi nằm kia. Mình nháy mắt:
- Thích không? Em mua cho một con!
- Thôi, nghe nói mắc lắm! - Chị thè lưỡi.
Hẳn là mắc rồi, theo mình biết thì loại có giấy tờ, thuần chủng cũng trên chục triệu là ít.
- Nói chứ Băng Cơ hứa mốt mèo nhà cô ấy có đẻ sẽ tặng chị một con.
- Thật hả? - Chị vui vẻ reo lên, rồi lại tỏ vẻ khó hiểu - Ủa, mà có quen biết gì đâu, sao tự nhiên hứa tặng chị?
- Biết đâu nè. Hồi nãy em bắt giùm con mèo, nhân tiện hỏi giá, chắc biết chị thích nên nói vậy đó mà! - Mình gãi cằm.
- Ừm, tốt bụng quá hén! Người gì mà đã đẹp người còn đẹp nết nữa!
Nghe chị trầm trồ, mình véo nhẹ cái mũi chị:
- Thôi bớt khen người ta đi, khen riết thành ra giống như tự hạ thấp mình xuống!
Thiệt tình, phụ nữ có một đặc tính rất lạ đã được chứng minh từ ngàn xưa là luôn rất thích ganh đua, hơn thua nhau. Hiếm ai lại đi khen cô khác trước mặt bạn trai mình như chị, chẳng có một chút gì gọi là đề phòng hay ghen tỵ. Nên gọi chị là tốt tính hay ngây thơ đây nhỉ?
Lúc này, điện thoại mình reo. Chả biết ông Bảo gọi chi nữa, định an ủi mình đây mà. Coi như ổng cũng tốt bụng!
Nhìn thấy tên ổng, nhớ lại chuyện xin việc, tinh thần mình có chút sa sút, buồn chán nói:
- Gọi có gì không anh?
Vẫn là những tiếng động cơ máy móc ồn ào vọng vào điện thoại, anh Bảo cười lớn:
- Nãy chưa nói xong tự nhiên mày tắt ngang vậy? Mà cũng xui, đúng lúc sếp anh gọi lên bàn công việc, thành ra giờ mới gọi lại cho thằng em được.
Điệu cười của ổng rất lạ, không lẽ mình rớt đang buồn mà ổng còn cười chọc quê? Hình như có gì đó sai sai, mình nghi ngờ:
- Ý anh là sao em chưa hiểu lắm?
- Ha ha, hồi nãy anh chọc mày thôi. Mày được nhận rồi, từ thứ hai tuần tới bắt đầu đi làm.