Yêu Tha Thiết

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(12)

Tần Thải gửi một kiện hàng cho tôi, thần bí nói tôi sẽ hài lòng.

Tôi……

Người đẹp nghi ngờ.

Khi đi lấy hàng, tôi suýt lộn nhào.

Thần Thải mua một cái cân à? Nặng quá vậy?

Vậy nên tôi phải mượn xe đẩy đẩy thùng hàng về nhà.

Thùng hàng không lớn nhưng rất nặng.

Tôi mở hộp ra và nhìn thoáng qua mảnh giấy màu đỏ.

Chỉ với 999, bạn sẽ có hương vị phụ nữ.

Cái quần què gì vậy?

Tôi mở hộp màu cam đầu tiên.

Bên trong là một chai India god Oil*? Ngoài ra còn có một chai nước hoa quyến rũ nhỏ nữa.

*India god Oil được sử dụng để giúp mọi người tận hưởng hạnh phúc và mãn nguyện trên giường. “India god Oil” là một loại thuốc bên ngoài để kéo dài thời gian quan hệ tình dục nam giới và tránh xuất tinh sớm. Nó được sử dụng lần đầu tiên để điều trị xuất tinh sớm. Thành phần chính của nó là xạ hương, nhân sâm và dương v*t hươu, trên lý thuyết đều là những vị thuốc Đông y, không có tác dụng phụ rõ rệt, nhưng dùng lâu dài sẽ khiến cơ quan sinh dục quá nhạy cảm, dẫn đến khó xuất tinh, ảnh hưởng đến cuộc sống công việc và học tập bình thường. 

IMG_256

…Rất tốt, cái hộp này, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.

Thứ hai là một hộp màu hồng, rất nặng.

Tôi mở toang nó ra, suýt nữa sặc nước miếng của chính mình.

Tất cả đều là sách, đủ màu sắc, không thiếu gì cả.

Có lẽ để mà nói thì đây là sách ham muốn.

Nào là “Trăm cách cải thiện hương vị phụ nữ”, “Ngửi mùi hương, nhận ra chồng”, “Phụ nữ ơi, bạn đã biết cách nâng cao sức hấp dẫn của mình chưa?”, “Chồng à, muốn ôm”, ” Phụ nữ cốt ở khí chất, không phải ở vẻ bề ngoài”, “Nắm lấy dạ dày của đàn ông”… vv.

Khi nhìn thấy tiêu đề của cuốn sách, tôi đã có thể biết mấy đồ chơi này viết về cái gì. Ê răng quá mà.

Vị Thần Thải này thực sự là …Tuyệt.

Không biết ban đầu tôi nói cái gì mà cô ấy lại mua mấy món đồ chơi này.

À, còn có một hộp lớn màu đỏ.

Tôi hào hứng mở ra, nó không làm tôi thất vọng…

Quả nhiên là nội y tình thú.

Oh hoo.

Tổng cộng ba bộ.

Trang phục hầu gái, trang phục học sinh và trang phục hồ ly?

Tần Thải thực sự rất coi trọng tôi, tôi chụp một vài tấm ảnh gửi cho Tần Thải trên WeChat, hỏi: “Đây là thứ cậu mua cho tớ để tăng cường hương vị phụ nữ?” Kèm theo một nụ cười chết chóc.

Tần Thải vội vàng trả lời: “Hả? Nó được nhiều người đánh giá tốt, doanh số bán hàng cũng tốt. Mau dùng đi, đừng lãng phí tâm tư, tâm huyết và sự tận tình của tớ.” Nói rồi còn kèm theo một icon bỉ ổi.

Không, thứ này không phù hợp với hình tượng một người kiên định của tôi, tôi định đưa chúng vào giấc ngủ nghìn thu.

Nhưng thật ra nó cũng không xấu, đặc biệt là cái đuôi hồ ly kia.

Dừng lại!

Lộc Sương, mày đang nghĩ cái gì vậy hả?

Mày là một nữ sinh viên đại học trong sáng!

Hay là đi xếp đầu chó của tôi vậy.

Tôi nhét đồ vào tủ và tập trung xếp hình.

Chung Nhiên gọi về nói tối nay không về nhà ăn tối.

Tôi vui vẻ đồng ý, định tối nay gọi gà rán cho thỏa cái bụng. Bởi vì gần đây dạ dày của tôi không được tốt lắm, Chung Nhiên thực sự không đồng ý cho tôi ăn gà rán.

Chung Nhiên dường như nghe thấy sự phấn khích của tôi ở đầu dây bên kia và hỏi một cách cảnh giác: “Em đang làm gì vậy?”

“Em…muốn xếp đầu chó, hehe.” Tôi bán manh đuổi anh đi, sau đó vui vẻ mở phần mềm đặt đồ ăn.

Chỉ một lát, đồ ăn mang đi đã được giao đến.

Tôi vừa xếp đầu chó vừa nhấm nháp miếng gà rán một cách ngon lành, vui đến mức muốn hát lên.

Ai ngờ đâu Tần Thải lại nhắn tin cho tôi: “Thế nào, bộ nào đẹp nhất?”

Tôi trả lời: “Không mặc.”

“Hừ, Sương Sương, cậu thật độc ác, cậu dám bỏ qua món quà tớ đã tặng cậu. Tớ mặc kệ, có phải cậu không yêu tớ nữa không?” Tần Thải nói một hơi, cuối cùng tổng kết lại, “Cậu nhất định phải mặc một lần, tớ bỏ ra tận 1000 tệ đấy.”

Cô ấy vội vàng bổ sung: “Đừng quên tắm rửa.”

“…” Đau đầu quá, “Được rồi, tớ biết rồi! Sợ câu quá.”

Tôi miễn cưỡng nhét một vài bộ quần áo vào máy giặt và sấy khô.

Thứ này thực sự có thể mặc được không?

Tôi cau mày nhìn đống vải có vẻ nhỏ lại sau khi giặt.

Tôi nghĩ rằng cơ thể to con của tôi có thể không vừa.

Thôi mặc một cái lớn đi.

Không ngờ, tôi vừa mặc một cái, Chung Nhiên đã đẩy cửa bước vào.

Tôi…đm

Chung Nhiên: “?”

Tôi:”?!……”

Tôi vội vàng quấn tấm khăn lên người rồi cười, “Anh về rồi sao? Ăn cơm chưa?”

Chung Nhiên liếc nhìn tôi từ trên xuống: “Hóa ra giọng điệu của em là lạ là vì mặc cái này chờ anh?”

“Không phải chín giờ anh mới về sao? Bây giờ mới bảy giờ!” Tôi nhanh chóng vặn lại.

Chung Nhiên chậm rãi đến gần, tôi dựa vào trên giường, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Chung Nhiên: “Còn không phải do anh lo lắng em làm chuyện gì ngốc nghếch sao? Quả nhiên em đã lén ăn gà rán.”

Đừng đến đây mà.

Mặt đỏ bừng, tóc tai bù xù, tim đập loạn nhịp như sắp chết.

Chung Nhiên nhéo đôi tai cáo trên đầu tôi, cười khẽ: “Thật đáng yêu.”

“Đáng…đáng yêu cái quần què, tránh ra cho em.” Tôi cố gắng đẩy Chung Nhiên ra nhưng không thể.

Thật là xấu hổ, tại sao lại phải nghe lời nói bậy bạ của Tần Thải chứ?

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Chung Nhiên nở một nụ cười nặng nè, đứng dậy sửa tóc cho tôi: “Ăn cơm chưa?” Vẻ mặt hình như hơi uất ức.

“Ăn rồi.” Tôi kéo dây cột tóc trên đầu ra. “Ăn chưa?”

“Ừm.” Chung Nhiên nhìn tôi cười, đôi mắt sáng ngời.

“Vậy thì…” Cuối cùng không thể chịu nổi sự thất vọng của Chung Nhiên, vì vậy tôi nhắm mắt lại, bất chấp tất cả, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “ tàn nhẫn nói với giọng trầm như muỗi kêu, “Đát Kỷ xin chủ nhân chỉ bảo.” Sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác.

“Sương Sương, em thật đáng yêu, anh yêu em rất nhiều.” Chung Nhiên thì thầm, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đắm đuối, sau đó là hôn như vũ bão.

Tôi gần như có một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho Tần Thải với quầng thâm dưới mắt.

“Cậu cố ý làm vậy đúng không?” Tôi vừa mới nhận ra, rõ ràng Tần Thải biết Chung Nhiên sắp về rồi còn cố ý để tôi thử quần áo.

Quá đáng!

Tần Thải trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc: Tớ sai rồi, lần sau tớ sẽ dám nữa. (Sau đó nhận được phong bao đỏ 2000 từ Chung Nhiên.)

Tôi nhìn Chung Nhiên đang bận rộn trong bếp mà bất giác đỏ mặt.

Hôm qua lúc trên giường thế mà Chung Nhiên nói với tôi vẫn còn hai bộ chưa mặc…