Yêu Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 8




edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_______

Warning 18+

Triệt càng lúc càng nóng ruột. Ương Ương rất bất thường! Từng ngày từng ngày qua đi, Ương Ương càng lúc càng quái lạ! Tuy Ương Ương vẫn như mọi hôm, đợi hắn về cùng dùng cơm, chuẩn bị một lon bia lạnh, giúp hắn giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, làm những việc thường làm, đến trường đều đặn, nhưng….. Ương Ương dường như đã thay đổi rồi. Cậu ăn cơm càng ngày càng ít, hỏi thì cậu cũng chỉ nói là thấy nhạt miệng hoặc ở trường đã ăn linh tinh rồi, sắc mặt cũng trắng bệch đến phát sợ, luôn lảng tránh ánh mắt của hắn, nếu vô tình bị hắn bắt gặp thì trong ánh mắt cậu tràn ngập nỗi hoảng loạn và bất lực. Hơn nữa Ương Ương không biết là vô tình hay cố ý mà bắt đầu tránh né sự đụng chạm của hắn, đôi khi hắn đơn giản chỉ là nắm tay cậu thôi mà cậu đã phản ứng như bị giật điện, muốn giằng tay ra nhưng rồi lại nén xuống, thế thì nói gì tới ân ái nữa. Trước kia chỉ cần hắn hơi biểu hiện ra ý tứ đó là Ương Ương bất kể như thế nào cũng đều đồng tình với hắn, còn hiện giờ thì…..hắn đã không chạm và người cậu một tuần rồi. Bất luận thế nào, hôm nay hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện mới được.

.

.

.

Cả buổi vốn không có lòng dạ nào làm việc, vừa tan tầm là Triệt  cầm cặp vội vội vàng vàng về nhà, nhưng hắn không thể nào ngờ, người đàn bà Giang Băng kia lại đứng đợi hắn ở dưới lầu.

“Lăng quản lý.” Giang Băng cười nhẹ với hắn, thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Khuôn mặt của Triệt lập tức trở nên tái nhợt, hắn không đi tìm cô ta gây chuyện thì thôi chứ cô ta đến tìm hắn làm gì.

“Em vốn định hẹn anh ra nói chuyện, nhưng em nghĩ chắc tám chín phần anh sẽ không đồng ý nên đành phải tự tìm tới nhà.” Giang Băng đi đến trước mặt hắn đứng lại “..em muốn nói chuyện với anh.”

“Chúng ta không có gì phải nói chuyện với nhau cả!” Triệt nhìn cô ta khinh bỉ ” Cô định nói là cô còn muốn bám lấy tôi sao?!! “

“Em đã có thai.”

Triệt trước mắt tối sầm, lập tức cảnh giác “Mới có một tuần lễ, sao nhanh thế được?”

“Tuy bây giờ còn chưa xác định được, nhưng … ” Giang Băng cười khiêu khích “…cũng có thể xảy ra lắm, không phải sao?”

Triệt không chút lăn tăn, giang tay tát thẳng một phát vào mặt nữ nhân kia, hắn phẫn nộ trừng mắt nói “Đừng tưởng tôi không dám đánh đàn bà! Cũng đừng tưởng tôi chỉ dám tát cô một cái thôi.”

Giang Băng trong bụng cả kinh, che mặt sợ hãi lui về phía sau một bước, ngoài miệng vẫn không ngừng lải nhải “Kinh nguyệt của em rất đều, hai ngày nay lại không đến, giờ vẫn còn quá sớm để đi kiểm tra nên em chưa đi. Em tới tìm anh cũng không phải muốn anh chịu trách nhiệm, ngày mai em sẽ đưa đơn từ chức, em chỉ muốn nói cho anh biết, anh có thể sắp được làm ba.”

“Tôi không quan tâm tới việc này! Tôi cũng không muốn có con! Biết điều thì mau biến đi, tôi mặc kệ cô có thai hay không nhưng cô cứ thử xem liệu cô có sống nổi đến lúc đẻ không?

“Em, em không phải muốn anh chịu trách nhiệm, em chỉ thích anh nên mới lên giường với anh, mới muốn có con của anh. Một mình em nuôi con không có vấn đề gì cả, anh chẳng qua mới chỉ làm tình với em một lần thôi, anh là đàn ông sợ thiệt cái gì chứ?!”

Giang Băng vẫn lải nhải, cô ta không rõ sao hắn lại tức giận như vậy. Cô ta chẳng qua lừa hắn lên giường có mỗi một lần thôi mà, lúc đầu cô ta cho rằng hắn sở dĩ tức giận thế là vì không cam lòng bị đùa bỡn như vậy, nhưng lúc này, cô ta đến đây không hề có ý đồ nào khác, cô ả đến tìm hắn chỉ với một tia hi vọng mong manh mà thôi. Cô ta trẻ trung, xinh đẹp thế này, chẳng nhẽ không hề có chút mị lực nào sao?

“Cô thật khiến tôi quá ghê tởm!” Triệt đay nghiến từng chữ từng câu một “…tôi chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tôi từng chạm vào cô là đã phát buồn nôn rồi, chứ chưa nói gì đến việc có hài tử hay không. Cho dù có, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để cô còn sống đến ngày đó. “

Giang Băng nghẹn họng, trợn mắt nhìn hắn, hắn thấy cô thật ghê tởm, hóa ra hắn lại rất căm ghét cô.

“Ca ca.”

Lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên, Triệt cả kinh, quay đầu lại, Ương Ương đứng ngay sau hắn. Sắc mặt Ương Ương tái nhợt nhìn lại hắn, trên tay cầm cặp sách.

“Ương Ương.” Triệt hoảng loạn, Ương Ương đã nghe được bao nhiêu rồi? Hắn cứ nghĩ cậu đã sớm tan học và ở trong nhà rồi.

“Hôm nay tổng vệ sinh nên tan học muộn.” Ương Ương cúi đầu giải thích nguyên do cậu ở đây. Thường ngày cậu vẫn về nhà sớm hơn ca ca.

“Em đi lên trước đây.” Ương Ương cúi đầu đi lướt qua hắn, lấy chìa khóa ra mở cửa.

“CHỜ MỘT CHÚT!” Triệt hét lên. Hung hăng trợn mắt liếc nhìn người đàn bà vẫn đang ngẩn người kia, vọt lên nắm tay Ương Ương “……anh cũng lên nhà luôn.”

Không thể tưởng được là Ương Ương lại giãy giụa muốn gạt tay hắn ra. Triệt không có thời gian để tự hỏi, chỉ nghĩ là không thể buông cậu ra, một bên tay đang đeo găng hắn cũng bỏ ra vứt đi, hai tay giữ chặt hai cổ tay của Ương Ương.

“Thả em ra!” Ương Ương xấu hổ thấp giọng kêu.

“Không được!” Triệt thốt lên.

“Anh…” Ương Ương vừa tức vừa vội “….bạn gái anh còn đang đứng kia, anh mặc kệ người ta à?”

Triệt thần sắc cổ quái nhìn cậu “Ai nói cô ta là bạn gái anh? Cô ta là đồ tâm thần, không liên quan một tí gì đến anh hết.”

Giang Băng sững sờ nhìn hai anh em, không rõ hai người kia đang làm gì nữa, nhưng thái độ nói chuyện khiến cô cảm thấy rất lạ.

Nội tâm Ương Ương đau xót, hai người bọn họ đã nói đến hài tử rồi còn mạnh miệng bảo không có quan hệ, thoạt nhìn như đang cãi nhau, nhưng không chừng chỉ là hờn dỗi vu vơ mà thôi. Nước mắt không kìm nổi trào ra khỏi hốc mắt.

Thấy trong mắt  Ương Ương nổi lên lệ quang, Triệt đau lòng vô cùng, không chút ngần ngại, hôn lên mi mắt cậu, hôn lên những giọt nước mắt lăn dài lên hai má cậu.

Khuôn mặt Ương Ương lập tức đỏ bừng, nữ nhân kia vẫn còn ở đó, hơn nữa nơi này là đầu cầu thang công cộng, không chừng sẽ có hàng xóm đi lại qua đây.

Giang Băng hồ nghi nhìn hai người nọ, bời vì Triệt đưa lưng về phía cô ta, hơn nữa Ương Ương lại được Triệt che chắn nên cô ả không sao nhìn thấy được bọn hắn đang làm gì, chỉ thấy Triệt cúi đầu, sau đó lại ngửng lên, nhẹ nói mấy câu gì đó rồi kéo em trai mình lên lầu.

Vừa vào cửa, Triệt áp mạnh Ương Ương vào tường.

“Anh….làm gì thế?” Ương Ương giãy giụa hết lần này tới lần khác đều không được vì ca ca vừa nặng vừa khỏe, cậu quả thực không nhúc nhích được chút nào.

Triệt hôn ngay lên môi cậu, lúc đầu Ương Ương còn hơi hơi chống cự nhưng sau liền buông xuôi hé miệng để đầu lưỡi hắn đi vào. Nụ hôn ban đầu như mưa rền gió dữ, sau lại dần dần ôn nhu, hôn đến nỗi cậu đầu choáng vắng, hoa hết cả mắt.

“Anh sẽ nói hết mọi thứ với em, đừng giận nữa.” Triệt sau khi thân mật xong, cảm thấy rất mỹ mãn mới mở lời.

“Em không muốn nghe.” Ương Ương nghiêng đầu sang chỗ khác, trái tim cậu đang đập liên hồi, cậu sợ phải biết rõ sự việc.

“Nữ nhân kia là đồng nghiệp của anh, đêm hôm đó, sau khi tan việc, cô ta giả bộ bị trật chân, anh chỉ tốt bụng đưa cô ta về nhà.” Triệt thành thật khai báo, hắn biết việc này không thể trốn tránh được nữa, nếu không hắn có khả năng sẽ đánh mất Ương Ương.

“Ai biết cô ta mời anh uống nước trái cây có xuân dược bên trong.” Triệt ngừng một chút, bất đắc dĩ nói “….anh bị cô ta cưỡng gian.”

“ANH NÓI CÁI GÌ?!!!!” Ương Ương đột nhiên quay đầu, quả thực không thể tin được “Anh nói, anh bị cô gái kia…….?”

“Thật sự cô ta hãm hại anh, anh tuyệt đối không muốn chạm vào cô ta!” Triệt quả thật muốn thề thốt xin trời đất chứng giám.

“Thật sự?!” Ương Ương hồ nghi nhìn hắn “….Anh bị bức sao? Anh không thích cô gái đó chứ?”

“Thật sự!” Triệt vẻ mặt chân thành nhìn cậu “Anh chỉ có tình thú với em mà thôi.”

Để tỏ rõ thành ý của hắn, Triệt nắm lấy tay Ương Ương đưa tới giữa háng của mình, thanh âm trầm thấp “Anh đã cứng lên rồi.”

Ương Ương ngượng ngùng, rút tay về “Nhưng, cô ta nói mình đã có mang.”

“Đó là do cô ta tưởng tượng ra thôi, cho dù thật sự có, anh cũng tuyệt đối không muốn!” Triệt căm ghét nói.

“Vì sao? Anh không muốn có con sao.” Ương Ương đè thấp thanh âm.

“Không phải do Ương Ương sinh, anh không cần!” Lời lẽ đáp lại của Triệt đầy hào hùng.

“Em không sinh được!” Ương Ương tức giận, cái lý do kiểu gì thế chứ.

“Vậy thì không cần.” Triệt hôn lên cái cổ hắn đã ao ước bấy lâu, rất lâu rồi không được chạm vào, hắn tham lam liếm láp da thịt phấn nộn của cậu “Anh chỉ cần Ương Ương thôi.”

Nội tâm của Ương Ương phút chốc mềm nhũn, thân thể buông lỏng để hắn hôn.

“Nhưng, anh đã cùng cô ta làm…..” Ương Ương u oán nói “….anh đã chạm vào cô ta.”

Triệt động tác cứng đờ, hắn thật sự không phải là tự nguyện mà! Chính hắn cũng ghê tởm muốn chết, chẳng trách Ương Ương cả tuần nay luôn trốn tránh hắn, Ương Ương chắc hẳn càng không thể chịu đựng được. Hắn còn cho rằng may mắn Ương Ương không phát hiện, sớm biết thế này cứ thẳng thắn sớm cho xong, đỡ phải khổ sở suốt một tuần lễ nay rồi, hơn nữa nghĩ đến một tuần nay Ương Ương cũng phải chịu đựng sự thống khổ hắn đau lòng không thôi.

“Thực xin lỗi, đáng nhẽ anh cần phải nói sớm với em.” Triệt đau lòng ôm chặt cậu.

Ương Ương ôm lại hắn “Anh biết không? Em vừa nghĩ tới việc anh đã từng ôm người khác là em đã không thể chịu đựng nổi, em nghĩ anh không còn quan tâm đến em nữa rồi.”

“Anh còn quan tâm tới em nữa hay không thì sẽ rất nhanh thôi em sẽ biết. ” Triệt ôm lấy Ương Ương đi vào phòng ngủ “Sàn nhà quá cứng, anh sợ em đau.”

Khuôn mặt Ương Ương ửng đỏ, kỳ thật, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm trên sàn nhà rồi.

.

.

.

Để ăn mừng hai người làm lành với nhau, Triệt mua một món quà tặng Ương Ương.

“Đây là cái gì?” Ương Ương hồ nghi nhìn món đồ trước mắt.

“Tạp dề.”

Nó có màu hồng, trên bề mặt in hình thù chó con lông xù rất đáng yêu, có đường viền hoa, dây lưng màu hồng phấn.

“Em có rồi mà.” Trong phòng bếp còn có tận hai cái cơ, chỉ là nó không đẹp và đáng yêu thế này thôi.

“Cái này khá đẹp mà. ” Triệt mặt không đổi sắc nói “….mặc thử vào xem.”

“Không muốn, như của con gái ấy ” Ương Ương cự tuyệt.

Nhưng em so với con gái còn đáng yêu hơn. Triệt không dám nói ra những lời này, nếu không tình phúc của bản thân khó giữ được rồi.

Triệt tỏ biểu tình thất vọng “Anh còn cố ý mua tặng em……..”

Thấy bộ dạng của ca ca, Ương Ương mềm lòng “Anh sao mất công mua cho em, trong nhà có phải là không có đâu, hơn nữa lúc làm bếp cần gì tạp dề đẹp thế này, làm bẩn nó thì thật đáng tiếc.”

“Không nhất định là cứ phải đeo nó khi làm bếp a.” Triệt cúi đầu.

“Thứ này có thể đeo khi ra ngoài sao?!!! Ương Ương kinh ngạc nói.

“Đương nhiên không được!” Triệt lập tức phủ nhận, trước mắt hắn xuất hiện một cảnh tượng phun máu, quá kinh khủng!!

“Vậy mặc lúc nào được? Ương Ương thật sự không hiểu nổi ca ca đang làm gì nữa.

“Em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh dạy em mặc thế nào.” Triệt bắt đầu lộ ra bản tính sắc lang.

Một cái tạp dề có thể mặc thế nào nữa? Không hiểu nổi, nhưng Ương Ương vẫn nhu thuận gật đầu.

Khi Triệt bắt đầu cởi bớt quần áo của cậu, Ương Ương rốt cục cảm thấy được điều bất thường.

“Anh làm gì thế?” Ương Ương giữ chặt quần áo.

“Mặc tạp dề a.” Triệt vẻ mặt vô tội.

“Vậy tại sao phải cởi quần áo?”

“Không cởi quần áo làm sao mặc?” Triệt lý lẽ hào hùng.

“Không muốn!” Ương Ương lui về sau, muốn thoát khỏi ma chưởng của hắn.

“Nghe lời!” Triệt bộ dáng hùng dũng như hổ nhưng bộ mặt thì háo sắc, bắt lấy Ương Ương dễ như trở bàn tay.

“Biến thái!” Đáng thương Ương Ương lúc này chỉ có thể dâng mình lên miệng hổ.

Triệt không để ý tới, hết sức chuyên chú, thuần thục lập tức lột sach sẽ người Ương Ương. Sau đó lại mặc tạp dề lên cho cậu, buộc dây lưng.

Thật sự là quá đẹp, màu hồng của vải càng làm bật lên da thịt trắng nõn phấn nộn của Ương Ương, chú chó con đáng yêu nằm chính giữa trước ngực cậu, một cái nơ bướm được kết phía sau, dịu dàng bó chặt lấy eo nhỏ tinh tế của cậu, cái mông trắng bóng loáng khẽ cong lên, Triệt ngay tức khắc chảy nước miếng.

“Anh đã nói là nhìn rất đẹp mà.” Triệt đắc ý nói.

“Thật mất mặt…” Ương Ương che mặt, quả thực không dám nhìn bộ dạng của chính mình.

“Rất đẹp mà.” Triệt kéo tay cậu xuống, lôi kéo Ương Ương nhăn nhó tới trước bàn ăn.

Ương Ương không rõ hắn dẫn cậu vào đây làm gì.

Một giây sau, cậu bị buộc vịn hai tay vào bàn ăn, eo bị giữ chặt, hình thành một dáng chuẩn cong mông.

“Anh…” Ương Ương vừa tức vừa buồn cười “….anh có sở thích thế này sao?”

Triệt từ phía sau nhốt chặt eo của cậu, áp người lên.

“Đáng ghét…” Ương Ương nhẹ giọng phàn nàn. Cái cảm giác hưng phấn quen thuộc khiến cậu có chút mê muội.

Triệt dùng ngón tay khuấy động gáy phía sau của cậu, chơi đùa trong chốc lát rồi hôn lên phiến da mịn màng này.

Ngưa ngứa. Ương Ương bất an giãy giụa người, ca ca cắn sau cổ, dây lưng lại ma sát lên da thịt của cậu, vừa tê dại lại ngưa ngứa. Hạ thân của Triệt vốn dán chặt lấy cái mông của cậu, nên cậu vừa động, Triệt đã nhịn không được rên lên, tinh khí cứng ngạnh chăm chú chọc chọc vào khe mông Ương Ương.

Triệt hôn theo đường cong của tấm lưng bóng loáng kia, sau đó dừng lại ở chỗ kết nơ bướm trên lưng Ương Ương. Hắn không hôn eo cậu mà nhẹ nhàng cắn cắn thắt lưng mềm mại này.

“A~~~~~!” Ương Ương toàn thân run lên, khẽ rên rỉ.

Triệt một tay thăm dò dưới chỗ tạp dề, cầm lấy tinh khí đã có phản ứng của cậu, bắt đầu xoa nắn. Ương Ương nhắm mắt lại, dường như không chịu đựng nổi loại khiêu khích kiểu này, hai tay mềm nhũn, thân thể cơ hồ dán lên mặt bàn.

Triệt dứt khoát quỳ gối trên sàn nhà, thè lưỡi liếm láp cúc hoa phấn hồng kia. Thật đáng yêu.

Ương Ương bắt đầu nức nở theo sự xâm nhập của Triệt, cúc hoa sau huyệt càng ngày càng không cách nào được thỏa mãn, rất trống trải, vô cùng hi vọng được lấp đầy.

Thè lưỡi liếm trong chốc lát, Triệt thoả mãn thu hồi đầu lưỡi, đứng lên bắt đầu cởi quần áo, một bên cởi, một bên chăm chú nhìn chằm chằm “mỹ vị”trước mắt.

Vật thể quen thuộc để lên ngay giữa bờ mông, dọc theo khe trượt xuống dưới, Ương Ương không cách nào nhịn được vặn vẹo uốn éo eo, im ắng thúc giục hắn nhanh lên.

Đi tới cửa vào, Triệt dùng sức ấn về phía trước một cái, cúc huyệt đã được thả lỏng đi lập tức không hề chống cự tiếp nạp cực đại của hắn.

“A~~~~~” Ương Ương ngửa đầu, thỏa mãn than nhẹ một tiếng, cúc huyệt co rút lại chăm chú giữ chặt côn th*t của ca ca.

Triệt không hề chờ đợi, dùng sức bắt đầu thúc mạnh, hưởng thụ thân thể trẻ trung xinh đẹp này, sắc hồng của tạp dề theo động tác của hai người cũng đung đưa theo.