Yêu Straight

Chương 11




Tối đó, chúng tôi đã uống rất nhiều. Chỉ bởi vì cao hứng thế nên uống mãi vẫn chẳng thấy bao nhiêu.

Lúc Tiểu Vĩ chạy đi tính tiền, chủ quán cười nói: [Sinh nhật vui vẻ. Hôm nay giảm cho cậu 20% đấy.]

Tiểu Vĩ nói: [Cô làm sao biết hôm nay sinh nhật cháu.]

Chủ quán nháy mắt với tôi, [Cô là thầy bói mà.]

Tiểu Vĩ quay đầu lại nhìn tôi cười [Tôi biết cậu giở trò mà.] Nói xong cầm tiền thối, xoay người dợm bước. Nào ngờ, chủ quán bèn gọi giựt cậu lại, chỉ vào cái hộp tròn nằm trên quầy [Cậu bỏ quên thứ này nè.]

Tiểu Vĩ có chút khó hiểu hỏi: [Cái này không phải của tụi cháu.]

[Bánh sinh nhật của cậu đấy.] Bà chủ nhìn cậu, rồi nhìn tôi, cuối cùng vừa như cảm thán, vừa giống đang làu bàu, [Hai cậu đó, thật khiến người khác ngưỡng mộ.]

Trên đường về nhà, một tay Tiểu Vĩ cầm bánh ngọt, một tay khoác trên vai tôi, nhẹ nhàng thủ thỉ [Cảm ơn.]

[Cảm ơn cái gì không biết.] Tôi quay đầu nhìn cậu cười. [Là bà chủ mua cho cậu mà, mười phần thì hết tám phần là bà ấy quý cậu đó.]

Mặt cậu ánh lên tia hạnh phúc, xoa bả vai tôi cười, chẳng nói câu gì.

***

Về đến nhà, mở hộp ra mới thấy đó là một chiếc bánh kem xinh xắn, bề mặt còn có dòng chữ hồng: [Chúc Tiểu Vĩ sinh nhật vui vẻ] nữa chứ.

Tôi chung quy chỉ đưa bà chủ 100 đồng và nói tên của Tiểu Vĩ. Thật chẳng ngờ bà ấy lại tận tâm đến vậy, quả thực rất quý Tiểu Vĩ. Ngoại trừ mấy cây nến, trong hộp còn có mấy cây pháo hoa be bé. Loại này tôi và Tiểu Vĩ chưa thấy qua bao giờ, cả hai chụm vào nghiên cứu nửa ngày mới biết cách chơi.

Lúc Tiểu Vĩ định thắp nến, tôi ngăn [Không được, cậu là người được chúc mừng sinh nhật, để tôi làm cho. Cậu ra kia tắt đèn lớn, bật đèn nhỏ lên đi.]

Tiểu Vĩ ngoan ngoãn đi tắt. Trong căn phòng mờ tối, không gian giữa chúng tôi mang một giai điệu rất lãng mạn.

Lóng ngóng cắm cây pháo hoa be bé ấy vào bánh ngọt, tôi bật lửa châm ngòi. Ngòi cháy đến đầu pháo nhưng không hiểu sao nửa ngày nó vẫn chưa suy suyển.

Tôi và Tiểu Vĩ không biết làm sao đành trừng mắt lên ngó, cuối cùng ánh sáng nhỏ nhoi cũng từ từ bắn ra. Ngay sau đó, đóa hoa sen cũng từ từ khai nhụy, mở ra câu [Chúc Mừng Sinh Nhật] và tiếp theo là màn nhạc khúc nổi lên. Tôi và Tiểu Vĩ như hai đứa ngốc đặc, ngồi xem đến ngây người.

Mãi cho đến lúc từng bông lửa trên đóa sen hiện lên, Tiểu Vĩ nhẹ giọng bảo [Đây là lần đầu tôi mừng sinh nhật ở ngoài. Cảm ơn cậu, Tiểu Tùng.]

Tôi nghe xong không dám nhìn cậu, chỉ biết vội vã cắm đủ hai mươi ba cây nến lên chiếc bánh, rồi thắp chúng lên. [Cầu nguyện đi.]

Nhìn ánh nến lung linh, Tiểu Vĩ thành thực nhắm mắt. Một chốc sau mở mắt rồi thổi một hơi tắt hết tất cả.

[Cậu có biết tôi ước gì không?] Cậu nhìn tôi mỉm cười.

[Đừng nói, nói ra sẽ mất linh .] Tôi vội bảo.

Nói là nói thế thôi.

Nhưng kỳ thực, tôi cũng có lòng khao khát, khát khao được biết điều Tiểu Vĩ vừa nguyện ban nãy, chỉ có thế mà thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~