Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 95: Dấm, dấm, dấm (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi đang muốn nổi giận, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt Diệp Đình đầy sát khí nắm cổ tay người kia.

“Ôi…” tên thiếu gia kia bị đau hét lên: “Mày là ai hả? Tự tìm chết mà…” hất tay ra vừa quay đầu lại đột nhiên phát hiện là Diệp Đình.

Sau đó lại a một tiếng, không phát ra được âm thanh gì, tất cả cắm nơi cổ họng gắng gượng nuốt xuống.

“Ca… Đình Ca… Đình thiếu gia… Diệp tiên sinh…” Người nọ hoảng hốt thất thố. Sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hàm răng run rẩy: “Diệp tiên sinh… tôi sai rồi. Tôi không biết.. cô ấy là người phụ nữ của ngài…”

Diệp Đình lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt đầy lạnh lẽo.

Trong mắt anh đầy rét lạnh, chỉ một cái chớp mắt, trong mắt ẩn ẩn hàn băng.

“Không sao… chơi mà, anh chơi cùng các cậu.” Âm thanh của anh không hề lạnh nhưng ẩn chứa sự kinh người.

Chỉ là từ chơi mà lại giống như bay ra từ kẽ băng.

Khiến cho mọi người run sợ trong lòng.

Vị thiếu gia kia run rẩy cả hai chân, đám người đi theo anh ta cũng sợ hãi, giống như con rùa đen hoảng sợ rúc ở phía sau, không ai dám tiến lên.

Mấy tên thiếu gia vừa tiến vào không biết Lăng Vi là Diệp Đình mang tới. Lúc này thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm như muốn giết người, hai chân như nhũn ra, hận không thể lập tức quỳ xuống.

“Diệp thiếu, tôi sai rồi. Sau này tôi không dám nữa…” người kia quỳ xuống dập đầu cho Diệp Đình.

Đ không thèm nhìn kéo tay Lăng Vi, khoác khăn lông trắng lên người cô.

Lăng Vi cầm khăn che ngực.

“Đình ca… tha cho em đi… Em không biết đó là chị dâu, nếu em biết, cho em mười ngàn lá gan cũng không dám.” Người kia sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đôi môi run rẩy.

Anh ta thấy Diệp Đình muốn đi liền đưa tay ôm đùi Diệp Đình nhưng vừa đưa tay ra lại dừng lại không dám đụng vào Diệp Đình.

Một người lắm tiền như Diệp Đình không phải là thứ tôm con cá nhỏ như bọn họ có thể tùy điện đụng vào.

Anh ta ngã ngồi bên cạnh hồ bơi, mặt xám như tro tàn. Hai mắt như cá chết, hồn bay đi đâu hết.

Diệp Đình đi qua mấy người, kéo tay Lăng Vi từ cầu trượt ra ngoài.

Mấy người kia hoảng hốt, trong lòng sợ muốn chết.

Xong ròi, xong rồi… Diệp Đình đó, là Diệp Đình đó. Tính cách Đình ca âm thanh bất định, muốn chỉnh ai thì chưa bao giờ nâng tay.

Thái độ này của anh hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội sửa đổi, Diệp Đình ra tay có thể động chạm đến sự nghiệp gia đình. Bên trong giới thương nghiệp, anh được xưng được tôn sùng là thần. Anh là tôn đài thần gia, không phải là nhân vật nhỏ như bọn họ có thể đắc tội nổi.

Người vừa muốn sờ Lăng Vi hiện tại tè ra quần đang ở trong phòng thay quần áo, lật di động gọi về nhà: “Cha…súc sinh con gây phiền toái cho cha rồi.”

Cha anh ta vừa nghe liền mắng: “Đồ súc sinh con chọc phiền toái cho lão tử còn ít sao?”

“Không phải đâu. Cha súc sinh còn gây phiền toái lớn rồi.”

“Ai?”

“Là Diệp Đình.”

“Cộc…” di động bị nắm xuống đất.

Diệp Đình đang ở trong phòng thay quần áo, khăn tắm trên đầu vai Lăng Vi bị ném xuống, cô dựa lưng vào tủ quần áo lạnh băng, hai tay bị anh ép vào sau lưng, cằm bị anh nâng lên, mái tóc ướt dính vào gò má đang nhỏ nước, giọt nước theo cổ cô chạy xuống. Cả người cô dán vào người anh, hai người dán sát vào nhau không hề có kẽ hở.

Lồng ngực cứng rắn của anh chạm vào nơi mềm mại của cô làm cô không dám cử động.

Sức lực của anh quá lớn hơn nữa lại còn đang giận dữ.