Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 927: Sinh tử tương niệm (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khu biệt thự, mọi người ở bên trong đều được dời ra ngoài dây cảnh giới

Camera nhắm ngay nhà Trần Thương, các phóng viên đứng trước camera của mình tiến hành đưa tin: “Chào buổi sáng tất cả mọi người, đây là khu biệt thự Long thành, hiện tại chúng tôi đang ở bên ngoài biệt thự của Trần lão tiên sinh, theo thông tin cánh sát cho biết, trong phòng vẽ của Trần lão tiên sinh phát hiện một quả bom. Bom này đã được giải kíp nổ, nhưng vì mật mã quá mức rườm rà nên mới chưa phát nổ. Hiện tại ngòi nổ vẫn chưa được gỡ ra, chứng minh bom có thể nổ bất cứ lúc nào....Đây là bản tin từ tòa soạn báo Tân Nhạc.”

Tần Hoài đang xem tin tức TV cũng cả kinh.

Tin tức bá đạo trên TV... anh ta nhìn thấy Tần Sênh và tn đi qua phóng viên vào trong.

Tần Sênh đến hiện trường phá bom sao? Vậy tn đi theo làm gì?

Tần Hoài đột nhiên đứng lên!

Lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, hiện tại ông ta đã về hưu ở nhà nghỉ ngơi, trong tay không có thực quyền. Nhưng mà vẫn để thuộc hạ lệnh cho Tần Sênh rời khỏi hiện trường thì việc nhỏ này vẫn làm được.

Tần Hoài nôn nóng gọi điện thoại, sợ chậm một giây, quả bom kia nổ bật, a Sênh nhà ông ở bên cạnh quả bom đấy. Đến khi bom nổ, đừng nói là nổ chết, tuyệt đối chết không toàn thây. Thậm chí nổ thành thịt nát.

Tần Hoài gấp đến độ bệnh tim tái phát!

Còn may, điện thoại gọi được, thuộc hạ tuân lệnh đi làm.

Nhưng mà Tần Sênh lại dứt khoát từ chối ý tốt của ông.

Trong lòng Tần Sênh biết quả bom này vô cùng khó hủy, mật mã và cấu tạo bom vô cùng phức tạp, phía trên còn cố ý mới anh tới phá bom, không cần nghĩ cũng biết...

Ngoại trừ anh, người khác không thể nắm chắc.

Tần Sênh không thể nào rời đi.

Trái tim Tần Hoài đột nhiên đập thình thịch: “*** nó! Thằng nhãi ranh! Từ nhỏ đến lớn làm gì, liền không có một sự kiện có thể nghe một chút ý kiến của người khác! Chính là như thế tự mình! Chưa bao giờ suy xét người nhà cảm thụ!”

Nhớ trước đây, Tần Sênh ghi danh học phá bom, Tần Hoài ra sức phản đối nhưng Tần Sênh quá cứng đầu.

Tần Hoài ném điện thoại, mặc áo khoác từ trên lầu đi xuống, hiên tại Tần Sênh muốn đâm đầu vào chỗ chết làm sao ông có thể ngồi chờ được.

Tần Hoài xuống lầu, đi tới gara, Tần Thu và Tần Sương ở phía sau gọi ông: “Ba... ba muốn đi đâu?”

Tần Hoài khởi động xe, hung hăng mắng một câu: “Ông đây đi chết, ** nó không có dứa nào bớt lo.” Tần Hoài lái xe thẳng tới Long thành.

Lăng Vi sắp tức chết rồi!

“Diệp Đình...anh cái tên hỗn đản này!”

Anh đi thì đi còn rút chìa khóa xe làm gì?

Hỗn đản!

Lăng Vi tức giận vành mắt đều đỏ, lửa giận tụ trong lồng ngực sắp vọt ra ngoài, dọc đường này không có lấy một chiếc xe, bởi vì cảnh sát đã sớm giới nghiêm.

Đừng nói là ô tô, dù là xe đồ chơi cũng không vào được.

Lăng Vi, Lôi Đình, Quân Dương, Chính Hiền mắt to trừng mắt nhỏ...

Lúc này Trần Thương đã tỉnh, ông cụ xuống xe giận đến dậm chân: “Các người còn giúp thằng nhãi ranh này, các người còn giúp con rùa đennày...”

Ông còn chưa mắng xong Lăng Vi đã hét lên một câu: “Ông câm miệng cho tôi, bốn người chúng tôi giết một ông già dễ như nghiến chết một con kiến đấy.”

Trần lão gia tử nghẹn họng....

Biểu tình của Lăng Vi cực kì tàn nhẫn như muốn giết chết ông vậy.

Ông cụ nuốt nước miếng, thầm mắng trong lòng: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ông già này…… Hảo hán không đấu với đàn bà! Hừ ——”