Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 873: Phản công! Binh bất yếm trá(*)!(1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

(*)Binh bất yếm trá: câu trong Tam Quốc này là câu thành ngữ gốc Hán 兵不厌诈/ Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ “Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất” viết: “战阵之间,不厌诈伪” (Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy) nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.

Người đàn ông vạch kế hoạch vẫn lo âu nói: “Tốt nhất là chúng ta nên thăm dò lai lịch của đối phương trước rồi mới hành động.”

Nhưng người phụ nữ da đen khinh miệt hừ bằng giọng mũ: “Không nhìn thấy người phụ nữ kia bị người đàn ông kéo lên xe sao? Gái điếm chính là gái điếm! Ở dưới mắt bà đây, còn dám hành động gì, thừa dịp cô ta không phòng bị, giết chết cô ta!”

“Dạ! Đại tỷ!”

Người phụ nữ trợn mắt nhìn tham mưu của mình: “Người làm chuyện lớn, thì phải biết nắm lấy cơ hội! Có mỗi hai con chó này cũng làm cho cậu bị dọa sợ đến nỗi tiểu ra quần?”

“Lên cho tôi!” Người phụ nữ hạ lệnh, bảy tám người dưới trướng cô ta nhanh chóng vây lại.

Chiếc xe Jeep nhanh chóng bị vây lấy, hai người ngồi trong xe dường như phát hiện ra không đúng, ngừng động tác lại, sau đó, chỉ thấy người trong xe hoảng loạn lên.

Người phụ nữ da đen cười to “Ha ha”, bước ra khỏi bóng tối: “Nổ súng! Giết chết bọn họ cho tôi!”

“Đoàng đoàng đoàng ——” tiếng súng nổ vang ——

“Á —— “

“Á...”

Nhưng chiếc xe Jeep không sao, mà bảy tám người do người phụ nữ da đen mang tới lại bị trúng đạn, vùng vẫy ở trong vũng máu, người phụ nữ da đen kia cũng bị trúng đạn ——

“Á...” Người phụ nữ da đen ngã xuống đất, miệng phun ra búng máu...

Cô ta nhìn thấy cửa chiếc xe Jeep xe mở bằng đôi mắt mông lung sắc máu, người đàn ông và người phụ nữ bên trong bước chân dài ra, từ trên xe bước xuống, người phụ nữ “ cười Hì hì”, xua tay một cái dặm thêm ướt khí: “Óc heo... tôi rất cảm thông cho cô.”

Hoa Thiểu Kiền cũng đi ra, nhìn chung quanh, tất cả thuộc hạ của người phụ nữ kia đều đã bị phục kích!

Tiểu Đình và anh ta cố ý tiết lộ hành tung cho kẻ địch biết, lại làm bộ ân ái ở trong xe, chỉ vì muốn dẫn xà xuất động, xem ra kế hoạch này của tiểu Đình rất tốt!

Cô thật sự đúng là người thân kinh bách chiến(*).

(*)Thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú

Nghĩ như vậy, Hoa Thiểu Kiền lại cảm thấy đau lòng. Có nhiều kinh nghiệm... có nghĩa là cô đã phải vào sinh ra tử vô số lần!

Cũng may là anh quen biết cô, sau này có anh ta ở bên cạnh, anh ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho cô, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh ta cũng nhất định sẽ nắm tay cô cùng xông lên!

Anh ta muốn cám ơn ông trời đã cho cô hoàn hảo không hao tổn xuất hiện ở trong cuộc sống của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho cô chu toàn, cho dù có ngăn đạn giúp cô cũng được, chỉ cần cô bình an.

“Con heo tiện nhân! Chờ bị lột da đi!” Lôi Đình đạp mạnh một cước vào người phụ nữ đang nằm rên rỉ trên đất——

“Á —— “

“Mang tất cả đi!”

Lôi Đình hất cằm, nhìn Hoa Thiểu Kiền, cô ấy mỉm cười nói: “Anh thấy hành trình trăng mật này... thế nào?”

Anh ta mím môi, dán vào bên tai cô ấy nói: “Rất kích… thích.”

Giọng nói của anh ta trầm trầm, cực kỳ dễ nghe, hai chữ kích… thích kia được nhấn rất mạnh, đặc biệt có cảm xúc!

Lôi Đình lập tức muốn say, đúng là người xấu! Hừ ——

Cô ấy nhón chân lên, hôn lên má anh ta. Hoa Thiểu Kiền mỉm cười.

Trái tim của Lôi Đình đập “Thình thịch”, lúc làm nhiệm vụ, tim cô cũng không đập nhanh đến vậy.

Sao cái tên oan gia này... đẹp trai như vậy làm gì? Giọng nói còn dễ nghe muốn chết đi được nữa chứ! Chờ về nhà em sẽ đẩy ngã anh: “Hừ!” Anh là của bà đây!

“Chồng, chúng ta đi!” Nơi này vừa có tiếng súng vang lên, sẽ nhanh chóng có nguwofi đến.

Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền lập tức biến mất ở trong màn đêm.

Nước Ikuer đang trong tình trạng hỗn loạn, càng đi vào trung tâm, càng nguy hiểm! Xung quanh khắp nơi là tiếng súng, tiếng bom nổ ——

Có thể nhìn thấy những người bị súng bắn ở khắp nơi, thi thể chết la liệt ở ven đường.

Phía trước là một biển lửa, khói đen cuồn cuộn, tiếng bom nổ ầm ầm!

Một chiếc xe Jeep khác của phóng viên chiến trường chạy qua đám khỏi đen như con lươn trườn qua.

Lôi Đình chỉ về phía trước: “Bà ấy ở đây!” Lôi Đình bị dọa sợ đến ngây người: “Người phụ nữ Trần Tư Uyển này thật sự không muốn sống nữa rồi! Bao nhiêu năm qua, bà ấy ở đây mà không chết, thật đúng là mạng lớn!”

Hoa Thiểu Kiền trấn định, nắm chặt tay lái, chú ý trận đánh bất ngờ, tránh qua một đống lửa khác, anh ta tăng tốc độ lái, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với chiếc xe Jeep phía trên.

“Oanh ——” Tiếng bom điếc tai nhức óc nổ bên tai—— khói đen cuồn cuộn bốc lên, không thể nhìn thấy gì ở phía trước cả, trong xe cũng tràn ngập mùi thuốc nổ!

Lôi Đình đã thành thói quen, mặc dù Hoa Thiểu Kiền chưa thích ứng, nhưng anh ta hoàn toàn có thể chịu được.

Bởi vì đang ở chiến khu, bọn họ không dám bật đèn.