Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 680: Một phần vạn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình áp cô ở trên tường, Lăng Vi dùng đôi mắt ướt nhẹp như con mèo nhỏ nhìn anh, dây váy của cô đã trượt xuống tận cùi chỏ. Da thịt trắng như tuyết lập tức đập vào tỏng mắt anh.

Nếu không phải chuẩn bị tham dự buổi triển lãm tranh, Diệp Đình thật sự sẽ đi vào.

Lăng Vi đỏ ửng mặt đẩy anh ta: “Chồng, anh không thể kích động thế này được, anh phải tự kiểm soát chính mình...”

Diệp Đình nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, nhướn mày cười xấu xa: “Tại sao anh phải kiểm chế? Người đàn ông mà ngay cả vợ mình cũng không thể thỏa mãn được, thì còn gọi gì là đàn ông?”

Lăng Vi che mặt, cô có thể nói... cô thật sự rất thỏa mãn mà!

Không chỉ là thỏa mãn, mà còn là đặc biệt đặc biệt thỏa mãn đấy, được chưa?

Anh nói: “ Số lần giao chiến càng nhiều, cuộc sống vợ chồng mới có thể càng hòa hài hơn được...

Cô chỉ có thể nói: “Anh đang kéo trứng(*) đấy hả?”

(*)扯蛋: tùy từng vùng miền khác nhau thì có cách gọi khác nhau, và cũng do tùy văn hóa mỗi vùng miền mà nói lại có một định nghĩa khác nhau.Thường dùng để ẩn dụ những chuyện không rõ nguồn gốc, không có cơ sở. Trong ngôn ngữ mạng hiện đại từ ‘扯’(kéo, xé) thường được sử dụng rộng rãi.

*

Hai người vui vẻ cười đùa ở trong phòng khách tầng hai, Diệp Đình mò được đủ tiện nghi, mới chịu buông cô ra.

Lúc này, dưới tầng, có một vị doanh nhân mập mạp cười thần thần bí bí. Ông ta lấy tay che miệng, nhưng âm lượng lại tăng cao gấp đôi, như sợ người khác không nghe được vậy...

Ông ta nói với người Xung quanh: “Các ông chỉ biết một, mà không biết hai! Theo tôi đoán, Diệp tiên sinh và Nghiêm tiên sinh tuyệt đối không phải là bạn bè chi giao được! Các ông suy nghĩ thử xem, Diệp tiên sinh là người khiêm tốn, anh áy rất hiếm khi xuất hiện ở trước giới truyền thông. Một cái buổi triển lãm nhỏ thế này, sao Diệp tiên sinh có thể mời nhiều người tới nhà đến vậy. Trước kia, tôi đã từng nghe nói... Diệp tiên sinh chưa bao giờ mở tiệc đón khách nhà, trừ phi là vị khách cực kỳ quan trọng.”

Lăng Vi đang tô lại son môi trở nên căng thẳng... chân mày của cô đột nhiên giật giật!

Cô chợt nhớ tới, mấy tháng trước, ngày cô mới tới nhà của Diệp Đình...

Người đó là Lưu Tân Á? Lão tổng của tập đoàn Tân Á! Anh... nói cái gì ấy nhỉ? Anh nói: “Nếu tập đoàn Tân Á và Đỉnh Phong hợp tác, nhất định có thể độc bá toàn thế giới!”

Lăng Vi run rẩy, Lưu Tân Á đó chắc chắn là vị khách cực kỳ quan trọng với Diệp Đình.

Mà ngày đó... cô đã đắc tội với con gái của Lưu Tân Á... Diệp Đình còn trực bảo bọn họ cút đi...

Với Diệp Đình mà nói, Lưu Tân Á đó...

Hẳn là vị khách cực kỳ quan trọng phải không?

Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy ——

Lăng Vi hồi tưởng lại, từ sau ngày hôm đó, không còn ai đến biệt thự bàn chuyện kinh doanh nữa.

Cô ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Đình, Diệp Đình rũ mi mắt nhìn vào mắt cô, hỏi “Sao vậy?”

Cô nhíu chặt mày lại, hỏi anh: “Cái người tên là Lưu Tân Á đó, có hợp tác với anh nữa không?”

“Không.” Diệp Đình nhàn nhạt lắc đầu.

“Á...” Lăng Vi ôm lấy eo anh, xấu hổ nói: “Đều do em cả...”

“ Ngốc: “ Diệp Đình mỉm cười, anh đưa ngón tay vuốt ve bờ môi của cô, trầm thấp nói: “Anh đã tìm được thứ tốt hơn rồi.”

Ánh mắt của Lăng Vi sáng rực lên, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh tìm được người hợp tác tốt hơn?”

Vậy thì quá tốt rồi!

Diệp Đình cong môi cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Bỏ đi một người hợp tác, lại khiến anh tìm được một người... có thể nắm tay đi hết cuộc đời với anh... Không phải tốt hơn sao?”

“...” Lăng Vi chỉ cảm thấy cả người mình nóng bừng lên. Trái tim cô như ngừng đập, hô hấp cũng ngưng lại.

Giống như một giây kế tiếp, có thể say đến chết vậy.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ngọt như mật vậy.

Cô nên đối xử với anh thế nào, mới có thể đổi được một phần vạn của anh đây?