Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 566: Hướng ánh mặt trời mà sinh trưởng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cuối cùng, cô mua cho anh ta hai bộ quần áo, còn có ly giữ ấm, dép mới, một đống đồ dùng hàng ngày…

Bình thường anh ta không chú trọng mấy thứ này, lúc này mua đầy đủ.

Giang Quân nhìn cô bận rộn, trong lòng chua xót nghĩ… Có thêm một cô em gái… cũng rất tốt.

Lăng Vi và Giang Quân đi dạo phố xong, Giang Quân xách bao lớn bao nhỏ.

Lăng Vi vui vẻ cười lên. Hôm nay cô cực kỳ cực kỳ vui vẻ, cảm giác giống như ở cùng người thân vậy.

Lúc ăn cơm, Lăng Vi gọi Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc tới, hai người họ cũng biết “Kim tiên sinh”. Nhưng khi thấy Giang Quân, hai người vẫn sợ hết hồn.

“Thì ra anh trẻ tuổi như vậy!” Hạ Tiểu Hi thật không dám tin vào mắt mình!

Lý Thiên Mặc cũng rất khiếp sợ, anh ta không nghĩ tới Kim tiên sinh lại là một người trẻ tuổi như vậy.

Bọn họ còn tưởng rằng Kim tiên sinh là một ông lão. Nếu không ở đâu ra dư tiền mà tài trợ người khác…

Lý Thiên Mặc chủ động rót rượu cho Giang Quân: “Anh Quân, anh đúng là người siêu tốt! Anh em bội phục anh!”

Giang Quân cầm ly rượu, cụng với anh ta.

Hạ Tiểu Hi nhìn mặt anh ta đầy nghiêm túc, đột nhiên bật cười, hỏi anh: “Anh Quân, tại sao lúc trước anh muốn tài trợ cho Lăng Vi? Khi đó anh mới bây lớn?”

Giang Quân uống rượu.

Suy nghĩ một lát, nói: “Khi Tiểu Vi 14 tuổi, tôi vừa vặn 18 tuổi, tốt nghiệp trung học, lúc ấy mẹ tôi dẫn tôi đến hội triển lãm tranh… Xem toàn bộ tranh triển lãm, trong đó có một bức tranh để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho tôi.”

Anh ta nhìn Lăng Vi.

“Bức tranh kia là Tiểu Vi vẽ?” Lý Thiên Mặc rót đầy ly rượu cho anh ta.

“Đúng…”

Giang Quân gật đầu: “Tôi còn nhớ bức tranh cô ấy, vẽ một đóa hoa hướng dương rất lớn, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, vô cùng dễ nhìn. Nhưng dưới hoa hướng dương, một cô bé đứng đó, cô bé hơi ngẩng đầu nhìn hoa hướng dương, trong mắt đầy đau buồn… Tôi thấy bức tranh đó… lòng đột nhiên bị siết chặt, rõ ràng ngụ ý của hoa hướng dương rất tươi sáng, rất tiến thủ, tại sao trong mắt cô bé lại tràn đây đau buồn? Tôi liền viết thư cho cô ấy.”

Giang Quân từ trong ký ức tỉnh hồn lại, nhìn Lăng Vi cười, Lăng Vi đang chống cằm nghe anh ta nói, Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc cũng yên lặng nghe.

Giang Quân nói tiếp: “Tôi viết thư hỏi cô ấy, tại sao cô bé đứng dưới hoa hướng dương lại đau buồn như vậy?”

“Mấy ngày sau, Tiểu Vi trả lời tôi. Cô ấy chỉ viết ba chữ: Không vui vẻ.”

“Lúc ấy tôi đang ở trong thời kỳ thanh xuân, rất nổi loạn. Thấy cô ấy trả lời mấy chữ này, trong lòng tôi không thoải mái lắm, tôi lại viết thư hỏi cô ấy: Nếu cô dùng hoa hướng dương bày tỏ hy vọng, tại sao trong mắt còn có nhiều đau buồn như vậy? Tại sao không vui vẻ? Cô lại không thể hướng về ánh mặt trời mà sinh trưởng như hoa hướng dương sao?”

“Qua vài ngày, cô ấy hồi âm tôi: Anh nói đúng, hoa hướng dương có thể hướng ánh mặt trời mà sinh trưởng, cho nên tôi có thể leo lên hoa hướng dương, lên trời tìm ba mẹ.”

“…”

Giang Quân thấy hốc mắt Lăng Vi đỏ lên.

Hạ Tiểu Hi nắm tay Lăng Vi.

Lăng Vi cười nói: “Khi đó, em thật ngốc mà…”

Giang Quân đau lòng, từ lúc đó anh ta bắt đầu chú ý tới cô gái nhỏ này, tuy anh ta chưa từng gặp mặt cô, nhưng khi ấy cô là vướng mắt trong lòng anh ta.

Hạ Tiểu Hi lại hỏi: “Anh Quân, khi đó anh mới 18 tuổi, sao anh có tiền tài trợ Tiểu Vi? Anh còn là sinh viên mà!”