Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 556: Toàn, thế, giới (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mặt Diệp Đình lạnh như sương, mắt sắc bén như dao! Anh nắm cánh tay cô ta bẻ lên cổ, đẩy ra sau, người phụ nữ ngã xuống đất.

“A ——” Đau quá! Người phụ nữ che cổ, nước mắt rơi xuống.

“Tiên sinh ——” Ám vệ của Diệp Đình trong nháy mắt từ bốn phía chạy lại.

“Tiên sinh! Anh không sao chứ?” Có người đưa khăn ướt.

Diệp Đình híp mắt, chán ghét liếc người phụ nữ kia. Anh cởi áo khoác, chán ghét ném xuống đất, áo khoác này vừa rồi đã bị người phụ nữ kia đụng vào, đã dính mùi nước hoa cô ta, thật làm người ta chán ghét!

“Tiên sinh, cô gái này thế nào?”

Diệp Đình chán ghét cực độ, mặt lạnh đi ra ngoài: “Tùy ý!” Anh vô cùng chán ghét loại xã giao này, nhất là loại người mượn cớ, mượn cơ hội nhét phụ nữ cho anh!

Anh sạch sẽ ở phương diện này, hôm nay người phụ nữ này đụng vào anh, anh hận không thể chặt đầu ngón tay cô ta!

Cũng không biết Vi Vi ở nhà làm gì? Có suy nghĩ lung tung không?

Diệp Đình muốn về nhà như mũi tên!

Rolls Royce màu đen chạy về trang viên như tia chớp!

“Tiên sinh, cậu về rồi.” Vương quản gia chào đón, thấy hôm nay Diệp tiên sinh không mặc áo khoác. Tháng 10, thời tiết hơi lạnh…

Diệp Đình đi lên cầu thang.

Vương quản gia ở sau lưng anh đột nhiên hỏi: “Tiên sinh, cậu ăn tối chưa?”

Diệp Đình quay đầu, thấy Vương quản gia muốn nói lại thôi.

Diệp Đình liền nhíu mày hỏi: “Phu nhân chưa ăn tối?”

Vương quản gia lập tức gật đầu.

Hơi lo lắng nói: “Hình như… tâm tình Phu nhân không tốt lắm. Không ăn tối, một mình trong phòng vẽ, cũng không chịu đi ra. Chúng tôi lại không dám quấy rầy cô ấy… Vất vả chờ cậu về, muốn cậu khuyên nhủ cô ấy… Dù gì cũng ăn chút bánh ngọt. Nữ đầu bếp cố ý làm chú đậu phộng rang, bánh Osmanthus, còn có bánh táo.”

Diệp Đình sâu kín nhìn ông, đây đều là công việc gốc của nữ đầu bếp nhà anh: “Là ông bảo cô ta làm?”

Vương quản gia không dám nói dối, liền gật đầu: “Là tôi bảo cô ấy làm… Lão già này nhiều chuyện, xin tiên sinh đừng trách cứ.”

Diệp Đình nhìn ông chằm chằm, không nói gì.

Hồi lâu, Diệp Đình hỏi ông: “Có phải tôi quá dễ dãi rồi không?”

“Cái gì?” Vương quản gia sửng sốt, trong đầu nghĩ tiên sinh tức giận sao?

Tiên sinh ghét người khác suy đoán tâm tư của anh nhất… Xem ra hôm nay phạm vào đại kỵ của anh rồi!

Trán Vương quản gia ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Đình nhìn ông, một tay vịn lan can cầu thang, nhẹ nhàng gõ. Thanh âm cực thấp nói: “Không sao, chuyện tôi thích Lăng Vi… có thể cho nhiều người biết hơn. Càng nhiều người biết càng tốt. Ông làm rất tốt, cuối năm phát tiền thưởng cho ông.”

“Hả?”

Ai u…

Vương quản gia che tim, thầm nói: Tiên sinh, anh chọc lão già này như vậy vui lắm sao?

Lão già tôi lớn tuổi, không chịu nổi đả kích nha!

Hai câu đó của Diệp Đình khiến ông có cảm giác giống như ngồi hai chuyến xe qua đèo.

“Tiên sinh, cậu yên tâm. Trong vòng hai người, tất cả mọi người trong nhà chúng ta đều biết cậu xem Phu nhân là bảo bối.”

Diệp Đình giơ một ngón tay lắc lắc: “Chỉ có người nhà… Còn chưa đủ…”

Vương quản gia trợn to hai mắt, nhướng mày.

Diệp Đình thấy vẻ mặt này của ông, đột nhiên rất muốn cười. Vương quản gia đã trông coi chuyện nhà thay anh nhiều năm, cẩn trọng, lòng như Chỉ Thủy*. Diệp Đình chưa từng thấy ông lộ ra biểu tình kinh ngạc.

(*) Lòng như Chỉ Thủy: ý chỉ rong lòng bình tĩnh như nước bất động. Hình dung lòng tin kiên định, không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài. Tỷ dụ tâm tính bình tĩnh đối mặt tất cả.

Vương quản gia run rẩy hỏi: “Người nhà… còn chưa đủ? Vậy là muốn…”

Diệp Đình chậm rãi nói: “Toàn, thế, giới.”