Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 405: Không gì địch nổi yêu thương và bảo vệ! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một nơi khác, trong viện dưỡng bệnh, Lăng Trí đột nhiên té xỉu, Lăng Vi nhanh chóng gọi người đỡ ông đến bệnh viện.

Tại góc bệnh viện, một gã đàn ông đang hút thuốc, vẻ mặt hung ác lôi ra một tấm ảnh, mũi dao khoang tròn một vòng trong bức hình đó. Lại nhìn sang Lăng Vi, đối chiếu với tấm hình, nói: “Chính là con bé này, và cả lão già kia, không sai một li! Trông chừng kỹ một chút, tối nay động thủ!”

“Lão đại, bên cạnh con nhóc kia có vệ sĩ! Nhìn dáng vẻ trông hơi khó đối phó…” Lão đại bọn chúng rít một hơi thuốc lá, híp mắt cười một tiếng, lôi ra hai cái kim tiêm: “Đây là thuốc tê.” Sau đó, lại lôi ra hai cây côn điện: “Cho bọn chúng đến một lượt…” Mấy tên khác cũng cười ầm lên.

Lão đại bọn chúng thì ném tàn thuốc đi, nhấc một chân dẫm nát: “Người thuê đã nói, hai người kia có thể trói thì trói, không trói được thì cứ trực tiếp giết!”

“Vâng! Lão đại!”

Lúc này Lăng Vi cũng không biết nguy hiểm đang rình rập, cô vẫn ở bệnh viện chăm soc Lăng Trí, cho đến tận tối Lăng Trí mới tỉnh lại. Hai người đi ra khỏi khu nội trú, Lăng Vi đỡ Lăng Trí đi về phía bãi đỗ xe. Hai vệ sĩ thì đi phía sau. Bãi đỗ xe ở ngay cuối góc bên ngoài rừng ấm, đen thui chẳng nhìn rõ thứ gì. Đột nhiên lúc này, có sáu người nhảy đến bên cạnh họ, trong nháy mắt đã vây đám người Lăng Vi vào giữa, ahi vệ sĩ sau lưng Lăng Vi đã sớm cảnh giác, đang muốn ra tay, lại đột nhiên bị tiêm thuốc tê, sau đó: “xẹt xẹt” mấy tiếng, trong nháy mắt đã bị côn điện làm cho choáng váng, trên cánh tay vẫn còn cắm hai bơm tiêm!

“Không được kêu! Không được nhúc nhích! Nếu không bọn mày cũng sẽ giống như họ!” Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy mấy gã đàn ông này hung thần ác sát, trong tay cũng cầm dao sáng choang, có kẻ còn cầm côn điện!

Gã kia hỏi: “Hai người là Lăng Vi và Lăng Trí? Có người mua mạng sống của bọn mày!” Sau khi thấy được biểu tình kinh ngạc của Lăng Vi và Lăng Trí, lập tức vuốt cằm gật đầu, rồi để thủ hạ động thủ.

Lăng Trí đột nhiên chắn trước Lăng Vi: “Các người muốn làm gì?” Ông bảo vệ Lăng Vi: “Có chuyện gì, thì cứ nhắm vào ông già này, đừng có động đến cháu gái tôi!”

Lăng Vi nắm chặt lấy quần áo Lăng Trí! Cô nổi giận! Nhưng vẫn không hề hoảng hốt, trong bóng tối có bao nhiêu người đang bảo vệ cô như thế, nếu như bị máy kẻ phế vật này cướp đi, Diệp Đình còn không giận đến mức thất khiếu chảy máu hay sao? Chẳng qua cô không nghĩ đến việc chú mình sẽ không màng tính mạng mà lao ra trước mặt bảo vệ cô.

Lăng Vi tỉnh bơ, khẽ ấn vào chiếc nhẫn!

“Con nhóc thối, mày đang làm gì?” Có kẻ phát hiện ra hành động của Lăng Vi, Lăng Vi vội vàng tỏ ra hoảng sợ, cố ý run giọng nói: “Tôi chẳng làm gì hết? Các người muốn cướp sao? Ở đây tôi có rất nhiều trang sức, tất cả đều cho các người…”

Vừa nói, liền tháo đồ trang sức xuống, sáu gã kia cười lạnh nhìn vào tay cô. “Đây là nhẫn kim cương, vòng tay kim cương, tất cả đều cho các người.” Lăng Vi đột nhiên tháo vòng tay xuống, hoảng sợ đưa ra trước mắt bọn chúng. Cô đảo mắt xung quanh, chỉ thấy tiểu tổ Bạo phong đã mai phục tốt đang lẻn về phía này. Cô không hoảng loạn, nhưng Lăng Trí lại bị sợ đến rối mù! Ông nghĩ rằng những người đó là đồng bọn với mấy kẻ này, lập tức xoay người ôm chặt Lăng Vi vào trong ngực mình.

Sáu kẻ kia có cảm giác không đúng, lập tức giơ dùi cui điện về phía Lăng Vi, Lăng Trí kinh ngạc thất sắc! Lập tức buông Lăng Vi ra ôm chặt lấy cánh tay gã kia: “Xẹt ——” trong phút chốc, mắt Lăng Trí liền trắng dã, hôn mê bất tỉnh!

Tiểu tổ Bạo phong nhanh chóng đánh ra: “Rầm rầm, bịch bịch” chỉ chốc lát đã quật ngã sáu gã kia.

Lăng Vi nhìn Lăng Trí té xỉu trên mặt đất, trong nháy mắt liền tức giận sắp nổ tung! Đôi mắt cô như phụt ra lửa! Tức giận nhấc chân đạp vào bụng gã đàn ông trên đất: “Dám động đến chú của bà đây!”

“Hự——”

Cô nhấc chân dùng sức đạp mạnh liên tiếp! Đạp đủ rồi, cô đạp vào mặt gã được gọi là lão đại kia: “Ai sai các người đến? Nói!”