Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 354: Dịu dàng với em (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đám tổng giám đốc, quản lý thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy âm thanh vui vẻ của Diệp boss: “33% không thể thỏa mãn khẩu vị của chúng ta, trước hết cứ đặt ra mục tiêu nhỏ, sau đó lại nâng hạn ngạch tiêu thụ thêm 20% nữa đi.”

… đám tổng giám đốc và quản lý đều phụt máu…. 33% đã liều hết cái mạng già rồi, thế mà còn.. tăng thêm 20%?

Dù đám tổng giám đốc, quản lý đều xông pha bao nhiêu mưa to gió lớn nhưng đều bị Diệp boss nói một câu sặc muốn chét.

Diệp Đình nheo mắt nhìn mọi người, đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt ác liệt nhìn mọi người, ánh mắt nghiêm túc: “Thế nào, các người không tin tưởng vào thiết kế ‘con ngựa hoang’ hay sao?”

“...”

“Không dám không dám...” đám tổng giám đốc, quản lý điều thay đổi biểu tình khen ngợi: “Có tin, có tin tưởng.”

Ái dám nói không tin tưởng, còn không phải tự tìm chết sao? … Diệp boss có tiếng bao che khuyết điểm… thậm chí đến mức người thần đều phẫn, cho nên mới nói, râu của lão hổ không dễ giật dâu.

Diệp Đình vừa lòng gật đầu, nhấn nhấn trên màn hình trả lời Lăng Vi: “Làm việc cho tốt, ông xã ủng hộ em.”

Lăng Vi nhìn tin nhắn, che môi cực kì muốn cười, cô nghĩ nghĩ liền nhắn lại cho anh: “Anh tốt như vậy, em phải làm sao mới báo đáp được anh đây?”

Nháy mắt trong đầu cô nghĩ đến một đám tin nhắn của anh nhưng anh chỉ trả lời cô một câu: “Vậy em hái sao cho anh đi.. hái không được thì tự mình làm…”

Lăng Vi nhìn di động rất lâu… nháy mắt cảm giác mình tự đào hố cho mình.

Nhưng mà lúc này… vẻ mặt của cô có chút cô đơn.

Một chút hồi ức mãnh liệt ùa về.

Lúc còn nhỏ ba mẹ rất chiều cô, vào sinh nhật 8 tuổi của cô, ba mẹ hỏi cô muốn quà gì, cô ngốc nghếch chỉ vào màn đêm nói: “Con muốn nhiều sao…” ba mẹ cười ngửa tới ngửa lui, mẹ cười nói: “Có cơ hội mang con đến đỉnh Everest ngắm sao… nơi đó gần bầu trời, ban đêm nhất định sẽ đẹp…”

Suýt chút nữa Lăng Vi đã rơi nước mắt, ai mà nghĩ nguyện vọng này không có cách nào thực hiện được…

Lúc này đột nhiên Tony đi tới trước bàn làm việc của cô nói: “Vi Vi… có cuộc họp…”

Lăng Vi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tony gửi cho cô một xấp tài liệu.

“Đây là tài liệu tập đoàn Wall gửi tới, quản lý Lục đang chờ em ở phòng họp, em qua đi.”

Lăng Vi nhắn lại cho Diệp Đình một tiếng: “Không đùa nhau nữa, em phải làm việc…” cô cất di động.

Xe vừa đưa vào sản xuất, cô bận muốn chết. Hôm nay cô còn chưa uống miếng nước nào.

Cô hỏi Tony: “Sao tôi lại phải đi nói chuyện?”

Tony nói: “Tên họ Lục kia cực kì đáng ghét, chúng ta gửi tới mấy phương án thiết kế anh ta đều không chịu ký tên.”

Lăng Vi chỉ chỉ chân mình: “Anh nhìn cái bộ dạng này của tôi… thích hợp đi gặp khách sao?”

Tony để hai tay thành chữ thập, bái bái trước mặt cô: “Chị Vi à… chị thương xót cho em đi, bộ phận thiết kế của chúng ta đều nhờ chị cho miếng cơm ăn đấy….”

Lăng Vi nghiêng đầu nhìn anh ta, Tony thề với trời: “Là tổng giám đốc Henry giao vụ này cho em, không liên quan gì tới tôi…”

Nói xong còn nhún vai đầy vô tội, vẻ mặt vô hại nhìn cô.

Lăng Vi không có biện pháp, chống gậy đi tới phòng họp.

Lục Ý Phàm mặc tây trang màu đen, cực kì nho nhã ngồi trên sofa, gương mặt tuấn tú, mang theo đôi mắt kính nhìn cực kì lịch sự.