Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 313: Đố kỵ điên cuồng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Buổi trưa, Diệp Đình đúng giờ tới đón cô ăn cơm, Lăng Vi đang nghiêm túc làm việc. Thấy anh đi vào, cô ngước mắt thản nhiên cười với anh.

Diệp Đình nhìn mặt cô, bộ dáng này đúng là nhìn cả trăm lần cũng không chán.

Ngay trước mặt mọi người, Diệp Đình vươn tay, ôm ngang kiểu công chúa, ôm Lăng Vi ra ngoài.

“Má ơi… Tôi không chịu nổi! Sao Diệp Tổng giám đốc lại đẹp trai như vậy? Tại sao bá đạo như vậy? Tại sao không phải là bạn trai tôi?”

“Hu hu —— Tim tôi sắp vỡ nát rồi… Tôi cũng muốn có bạn trai như vậy…”

“Tim tôi đã vỡ, tôi không kém hơn Vi Vi bao nhiêu nha, tôi có cơ hội không?”

Diệp Đình ôm Lăng Vi từ phòng làm việc đi tới cạnh chiếc Cadillac limousines màu bạc… Anh nói: “Bây giờ em đi đứng không tiện, trong chiếc xe này có trang bị một ít thiết bị chữa bệnh, sau này, em ngồi xe này.”

Chó độc thân của Laroe bị ngược không thôi. Lăng Vi dĩ nhiên thu hoạch được ánh mắt hâm mô, ghen tỵ.

Lăng Vi che mặt, show ân ái, sẽ chết sớm!

Không chừng có bao nhiêu người mắng cô là hồ ly tinh sau lưng cô!

Một màn kịch này xảy ra… khi Sở Minh Y chống gậy đi ra, toàn bộ Laroe đều chấn động!

“Cô nhìn đi… đều là đau chân… Người ta mỗi ngày được ôm đi làm, tan việc được ôm về… Sở đại mỹ nhân của chúng ta chỉ có thể tự chống gậy.”

“Cũng không phải… Người này tức chết người kia. Các người không biết sao? Trước kia Sở đại mỹ nhân của chúng ta là bạn gái Diệp tổng, sau đó chia tay Diệp tổng, mới chọn Tổng giám đốc của chúng ta. Cô nói có phải mù không? Không phải Diệp tổng mạnh hơn Tổng giám đốc của chúng ta gấp mười ngàn lần sao?”

“Suỵt —— Cô không muốn sống nữa sao? Cẩn thận cô ta nghe sẽ đuổi cô.”

Mặt Sở Minh Y đầy phẫn hận trợn mắt nhìn Lăng Vi, hận không thể dùng mắt khuấy cô thành mảnh vụn!

“Lạch cạch ——” Sở Minh Y ném gậy, nhảy nhảy đi vào, ngay cả cơm cũng không ăn!

Cả người cô ta như lửa đốt! Chuyện mất mặt nhất đời này, không cái nào bằng cái này!

Nhưng cô ta hiển nhiên đánh giá cao mình, vừa nhảy hai bước, đã không chống được, té lăn xuống đất. Nhân viên bên cạnh lập tức đi tới đỡ cô ta, Sở Minh Y lại tức giận đẩy ra: “Cút ngay! Tôi cần các người đỡ! Cút ngày ——” Cô ta thở phì phò đẩy từng người một tới đỡ cô ta ra.

Trên mặt Sở Minh Y không nén giận được, lại đi cầm gậy, chống gậy đi vào thang máy.

Cô ta thở phì phò đi tới phòng làm việc của Lộ Dịch, thừa dịp anh ta đang nghe điện thoại, Sở Minh Y nhìn lướt qua tài liệu trên bàn làm việc anh ta, vừa vặn đề án tổ thiết kế số một vừa giao nộp, đặt trên bàn anh ta. Ở trên cùng là thiết kế của Lăng Vi.

Sắc mặt Sở Minh Y âm trầm, làm bộ chống gậy không vững, đổ ly cà phê nóng hổi lên giấy!

“Tôi cho cô đắc ý! Tôi cho cô lấy huê hồng! Tôi cho cô dụ dỗ đàn ông! Tôi cho tiện nhân cô không có được gì!” Sở Minh Y thầm nguyền rủa Lăng Vi mấy chục lần.

Lộ Dịch nghe tiếng, quay đầu nhìn, bản thiết kế của Lăng Vi đều bị cà phê làm ướt! Anh ta sửng sốt, nhướng mày, dữ tợn trợn mắt nhìn cô ta: “Cô không có đầu óc?”

Điện thoại anh ta còn chưa cúp, đầu bên kia hiển nhiên sợ hết hồn.